Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 48

Thẩm Hoan Hoan mím môi, cô nàng thấy hơi buồn cười. Cô nàng và Thẩm Tiếu Tiếu vẫn luôn giữ liên lạc, cô nàng biết rõ Khương Yếm muốn ở trên tầng sáu nên đã tự bịa ra một thân phận cho mình.

Cô nàng không quan tâm đến câu nói kia, chỉ hỏi: "Nửa năm phạm xung khắc hả dì?"

"Đúng đấy, sớm nhất là ngày ba tháng mười năm ngoái!"

Thím Vương nói rõ hơn: "Tôi nhớ rất rõ, con bé Nhiên Y uống nhầm thuốc trừ sâu rồi chết, lúc xe cứu thương đến, thi thể của nó đã lạnh rồi. Con bé cũng ngoan lắm, xinh xắn học giỏi, học ở trường cấp ba tốt nhất thành phố. Nhà người ta dùng tiền dùng quan hệ cũng không vào được, thế mà con bé là người đầu tiên trong thành phố thi đậu đấy! Con bé được miễn toàn bộ học phí, trong nhà không phải tốn đồng nào, nếu con bé thi đậu đại học rồi đi làm chắc chắn sẽ làm rạng danh dòng họ, ai ngờ nửa đêm khát nước lại uống nhầm thuốc trừ sâu trên bàn ăn, mất rồi."

"Chuyện này cũng tại Trần Ngưng, cô xem có phải cô ta mất trí rồi không, thuốc trừ sâu rẻ thế mà cũng tìm người ta mua! Cô ta mua rồi mua ra mạng người luôn, bỏ vào trong bình nước thì khuya khoắt tối om ai mà phân biệt được?"

Thím Vương thốt ra những lời này bằng giọng điệu vô cùng bất bình, phẫn nộ, có thể thấy dì ấy rất tiếc thương cho sự ra đi của cô nhóc.

"Thật ra thì tôi cũng thấy…"

Nói xong, cô nàng bỗng nhếch môi.

Hôm qua Thẩm Hoan Hoan điều tra nhà 604 cả ngày, không để ý tình hình nhà 709.

Một là cô nàng quan tâm đến nguyên nhân cái chết của Hà Sấu Ngọc hơn, hai là Trần Ngưng nhà 709 đã bị Lâm Hâm Cửu đánh cho tan nát vào hai tháng trước, năng lượng hỗn loạn ở nhà tập thể có ra sao cũng không dính líu đến nhà 709.

Cả hai nhiệm vụ đều không liên quan đến nhà 709, đương nhiên cô nàng sẽ không để ý.

Có điều lượng thông tin trong lời nói của thím Vương quá lớn, hoá ra tháng mười năm ngoái có nhiều người thuê nhà xảy ra chuyện đến vậy.

Cô nàng vô thức hỏi: "Thím thấy thế nào ạ?"

Thím Vương lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Tôi thấy nhất định là Trần Ngưng đã tự sát!"

"Khu này nhiều năm rồi vẫn tốt, sao mạch điện nhà cô ta lại bị chập, còn thiêu cháy cả cái thảm điện?" Thím Vương nhớ lại: "Mấy ngày liền cô ta cứ ngây ngốc, miệng thì cứ nói chết đi chết đi mau chết đi. Có lần cô ta lăn xuống cầu thang, đầu toàn là máu, tôi đến đỡ, nghe cô ta lẩm bẩm vẫn không thể chết, vẫn không thể chết…"

"Tôi sợ cô ta gặp chuyện không may nên ban ngày tôi cũng để mắt, tối nào cô ta cũng ngồi trên lan can tầng bảy, dang tay ra như con chim sắp bay ra ngoài vậy, giống hệt thói quen của Nhiên Y, dọa tôi sợ khiếp vía. Lúc ấy tôi đã có linh cảm cô ta không sống được bao lâu nữa!"

"Lúc Trần Ngưng chuyển đến đây, tôi không thấy người đàn ông nào đi cùng cô ta." Thím Vương lộ vẻ ghét bỏ khi nói về hoàn cảnh của Trần Ngưng: "Tôi nghe bạn đánh bài kể cô ta chưa học hết cấp ba mà đã sinh con cho một tên côn đồ, cô ta nuôi con gái cưng nhiều năm như vậy, sắp thoát cảnh khổ cực thì lại hại chết con mình, là tôi thì tôi cũng nghĩ quẩn!" 

Nói xong, thím Vương nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt như con buôn: "Có điều những chuyện này cũng do cô ta tự chuốc lấy."

"Hồi trước thân thích của cô ta còn đòi tôi bồi thường, cô ta tự sát thì liên quan gì đến tôi? Giờ vẫn đang kiện tụng, cứ vo ve ầm ĩ y chang ruồi bọ."

Anh cảnh sát quèn liếc dì ấy.

Vụ án hoả hoạn ở nhà 709 do cục của họ phụ trách, tất nhiên là anh ấy biết rõ chuyện này.

Tạm thời không đề cập tới việc Trần Ngưng có tự sát hay không, nhưng dây điện nhà 709 bị chập là sự thật không thể chối cãi. Sau khi điều tra cũng phát hiện có rất nhiều dây dẫn điện trong khu nhà tập thể này có nguy cơ chập cháy, vì thế mà Vương Chức Hoa phải nhờ đến quan hệ của gia đình để kéo dài vụ kiện.

Có lương tâm nhưng chỉ là một chút thôi. 

Thím Vương cũng tự biết mình nói không đúng, thím ấy bĩu môi, quẹt mũi: "Lát nữa bọn trẻ trong nhà tan học, tôi đi đón bọn nó đây."

Thẩm Hoan Hoan đã tiếp nhận tin tức xong, cô nàng gật đầu: "Vậy chúng cháu đi trước, phiền thím chiều nay để cửa cho cháu."

Thím Vương phất tay.

*

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Hoan Hoan viện lý do ra khỏi nhà hàng.

Dù sao cũng không quen thân gì, tuy cô nàng đã bịa ra cái cớ là lãnh đạo phê duyệt số tiền này nhưng các "đồng nghiệp" ở đồn cảnh sát vẫn rất ngại ngùng.

Sau khi ra khỏi phòng, cô nàng đến quầy lễ tân gọi một ít đồ ăn mang đi, cầm hộp đựng thức ăn đứng trước cửa nhà hàng.

Ba phút sau, một chiếc G63 chậm rãi chạy tới trước mặt cô nàng.

Thành phố An Bình không có hoa hồng xanh tươi, trước khi ăn Thẩm Hoan Hoan đã đặt một bó ở Giang Thành, hiện tài xế trong nhà đã mang đến cho cô. Với tư cách là con gái của doanh nhân bất động sản giàu nhất Giang Thành trước đây, sau khi ba mẹ qua đời, cô nàng và Thẩm Tiếu Tiếu thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên họ, một căn biệt thự, mấy chiếc xế xịn và vô số tài sản khác.

Nhưng Thẩm Hoan Hoan không hề có thói tiểu thư, cô nàng cúi người cảm ơn tài xế, thanh toán phí chạy việc trị giá năm số không xong thì từ chối ý tốt của tài xế, tự đi đến nhà tập thể.

Cô nàng để bó hoa trước cửa nhà 303, gõ cửa, không đợi Chu Hân Vân ra mở cửa đã đi lên nhà 604.

Thẩm Tiếu Tiếu chờ đồ ăn ở nhà hàng đã lâu, thấy Thẩm Hoan Hoan đến thì cười tít mắt.

"Con cua ngâm rượu mơ màng là tình yêu của tôi ~"

Thẩm Tiếu Tiếu ngân nga một giai điệu kì lạ nào đó, em mở hộp đựng thức ăn, vui vẻ lấy gạch cua. Thẩm Hoan Hoan ngồi cạnh Khương Yếm, thì thầm thảo luận về những tin tức thím Vương tiết lộ hôm nay.

"Vậy là tháng mười năm ngoái, nhà tập thể có bốn người thuê nhà gặp chuyện."

Khương Yếm nghe Thẩm Hoan Hoan nói xong, cô vẽ tuyến thời gian ra giấy:

"Ngày 3/10 là Trần Nhiên Y nhà 709, nguyên nhân cái chết là thuốc trừ sâu làm suy kiệt các cơ quan trong cơ thể. Ngày 14/10 xảy ra hai vụ, buổi sáng là Lý Trình nhà 303, bỏng cấp độ hai, buổi tối là Trần Ngưng nhà 709, chết do hỏa hoạn. Tối ngày 16/10 là Trương Tiểu Lương, trên đường đi học về bị một kẻ say rượu tấn công, mắt phải bị mảnh thuỷ tinh đâm vào dẫn đến mù lòa, có điều lúc đó Trương Tiểu Lương vẫn chưa chuyển đến nhà tập thể. Khi đó nhà cậu bé vẫn chưa phá sản, không thể tính vào những người thuê nhà bị thương trong tháng mười."

Thẩm Hoan Hoan đã nhờ đồng nghiệp trực ban ở đồn cảnh sát xác định thời gian Trương Tiểu Lương bị thương, đây không phải là chuyện bí mật, mấy hộ gia đình ở chung cư cũ của Trương Thiêm ở cũng biết chuyện này.

"Trước tiên chúng ta loại trừ Trương Tiểu Lương." Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc phân tích: "Trước mắt thì vào tháng mười, ở nhà tập thể xảy ra ba vụ việc, các nguyên nhân lần lượt là uống nhầm thuốc trừ sâu, bị bỏng và hỏa hoạn, những sự việc này không theo quy luật nào cả, nhưng thứ tự xảy ra thì có."

Khương Yếm: "Nghĩa là sao?"

Thẩm Hoan Hoan chỉ vào tuyến thời gian trên tờ giấy: "Chuyện không may bắt đầu từ nhà 709, tiếp theo là nhà 303 rồi vòng lại nhà 709. Thím Vương có nói Trần Ngưng nhà 709 và Chu Hân Vân nhà 303 là bạn từ nhỏ, có điều Trần Ngưng chưa học hết cấp 3 đã sinh con, vậy nên thời điểm hai người này sinh con cách xa nhau, một đứa vào cấp 3, một đứa lên tiểu học."

"Tóm lại ba người gặp chuyện không may đều quen biết nhau, quan hệ cá nhân khá tốt."

Khương Yếm đã có dự đoán, cô nhìn vẻ mặt của Thẩm Hoan Hoan là biết cô nàng cũng nghĩ giống mình.

Thẩm Hoan Hoan nói tiếp: "Tuy thím Vương nói rất chủ quan nhưng em thấy cũng có phần đúng, ví dụ như có thể Trần Ngưng đã tự sát."

"Trần Nhiên Y mồ côi cha, được mẹ là Trần Ngưng một tay nuôi lớn, thành tích học tập xuất sắc, tự mình thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố. Chúng ta đã thấy hoàn cảnh tồi tệ trong nhà tập thể, gia đình nghèo khó kia có thể nuôi dạy được một đứa con ưu tú như vậy, có thể tượng tưởng Trần Ngưng đã bỏ ra bao nhiêu công sức."

"Sau khi Trần Nhiên Y chết, nếu Trần Ngưng nhất thời nghĩ quẩn rồi tự sát, em nghĩ khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra."

Khương Yếm đồng ý.

Thẩm Hoan Hoan cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, cô nàng chần chừ nói: "Em từng đọc sách về xu hướng trong tâm lý học, ý nghĩ tự sát nảy sinh bởi cảm giác áy náy, tuyệt vọng thường xuất hiện tức thì. Nói một cách đơn giản, thời điểm Trần Ngưng có khả năng tự sát nhất là trong vòng ba ngày sau khi Trần Nhiên Y chết."

"Nhưng Trần Ngưng lại chọn tự sát vào tối ngày mười bốn tháng mười…" Thẩm Hoan Hoan không chắc chắn lắm: "Tại sao Trần Ngưng lại chọn tự sát vào đêm con trai của Chu Hân Vân xảy ra chuyện?"

"Vô tình hay cố ý làm vậy đây?"

Khương Yếm: "Chị chọn vế sau."

Mấy chuyện như này thường không thể chỉ là ngẫu nhiên, khi cần thì phải thiết lập các mối quan hệ trong đó, đưa ra những giả thiết táo bạo, chẳng cần tang chứng vật chứng.

Hình như đã đến khâu bỏ phiếu, Thẩm Tiếu Tiếu vội vã lau dầu trên miệng, giơ tay: "Em cũng chọn vế sau!"

Thẩm Hoan Hoan bất đắc dĩ nói: "Em có nghe bọn chị nói gì không?"

Thẩm Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không nghe không nghe."

Dĩ nhiên Thẩm Hoan Hoan đã quen với cái tính của em gái mình, cô nàng quay đầu lại nói với Khương Yếm: "Chúng ta nói tiếp đi."

"Giả sử Trần Ngưng cố ý tự sát vào ngày Lý Trình xảy ra chuyện, chị ta đang toan tính điều gì? Chắc không phải để cô bạn từ nhỏ của mình càng thêm đau khổ đâu nhỉ."

Bình Luận (0)
Comment