Tám giờ năm mươi phút tối, nửa ca phẫu thuật của Lý Trình kết thúc.
Chu Hân Vân chợt bừng tỉnh, sững sờ nhìn đèn phòng phẫu thuật đã tắt, có cảm giác mơ màng như vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê. Nhưng rất nhanh cô ấy đã xốc lại tinh thần, lảo đảo chạy về phía bác sĩ.
Bác sĩ giải thích cũng không khéo lắm, Chu Hân Vân ngất xỉu, ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Một hồi cuống cuồng.
Chín giờ ba mươi phút tối, Chu Hân Vân tỉnh lại.
Cô ấy đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, tiếp tục kéo ống quần, kéo trái tim yêu thương của Lý Trình.
Mười giờ tối, Chu Hân Vân chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy móc túi trái túi phải, vội vã rời khỏi bệnh viện.
Một tiếng sau, Chu Hân Vân quay lại bên ngoài phòng phẫu thuật với bàn chân trần và một đống tiền giấy, trước khi bắt đầu nửa sau của ca phẫu thuật, cô ấy giơ tiền, quỳ xuống trước mặt bác sĩ.
Vì quá lo lắng nên có đồng xu rơi xuống sàn, lăn đến cạnh đầu gối Chu Hân Vân rồi lăn đến chân bác sĩ, sau đó lăn ra xa kèm theo tiếng leng keng.
Chu Hân Vân cuống quýt đẩy đám đông ra, đuổi theo đồng xu.
Dần dần, Thẩm Hoan Hoan không tua nhanh nữa.
Nửa đêm, trên hành lang, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Trên màn hình, Chu Hân Vân ngồi trên ghế dài, bất lực thì thào với bản thân, ôm đống tiền lẻ lung lay sắp ngã.
Trạng thái này kéo dài rất lâu, điện thoại của Chu Hân Vân rung mấy lần nhưng cô ấy không bắt máy. Gần một giờ sáng, cô ấy lấy tay áo lau sạch nước mắt, quấn quấn sợi tóc ướt rồi đưa tay đưa lên mũi ngửi.
Dường như cô ấy ngửi được một mùi gì đó khó chịu, Chu Hân Vân ôm cổ cố gắng hít thở, vỗ ngực để bình tĩnh lại. Nửa phút sau, cô ấy lại ngửi đầu ngón tay mình.
Cô ấy ngửi rồi nôn rồi lại ngửi như đang hành hạ bản thân, cuối cùng không kìm được cảm giác buồn nôn trào lên tận cổ, cô ấy ôm cổ nôn mửa trên hành lang.
Thẩm Hoan Hoan phóng to màn hình, cô nàng thấy trên cánh tay Chu Hân Vân có chỗ bị bỏng và vết dầu bóng loáng trên đầu ngón tay cô ấy.
Thẩm Hoan Hoan lộ vẻ xúc động, cô nàng thở phào, tiếp tục xem.
Chu Hân Vân lau miệng sạch sẽ, điện thoại cô ấy lại rung, cô ấy vịn tay ghế ngồi xuống, cúi đầu mở điện thoại lên.
Lúc đầu động tác của cô ấy vẫn bình thường, chậm chạp và máy móc, ánh mắt vô thần, không có tiêu cự. Nhưng tại thời điểm nào đó, động tác của cô ấy chợt khựng lại, hai mắt mở to, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Thẩm Hoan Hoan vội nhấn tạm dừng.
Trên màn hình, Chu Hân Vân mở giao diện tin nhắn, màn hình không thể phóng to thêm được nữa nên Thẩm Hoan Hoan không đọc được tin nhắn, nhưng cô cũng đoán được đại khái.
Tin nhắn đó nói cho cô ấy biết nguyên nhân thật sự khiến con cô ấy bị thương, và chỉ cho cô ấy cách chuyển giao lời nguyền.
Quả nhiên, Chu Hân Vân đọc xong tin nhắn thì đứng dậy rời đi không chút do dự.
Trước đây Chu Hân Vân có tin quỷ thần hay không không quan trọng, nhưng lúc đó cô ấy không thể không tin, tin nhắn kia trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ấy.
CCTV quay được cảnh Chu Hân Vân rời khỏi bệnh viện trong vòng năm phút, sau đó biến mất ở vườn hoa sau bệnh viện. Trong vườn hoa có rất ít CCTV, ít nhất thì trên đường cô ấy đi không có, bởi vậy lần tiếp theo Thẩm Hoan Hoan nhìn thấy cô ấy đã là mười phút sau khi cô ấy đi vào vườn hoa.
Ra khỏi vườn hoa, Chu Hân Vân bịt chặt miệng túi, vội vã trở về bệnh viện.
Thẩm Hoan Hoan không ngừng chuyển đổi màn hình giám sát theo Chu Hân Vân, suốt đường đi cô ấy không hề nói chuyện với bất kỳ ai, thậm chí còn không có hành động tiếp xúc cơ thể nào, cho đến khi đến phòng phẫu thuật của Lý Trình.
Bác sĩ điều trị mệt mỏi đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, nói vài câu với trợ lý rồi đi vào phòng vệ sinh. Chu Hân Vân nhìn xung quanh, che miệng túi rồi cũng đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra, cô ấy vẩy hai bàn tay dính nước, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa.
Rất rõ ràng, lúc này lời nguyền trên người cô ấy đã bị chuyển giao.
Người bị chuyển giao chính là bác sĩ điều trị của Lý Trình.
Để đảm bảo phán đoán chính xác, Thẩm Hoan Hoan xem lại thêm mười lần nữa, xác định chắc chắn lúc đó trong phòng vệ sinh chỉ có Chu Hân Vân và nữ bác sĩ kia, mà sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Chu Hân Vân vẫn ngồi trên ghế dài, không nói chuyện với ai.
Gần rạng sáng, người phụ nữ tội nghiệp bị số phận phán xét vẫn ngồi trên ghế dài.
Nhưng đã không còn vô tội nữa.
Thẩm Hoan Hoan dọn đồ của mình, đứng dậy chào nhân viên công tác phòng CCTV: "Xin lỗi vì đã quấy rầy."
Chú ấy liên tục xua tay: "Ôi trời, tôi chỉ phối hợp với đồng chí cảnh sát thôi."
"Công việc bí mật, chú đừng tiết lộ cho ai nhé."
"Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười, nói tạm biệt lần nữa rồi rời khỏi phòng CCTV.
Ba người Khương Yếm đã đến sảnh bệnh viện, Khương Yếm cực kì không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, cô lấy khẩu trang ra đeo. Từ xa cô đã thấy Thẩm Hoan Hoan, bèn giơ tay ra hiệu ở đây.
Thẩm Hoan Hoan cũng giơ tay lên vẫy.
"Xem hết CCTV rồi à?" Khương Yếm hỏi.
"Xem hết rồi." Thẩm Hoan Hoan chạy đến chỗ ba ngoài, hơi thở không ổn định lắm.
Cô nàng nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào bức ảnh các chuyên gia trên bức tường cách đó không xa. Khoa cấp cứu có vài bác sĩ, cô nàng chỉ vào bác sĩ thứ hai ở hàng thứ ba: "Hướng Nam Chi, bác sĩ điều trị của Lý Trình, đêm ngày mười bốn Chu Hân Vân chỉ tiếp xúc với cô ấy."
"Con của cô ấy có lẽ là người bị hại sau Lý Trình."
Khương Yếm: "Kiểm tra bệnh án chưa?"
Thẩm Hoan Hoan lắc đầu: "Vẫn chưa, cũng không biết có phải con cô ấy đang điều trị ở bệnh viện này không nữa."
Khương Yếm: "Có lẽ có đấy. Dù sao Hướng Nam Chi cũng là bác sĩ ở đây, cô ấy có thể sắp xếp phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất cho con mình."
Trình Quang nghe như vịt nghe sấm, hiện tại cậu lỡ mất quá nhiều thông tin, hoàn toàn không theo kịp logic của mấy người này: "Hai người đang nói gì thế? Kiểm tra cái đó làm gì? Kiểm tra bệnh án của ai?"
Khương Yếm không muốn nói nhiều, Thẩm Hoan Hoan nghĩ dù gì Trình Quang cũng là sư đệ của Khương Yếm, cô nàng bèn giải thích ngắn gọn cho cậu hiểu.
Trình Quang há mồm trợn mắt: "Cô chuyển cho tôi, tôi chuyển cho anh ta, anh ta chuyển cho cô ấy? Chu kì gì phức tạp quá vậy?"
Thẩm Tiếu Tiếu chọc vào cột sống của Trình Quang, thì thầm: "Chứ còn gì nữa, đây là manh mối do chị tôi và chị Khương Yếm phát hiện ra, anh đừng có đi nói lung tung đấy. Nhất là Lâm Hâm Cửu, anh ta xấu tính lắm, không được chơi với anh ta."
Trình Quang giơ tay thề: "Tôi không chơi với anh ta!"
…
Vì Thẩm Hoan Hoan đã từng yêu cầu bệnh viện cho mình xem bệnh án nên lần này cô nàng không xuất trình thẻ cảnh sát nữa.
Thẩm Hoan Hoan nhận lấy xấp tài liệu dày cộp rồi bắt đầu đọc nhanh, so sánh ngày tháng của từng cái một với ngày tháng trên trang nhất.
Lý Trình ngày mười bốn, Trương Tiểu Lương ngày mười sáu, vậy nên bệnh án con của Hướng Nam Chi hẳn là ngày mười lăm.
Trong lúc cô nàng đang chăm chú kiểm tra thì đồng nghiệp đáng tin cậy ở đồn cảnh sát gửi tin nhắn cho cô.
"Hoan Hoan, chuyện cô nhờ tôi đã tra ra rồi ~"
Thẩm Hoan Hoan vội vàng trả lời: "Tôi đây."
Đối phương thấy cô nàng online thì gửi tên của con gái Hướng Nam Chi qua ngay lập tức.
Sau đó là thông tin về hai mẹ con.
"Hướng Nam Chi, ba mươi tám tuổi, tốt nghiệp bằng xuất sắc ở trường đại học A, sau khi kết hôn có một đứa con gái, ly hôn năm năm trước, con gái ở với cô ấy, tên là Tả Niệm Thần."
"Sáng ngày mười lăm tháng mười, Hướng Nam Chi làm việc đến rạng sáng mới về nhà, tinh thần không ổn định lắm, mất tập trung lúc chuẩn bị đưa con đến trường, con gái chưa lên xe đã lái xe đi."
"Tả Niệm Thần bị tông, cơ thể nằm dưới gầm xe, vết thương rất nặng, phẫu thuật cắt bỏ hai chân, không nguy hiểm đến tính mạng."
Thẩm Hoan Hoan đọc xong tin nhắn thì không lật xem tài liệu nữa.
Chẳng cần kiểm tra nữa.
Tả Niệm Thần bị thương do mẹ sơ suất, hồi phục nhanh, hoàn toàn ăn khớp.
Cô bé chính là người bị kẹp giữa Lý Trình và Trương Tiểu Lương.