Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 49

Khương Yếm đáp ngắn gọn, súc tích: "Rốt cuộc thì con cái hai nhà đều xảy ra chuyện."

"Chúng ta không ai hơn ai."

Thẩm Hoan Hoan im lặng nửa giây: "Chị nghiêm túc đấy à?"

Khương Yếm: "Nói vậy thôi."

"Nhưng chị cảm thấy trọng điểm không nằm ở chuyện Trần Ngưng toan tính điều gì khi chọn ngày đó để tự sát."

Thẩm Hoan Hoan ngờ vực: "Vậy thì ở…?"

Khương Yếm: "Ở chỗ Trần Ngưng có biết ngày đó Lý Trình sẽ xảy ra chuyện hay không."

Cái chết của Trần Ngưng khiến Khương Yếm cảm nhận được "cảm giác chờ đợi" rất mãnh liệt.

Hình như cô ấy đã xác định mình sẽ chết khi Trần Nhiên Y qua đời, ngày nào cũng đứng trên cao muốn nhảy xuống, nhưng cô ấy không đi theo con gái ngay lập tức mà lại nghĩ "bây giờ mình không thể chết", chờ đến ngày Lý Trình gặp chuyện không may, cô ấy mới chọn chết một cách đau đớn thảm thiết nhất.

Cô ấy nói "chết đi chết đi mau chết đi" với thím Vương là đang tự nói chính cô ấy ư?

Hay còn cả Lý Trình?

Sao cô ấy lại muốn Lý Trình chết, và sao cô ấy lại biết Lý Trình sắp chết?

Khương Yếm liên hệ tiền căn hậu quả, cô đã có phỏng đoán hợp lý nhất…

Cái chết của Trần Nhiên Y có liên quan đến Lý Trình.

Hoặc, cái chết của Trần Nhiên Y có liên quan đến Chu Hân Vân, mà Lý Trình là con trai duy nhất của Chu Hân Vân, một khi Lý Trình chết, Chu Hân Vân sẽ không chịu nổi.

Nhưng dù là tình huống nào thì cái chết của Lý Trình cũng khiến Trần Ngưng toại nguyện, vậy nên trong đêm ngày Lý Trình gặp chuyện không may, cô ấy chết đi với ý nghĩ đã báo được thù.

Khương Yếm hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Có cách nào để biết trước ngày chết của người khác không?"

Thẩm Hoan Hoan biết Khương Yếm đã có phỏng đoán, cô nàng đáp: "Một là tiên tri, một số cao tăng sau khi hoàn thiện nghiệp lực sẽ tiên tri bằng giấc mơ, biết trước tương lai của mình và người khác. Đạo giáo cũng tương tự như vậy, dù là Phật giáo hay Đạo giáo, có thể tiên tri bằng giấc mơ đều là nhà ngoại cảm cấp cao nhất."

"Hai là nguyền rủa. Một số người sẵn sàng nhận lấy nghiệp chướng và bị bùa chú quật lại để nguyền rủa người khác, để họ phải chịu tai ương vào ngày nào đó. Thao tác không khó nhưng có ảnh hưởng vô cùng lớn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Cục quản lý nghiêm cấm nhà ngoại cảm nguyền rủa, cũng nghiêm cấm nhà ngoại cảm chỉ dẫn người bình thường nguyền rủa người khác."

Thẩm Hoan Hoan nói xong thì nhìn Khương Yếm.

Khương Yếm hỏi: "Nếu có người nguyền rủa một người với mong muốn người đó chết vào một thời điểm cụ thể, nhưng người đó chỉ bị thương nặng chứ không chết, tại sao lại vậy? 

Thẩm Hoan Hoan đã từng đọc loại sách này, cô nàng đưa ra ví dụ cho Khương Yếm: "Tình huống này có ba nguyên nhân."

"Một là người thi triển lời nguyền quá kém, sức mạnh của lời nguyền không đáp ứng được nguyện vọng của người đó."

"Hai là người bị nguyền rủa là người có đại vận, kiếp trước xây cầu đường, trong người có tử khí, kiếp này đại phú đại quý, dựa vào sức mình hoá giải phần lớn lời nguyền."

"Ba là lời nguyền đã bị chuyển giao khi chưa phát huy hết tác dụng. Trường hợp này hiếm khi xảy ra, bởi vì lời nguyền có hiệu lực rất nhanh, không đủ thời gian để chuyển giao. Hơn nữa điều kiện để chuyển giao lời nguyền rất hà khắc, mà người bị chuyển giao phải đồng ý, người bình thường có ai đồng ý bị nguyền rủa đâu?"

Nói đến đây, Thẩm Hoan Hoan bỗng nhiên dừng lại.

Cô nàng nhìn tuyến thời gian Khương Yếm vạch ra, dán mắt vào "ngày mười bốn tháng mười và ngày mười sáu tháng mười", khoảng cách quá gần. 

"Sáng ngày ngày mười bốn tháng mười, Lý Trình nhà 303, bỏng cấp độ hai."

"Tối ngày mười sáu tháng mười, Trương Tiểu Lương nhà 604, trên đường đi học về bị một kẻ say rượu tấn công, mắt phải bị mảnh thuỷ tinh đâm vào dẫn đến mù lòa."

Cô nàng nghĩ đến ba trường hợp mình vừa nói, hít nhẹ một hơi, trong lòng bỗng có dự cảm bất an.

Khương Yếm dựa vào giường, xé bao đũa: "Hai ngày có đủ để lời nguyền phát huy hết tác dụng không?"

Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm: "Hơi lâu, một khi lời nguyền có hiệu lực sẽ dẫn đến tử vong rất nhanh, chậm nhất là trong vòng một ngày phải chuyển giao lời nguyền."

Khương Yếm: "Nếu giữa Lý Trình và Trương Tiểu Lương còn một người nữa thì sao?"

Thẩm Hoan Hoan: "Vậy thì kịp."

Khương Yếm: "Thân phận của em phù hợp, chiều nay em đi điều tra xem lời nguyền trên người Lý Trình chuyển cho ai nhé."

Thẩm Hoan Hoan đáp: "Vâng."

Từ khi bị chị gái ghét bỏ, Thẩm Tiếu Tiếu nghe rất chú tâm, giờ em vẫn hơi bối rối: "Đi đâu tra ạ?"

Em buồn bực nói: "Trong ngày mười lăm tháng mười, cả nước không có một vạn thì cũng có tám trăm người bị thương mà?"

Thẩm Hoan Hoan giải thích: "Khoan hãy nói đến chuyện lập lời nguyền và chuyển nó đi thế nào, chỉ riêng điều kiện chuyển giao lời nguyền thôi cũng hà khắc lắm rồi, không chỉ cần có sự hiện diện của người chịu lời nguyền mà còn cần người bị chuyển giao đồng ý nữa."

Thẩm Tiếu Tiếu vò đầu bứt tai: "Trong ngày mười lăm tháng mười thành phố An Bình này không một vạn thì cũng tám trăm người bị thương mà?"

"…"

Khương Yếm thấy Thẩm Tiếu Tiếu đã hết thuốc chữa rồi, cô gắp một miếng ngó sen bỏ vào miệng, cắn cái rắc.

Thẩm Hoan Hoan vẫn kiên nhẫn giải thích: "Nếu thật sự có lời nguyền móc nối giữa mấy người này thì dựa trên tình hình của Lý Trình và Trương Tiểu Lương, ta có thể thấy lời nguyền rất mạnh, sơ sẩy một chút là sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng."

"Em nghĩ đi, ngày mười bốn tháng mười Lý Trình bị dầu nóng dội khắp người, cậu bé sẽ ở đâu?"

Thẩm Tiếu Tiếu: "Phòng ICU bệnh viện thành phố An Bình!"

"Cậu bé không thể cử động, nhưng cậu bé phải có mặt ở đó và cách người bị chuyển giao không quá năm mét. Em nghĩ xem lời nguyền trên người cậu bé có thể chuyển giao cho ai?"

"Người đến thăm, bác sĩ y tá điều trị, bệnh nhân chung phòng và người nhà của họ, tóm lại là tất cả những người đã đến phòng bệnh của Lý Trình!"

Thẩm Hoan Hoan dẫn dắt: "Người nhận lời nguyền của cậu bé sẽ như thế nào?"

Thẩm Tiếu Tiếu như bừng tỉnh: "Gặp nguy hiểm đến tính mạng, phải mau chóng cứu chữa."

Thẩm Hoan Hoan: "Vậy nên chị phải đến bệnh viện điều tra xem ai đã tiếp xúc với Lý Trình và gặp nguy hiểm ngay sau đó."

*

Bởi vì nhiệm vụ này có phân công vai trò nên ngay từ đầu, Khương Yếm đã chọn cách hợp tác.

Mà đã là hợp tác, cô không cần phải chạy đi chạy lại, cô chỉ cần tìm ra manh mối trong nhà tập thể là được. Hơn nữa cô thật sự đã cứu mạng Trình Quang, có không ít khán giả bỏ phiếu cho cô, chỉ cần không phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng thì cô sẽ không bị loại.

Cho nên Khương Yếm rất thảnh thơi.

Cô nằm trên giường, thoải mái xâu chuỗi manh mối đang có. Dù đã có điểm đột phá nhưng vẫn tồn tại những vấn đề khúc mắc, vả lại điểm đột phá cũng chưa hoàn toàn chính xác.

Giả thiết trước mắt dựa vào sự tồn tại của lời nguyền, mà lời nguyền này là do Trần Ngưng lập nên, cô ấy chuyển cho Lý Trình, Lý Trình chuyển cho người nào đó, người nào đó lại chuyển cho Trương Tiểu Lương.

Nhưng lời nguyền có tồn tại hay không, Trần Nhiên Y tự sát hay vô tình chết, phải chăng Trần Ngưng và nhà 303 có ân oán, tại sao gia đình Trương Tiểu Lương lại chuyển đến nhà tập thể sau khi dính phải lời nguyền.

Những chuyện này vẫn chưa xác định được.

Khương Yếm cau mày, cô nằm trên giường, Thẩm Tiếu Tiếu nhét một miếng chocolate vào miệng Khương Yếm, tha thiết bảo: "Động não cực quá."

"Nếu chị cần giúp gì thì ới em nhé!"

"Trễ nhất là đêm mai." Trực giác Khương Yếm mách bảo rằng cô đã gần chạm đến chân tướng, đến lúc đó sẽ cần tới Thẩm Tiếu Tiếu.

Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu liên tục.

Nắng buổi trưa rất dễ gây buồn ngủ, Khương Yếm nằm thất thần trên giường, ánh mắt vô thức rơi vào hai cái gương trong phòng.

Một cái treo rất cao, một cái treo rất thấp.

Hôm qua khi đến đây, cô đã đưa ra nhận định về hai cái gương này. Cái treo cao là của Trương Thiêm và Hà Sấu Ngọc, dù sao Trương Thiêm cũng cao gần một mét chín, còn cái gương treo thấp dán đầy miếng dán hoạt hình là của Trương Tiểu Lương vừa lên tiểu học.

Nghĩ ngợi một hồi, Khương Yếm thấy hơi buồn ngủ, cô định chợp mắt một lát rồi gọi cho Thẩm Hoan Hoan, nhưng còn chưa kịp vào giấc thì điện thoại đã vang liên hồi.

Âm báo có tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan. 

Khương Yếm mơ màng cầm điện thoại lên, ấn mở màn hình, đôi mắt nhập nhèm lập tức tỉnh táo khi đọc dòng tin nhắn.

Thẩm Tiếu Tiếu ngó vào: "Tìm được manh mối rồi hả chị?"

Khương Yếm đưa điện thoại cho Thẩm Tiếu Tiếu.

Thẩm Tiếu Tiếu đọc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống.

"Không có." Thẩm Hoan Hoan gửi tin nhắn.

"Trong phòng bệnh có CCTV*, người tới phòng bệnh của Lý Trình cũng không nhiều lắm, em đã tra bệnh án, không có ai bị thương phải nhập viện trong thời gian ngắn."

*CCTV: Camera giám sát.

"Không phải lời nguyền."

Bình Luận (0)
Comment