Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 50

Sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan, Khương Yếm và Thẩm Hoan Hoan xuất phát từ nhà 604 đi đến bệnh viện.

Vừa ra khỏi nhà tập thể, cả hai thấy Trình Quang đang nằm trên ghế bập bênh.

"Sư tỷ, em đang tính đi tìm chị đây." Trình Quang liếc thấy Khương Yếm thì vội vàng chạy đến.

"Có chuyện gì?"

Trình Quang quan sát bốn phía, thì thầm: "Em vừa đánh bài với hai cụ già, hỏi được vài chuyện."

Bây giờ hai tiếng "sư tỷ" của Trình Quang vô cùng thật lòng, cậu nhìn Khương Yếm như nhìn thần tiên.

Khương Yếm nhướng mày: "Chuyện gì?"

"Em có liên lạc với Triệu Sùng nhưng không thường xuyên lắm, chủ yếu là anh ta giả vờ hợp tác với Lâm Hâm Cửu, dù sao cũng không có em, mà em cũng không muốn đi với họ."

Trình Quang tỏ rõ thái độ trước rồi nói tiếp: "Trưa nay Triệu Sùng nói với em là lúc đi hỏi thăm, hình như Thẩm Hoan Hoan rất quan tâm đến chuyện nhà 303, anh ta nói em nên chú ý, em nghĩ vậy thì em sẽ chú ý. Chiều nay em thấy có mấy người thuê nhà đang đánh bài nên đến moi ít thông tin."

Trình Quang rất ấm ức: "Vì để trà trộn vào mà ván nào em cũng cố tình thua, có thể nói là mất hết thể diện. Em thấy ánh mắt của mấy người đó nhìn em càng lúc càng như mấy đứa thiểu năng trí tuệ, vậy là em hỏi nhà 303 đã xảy ra chuyện gì thế, sao cậu bé lại bị thương nghiêm trọng như vậy." 

"Họ khen em tuy đần nhưng rất lương thiện rồi kể cho em chuyện của nhà 303. Họ nói tuy con trai nhà đó gặp chuyện bi thảm nhưng cũng rất may mắn, bị bỏng rất nặng, chiều đó phải đưa vào phòng ICU, nói gì mà dịch cơ thể chảy ra nhiều quá, có khả năng bị nhiễm trùng và tử vong."

"Đêm đó mẹ cậu bé đi dép lê chạy về đây, quỳ lạy từng nhà để vay tiền, nhìn mà cảm động, hai người họ đều cho ít tiền."

Nói đến đây, Trình Quang đè thấp giọng, cậu nói tiếp: "Song tình hình lại tốt hơn tưởng tượng nhiều. Sáng ngày mười lăm, Lý Trình đột nhiên không còn nguy hiểm nữa, nghe nói bác sĩ rất kinh ngạc với khả năng hồi phục của cậu bé, nửa phòng bệnh đều chạy đến xem. Cuối cùng Lý Trình nhập viện chưa đến một tuần đã về nhà, trừ việc khuôn mặt bị huỷ ra thì những chỗ khác đều bình thường."

Trình Quang tổng kết lại: "Mọi người đều nói là có thần tiên phù hộ, nhưng em cứ thấy kỳ quái làm sao nên mới nói với hai người."

Khương Yếm đã có dự đoán.

Giây trước bệnh tình còn nguy kịch mà giây sau tính mạng đã không còn nguy hiểm, nói là kỳ tích y học thì không đủ.

Thông tin rất hữu dụng, Khương Yếm hỏi lại Trình Quang: "Tôi đang định đến bệnh viện, cậu định đi đâu?"

"Em cũng đến bệnh viện!"

Trình Quang chớp lấy cơ hội đi theo Khương Yếm lên xe buýt, Thẩm Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn cậu: "Anh dựa hơi chị Khương Yếm!"

Trình Quang cười hì hì: "Tôi dựa hơi sư tỷ ~"

Thẩm Tiếu Tiếu: "…"

Khương Yếm chọn vị trí gần cửa sổ, cô vừa ngồi xuống, Thẩm Tiếu Tiếu đã đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, môi dẩu ra như thể đang treo cái bình dầu lên trên đó.

Khương Yếm mặc kệ em, cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Hoan Hoan.

"Bệnh án của Lý Trình rất đặc biệt, từ lúc sắp chết đến lúc các triệu chứng biến mất chỉ mất vài tiếng đồng hồ."

"Điều tra thêm về bệnh án của Trương Tiểu Lương đi."

Đầu bên kia trả lời trong tích tắc: "Giờ em đi liền."

Vì thân phận của mình nên Thẩm Hoan Hoan ở bệnh viện không gặp trở ngại gì, nhưng mười phút sau cô nàng mới gửi tin nhắn.

"Bệnh án của Trương Tiểu Lương cũng rất lạ."

"Mảnh thuỷ tinh đâm vào mắt cậu bé rất nhọn, nhát đâm cũng sâu, có thể xuất huyết bất cứ lúc nào. Đêm đó bệnh viện đã thông báo bệnh tình của Trương Tiểu Lương rất nguy kịch, nhưng hôm sau các dấu hiệu sinh tồn của cậu bé đã trở lại bình thường, không lâu sau thì được chuyển về phòng bệnh thường."

"Lúc nãy em bất cẩn quá, đây vẫn là lời nguyền. Trước mắt xem ra cả hai đều vì lời nguyền nên có nguy cơ mất mạng, nhưng trước khi tử vong đã chuyển giao lời nguyền, bởi vậy vẫn còn sống."

Song chẳng mấy chốc Thẩm Hoan Hoan lại hoang mang: "Vậy Lý Trình chuyển giao lời nguyền như thế nào? Cậu bé ở phòng ICU, CCTV ghi nhận cậu bé hôn mê cả đêm."

"Chẳng lẽ có người nào đó giúp cậu bé? Nhưng chuyển giao lời nguyền phải tiến hành ở phòng bệnh, hai bên không được vượt quá khoảng cách quy định."

"Đêm ngày mười bốn chỉ có năm người đến phòng bệnh của Lý Trình, sau khi họ rời đi cũng không xảy ra chuyện gì. Chị Khương Yếm, điều này thì em chắc chắn."

Khương Yếm cụp mắt, nghiêm túc suy nghĩ.

Mà đêm đó Lý Trình không hề có ý thức, tất nhiên không thể tồn tại khả năng cậu bé chủ động chuyển giao lời nguyền, chỉ có thể là Chu Hân Vân tìm người chết thay, chuyển giao lời nguyền của con trai mình sang người đó.

Khương Yếm nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, ngón trỏ gõ nhịp nhàng trên đầu gối.

Cô nhớ lại điều kiện chuyển giao lời nguyền mà Thẩm Hoan Hoan nói, một là cần sự hiện diện của người chịu lời nguyền, hai là cần sự đồng ý của người bị chuyển giao.

Thật ra từ "đồng ý" rất chủ quan, chủ động đồng ý, bị ép phải đồng ý, thậm chí vô thức đồng ý đều là đồng ý cả.

Khương Yếm không tin có người cam tâm tình nguyện bị nguyền rủa.

Vậy nên tình huống lúc đó có thể là Lý Trình hôn mê trên giường, Chu Hân Vân tìm một người đưa tới phòng bệnh rồi chuyển lời nguyền trên người Lý Trình cho người đó qua một vài lời nói và hành vi.

Nhưng Thẩm Hoan Hoan đã nói rất rõ, người tới phòng bệnh Lý Trình đêm đó chẳng có ai bị thương phải nhập viện trong thời gian ngắn.

Vậy thì tại sao?

Lý Trình thoát chết trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên nhất định là lời nguyền trên người cậu bé đã bị chuyển đi.

Chẳng lẽ chuyển giao lời nguyền được tiến hành bên ngoài phòng bệnh?

Nhưng Lý Trình không thể rời khỏi phòng bệnh, thân là người chịu lời nguyền, quá trình chuyển giao lời nguyền phải được tiến hành ở đây.

Nghĩ đến đây, Khương Yếm chau mày lại.

Thân là người chịu lời nguyền, quá trình chuyển giao lời nguyền phải được tiến hành ở đây.

"…"

Khương Yếm nheo mắt, vô thức vân vê xương ngón tay.

Nếu Lý Trình không phải là người chịu lời nguyền thì sao?

Nếu người bị nguyền rủa không phải là Lý Trình thì sao?

Ba vụ việc ở nhà tập thể loé lên trong đầu Khương Yếm.

Trần Nhiên Y chết vì các cơ quan trong cơ thể suy kiệt sau khi uống nhầm thuốc trừ sâu do mẹ cô nhóc để trong bình nước, Lý Trình cầm chảo dầu rồi bị dầu nóng dội vào người dẫn đến bỏng nặng trong lúc mẹ cậu bé đi nghe điện thoại, Trương Tiểu Lương đi học về một mình vì mẹ gấp gáp hoàn thành bản thảo dẫn đến việc cậu bé bị một kẻ say rượu đâm vào mắt.

Cả ba đều bị "hành động sai lầm của mẹ" làm hại, ba người mẹ cũng tự trách và dằn vặt bản thân trong một thời gian dài.

Vậy thì rốt cuộc lời nguyền ở trên người ai?

Mẹ hay con?

Khương Yếm trầm ngâm một lúc rồi nhắn tin cho Thẩm Hoan Hoan: "Không cần điều tra Lý Trình nữa, em điều tra xem Chu Hân Vân liên lạc với ai trong đêm ngày mười bốn."

"Trần Ngưng nguyền rủa Chu Hân Vân."

"Nội dung cụ thể của lời nguyền là con chết vì mẹ."

Lời nguyền nằm trên người mẹ, nhưng con lại là người chết.

*

Sau khi xác nhận điều này, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Thẩm Hoan Hoan nhìn thông tin mà xúc động không thôi, cô nàng liên hệ các vụ việc lại với nhau và phát hiện các điểm tương đồng y đúc như lời Khương Yếm nói.

Khương Yếm phân tích quá nhanh.

Thẩm Hoan Hoan hơi hâm mộ cô, nhưng cũng chẳng được bao lâu, cô nàng nhanh chóng đi đến phòng CCTV.

Vừa rồi cô nàng đã đến kiểm tra nhân viên y tế ra vào phòng bệnh một lần nên lần này nhân viên công tác rất tự giác đứng lên nhường chỗ cho cô nàng.

Thẩm Hoan Hoan nói cảm ơn rồi chuyển màn hình giám sát đến tối ngày mười bốn tháng mười.

Cô nàng thuần thục thao tác trên màn hình giám sát, tìm được cảnh Chu Hân Vân lo lắng đứng ngoài phòng phẫu thuật, từ từ kéo thanh tiến trình.

Lúc trước cô nàng chỉ xem những đoạn CCTV liên quan đến Lý Trình chứ không để ý đến Chu Hân Vân lắm.

Đây là lần đầu tiên cô nàng chăm chú quan sát Chu Hân Vân.

Rõ ràng đã cuối thu nhưng trong CCTV, Chu Hân Vân chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng cũ rích giặt đến nỗi bạc màu, trên quần ngủ vẽ mấy trái tim yêu thương màu đỏ xiêu vẹo, có lẽ là quà Lý Trình tặng cho mẹ khi còn nhỏ.

Chu Hân Vân không ngừng vân vê mấy trái tim màu đỏ, cô ấy co rúm người, kéo ống quần, mặt mày bơ phờ. Đêm đó có vài ca phẫu thuật, nhân viên y tế đẩy xe thiết bị đi qua đi lại trên hành lang, Chu Hân Vân như một nhân vật hoạt hình bị nhấn nút dừng chẳng có tinh thần gì, lạc lõng và cô đơn trong bức tranh trắng xoá này.

Bình Luận (0)
Comment