Khương Yếm nhìn theo Thẩm Hoan Hoan, chậc lưỡi:
"Không còn khúc mắc gì nữa, ngày mười bốn Lý Trình, ngày mười lăm Tả Niệm Thần, ngày mười sáu Trương Tiểu Lương, một phần của chuỗi lời nguyền."
Thẩm Hoan Hoan: "Bây giờ chúng ta điều tra việc gì đây ạ?"
"Điều tra xem tại sao Hướng Nam Chi lại chuyển lời nguyền cho Hà Sấu Ngọc à?"
Khương Yếm: "Chuyện này không cần điều tra."
Thẩm Hoan Hoan: "Hở? Tại sao ạ?"
Khương Yếm ra hiệu cho cô nàng tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại, Thẩm Hoan Hoan chớp mắt rồi nhìn điện thoại của mình, chưa đầy vài giây, điện thoại cô nàng đã rung lên.
Trên giao diện tin nhắn hiển thị hai tin nhắn mới.
"Lúc nãy tôi quên nói."
"Chạng vạng tối một tuần trước, vì thao tác không đúng cách nên Tả Niệm Thần bị điện giật trong lúc tắm, qua đời năm mười một tuổi."
Thẩm Hoan Hoan ngẩn người.
Khương Yếm nhếch môi: "Không cần điều tra làm gì."
"Hướng Nam Chi là nhân tình của Trương Thiêm, em nghĩ sao cô ấy lại chuyển lời nguyền cho Hà Sấu Ngọc?"
…
Đơn giản là vì yêu hận tình thù thôi.
Sau khi Hướng Nam Chi nhận được tin nhắn thì đã chọn vợ của Trương Thiêm, cũng tức là Hà Sấu Ngọc làm đối tượng chuyển giao lời nguyền.
Lời nguyền được chuyển thành công, do sơ suất của Hà Sấu Ngọc, Trương Tiểu Lương bị một tên say rượu tấn công trên đường về nhà, mù mắt phải.
Nhưng Trương Tiểu Lương cũng thoát chết.
Lời nguyền trên người Hà Sấu Ngọc chuyển giao cho ai?
Đây là điểm dừng của chuỗi lời nguyền rồi ư?
Đương nhiên không phải.
Khương Yếm nhớ tới hai tấm gương cao thấp ở nhà 604, cô đã hiểu toàn bộ trình tự của vụ việc.
Thẩm Hoan Hoan vẫn cau mày: "Em thấy rối quá, sao Hướng Nam Chi lại là nhân tình của Trương Thiêm được? Chị nảy số nhanh quá, em không theo kịp."
Khương Yếm vẫn có thái độ hợp tác, cô giải thích với giọng đều đều, không hề mất kiên nhẫn.
"Biết Trương Tiểu Lương không chết, tất nhiên Hà Sấu Ngọc sẽ chuyển giao lời nguyền trên người mình, em nghĩ cô ấy sẽ chuyển cho ai?"
Thẩm Hoan Hoan vô thức trả lời: "Nhất định là chuyển cho đối tượng thích hợp nhất."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như người mà cô ấy ghét nhất, hoặc người dễ bị lừa, thậm chí là bạn của cô ấy. Hà Sấu Ngọc không có nhiều thời gian để lựa chọn, Trương Tiểu Lương vẫn đang ở ranh giới sống chết."
Khương Yếm cong môi: "Có người phù hợp nhất mà, sao em không nhắc đến?"
Thẩm Hoan Hoan ngơ ngác: "Ai ạ?"
Khương Yếm hỏi cô nàng: "Hà Sấu Ngọc có mẹ không?"
Thẩm Hoan Hoan đã điều tra chuyện này, cô nàng gật đầu: "Có, rất khoẻ mạnh."
"Vậy cách nhanh nhất và tiện nhất để Hà Sấu Ngọc cứu Trương Tiểu Lương là cách nào?" Khương Yếm lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không phải là chuyển giao lời nguyền cho mẹ cô ấy, sau đó người chết sẽ là cô ấy ư?"
Thẩm Hoan Hoan hoảng sợ.
Khương Yếm thản nhiên nói: "Người chịu lời nguyền không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào, người chết là con của người đó. Vậy nên Hà Sấu Ngọc mới chuyển lời nguyền cho mẹ mình, không làm tổn thương bà ấy, cũng không làm tổn thương con nhà người ta."
"Bản thân chết, vẹn cả đôi đường."
???
? Khá lắm, chưa từng nghĩ theo hướng này
Chuyện cũng hông khó nghĩ lắm nhờ, sao tôi hông nghĩ ra ta…
Mi tu, tôi cũng nghĩ đến việc chuyển giao lời nguyền cho người ngoài…
…
Nhưng Hà Sấu Ngọc vẫn còn sống mà? Lập luận của Khương Yếm chưa chặt chẽ lắm à nhen.
Thẩm Hoan Hoan cũng nghĩ tới chuyện đó, cô nàng chần chừ hỏi: "Nếu đúng là vậy thì sao ngày mười bảy tháng mười Hà Sấu Ngọc vẫn bình an vô sự?"
Khương Yếm lắc đầu: "Cô ấy đã xảy ra chuyện."
"Em còn nhớ hai tấm gương ở nhà 604 không?"
Thẩm Hoan Hoan gật đầu.
"Trong tủ quần áo nhà 604 có treo quần áo của Hà Sấu Ngọc, xem kích thước thì thân hình cô ấy rất nhỏ nhắn." Khương Yếm nghiêm túc nói: "Mà cái gương đó treo tới tận một mét chín, ngay cả chị cũng phải kiễng chân mới soi được, nói gì đến Hà Sấu Ngọc cao một mét sáu."
"Một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết có chênh lệch chiều cao là ba mươi centimet, gương lại nhỏ, em nghĩ nên treo thế nào?"
"Treo ở độ cao phù hợp với vợ." Thẩm Hoan Hoan trả lời: "Theo lẽ thường, quy trình dưỡng da của phụ nữ phức tạp hơn đàn ông, đứng kiễng chân, xoay người cũng mệt hơn đàn ông nhiều."
Khương Yếm: "Chị nói rồi, trong lòng Trương Thiêm, nhân tình và vợ yêu của anh ta đều như nhau."
"Vậy sao anh ta lại treo gương cao như thế?"
Thẩm Hoan Hoan nghĩ ngợi, nói không chắc chắn: "… Vì Hà Sấu Ngọc không cần đến cái gương đó sao?"
Khương Yếm gật đầu: "Đúng, vì cô ấy dùng cái gương thấp của Trương Tiểu Lương là được rồi, vì cô ấy không thể đứng thẳng, vì cô ấy có bắc ghế cũng không với tới được, vì cô ấy không thể giẫm lên ghế được."
"Cô ấy bị tàn tật."
Sóng comment chạy một hàng "???" thật dài.
???
Ủa chuyện gì vậy, sao tôi thấy tôi lại theo không kịp nữa rồi???
Khương Yếm đưa ra một giả thiết: "Nếu biết trước mình sẽ chết vì sơ suất của mẹ mình thì mình sẽ đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra. Nếu đủ thông minh thì có thể chuẩn bị trước vài cách để tạo ra vài lỗ hổng đáp ứng điều kiện dẫn đến tử vong."
"Chị nghi ngờ Hà Sấu Ngọc đã có chuẩn bị nên không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiệu lực của lời nguyền vẫn cố gắng đẩy cô ấy vào chỗ chết, biểu hiện ở việc bệnh tâm thần của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, tính công kích cao, thường xuyên tự làm hại bản thân, dần dần cơ thể mất kiểm soát, chết theo kiểu khác."
"Nếu chị đoán không sai." Khương Yếm dừng một chốc rồi nói: "Cho đến một tuần trước, lời nguyền vẫn ở trên người mẹ Hà Sấu Ngọc."
Thẩm Hoan Hoan dần dần hiểu ra.
"Chị đã nói với em là một tuần trước, vào tối hôm Hà Sấu Ngọc giả điên báo cảnh sát, Trương Thiêm đang ngược đãi ả nhân tình bên cạnh cô ấy. Nếu ả nhân tình là Hướng Nam Chi, lúc đó rất có thể cô ấy đang bị Trương Thiêm ép phải nhận chuyển giao lời nguyền một lần nữa. Mà cái chết của Tả Niệm Thần hoàn toàn khớp với nội dung lời nguyền, vì Hướng Nam Chi không ở nhà nên cô bé phải tự lết cơ thể tàn tật đi tắm, xem như là chết vì sơ suất của mẹ mình."
"Hơn nữa bị điện giật khác bị bỏng hay bị đâm, trường hợp trước dẫn đến tử vong quá nhanh, Hướng Nam Chi còn chưa kịp chuyển giao lời nguyền thì con gái cô ấy đã chết."
Khương Yếm gật đầu.
Thẩm Hoan Hoan khẽ thở dài, không nói tiếp.
Thẩm Tiếu Tiếu trề môi nghe một cách chán nản, thấy cả hai đã ngừng nói chuyện, em vội vã giơ tay hỏi: "Sao Hà Sấu Ngọc phải giấu chuyện mình bị tàn tật vậy ạ?"
"Vả lại còn giấu kĩ cực kì, nhà tập thể nhiều người thế cũng không có ai biết!"
"Tâm lý bình thường thôi." Khương Yếm xoay cổ tay, thản nhiên nói.
"Dựa trên chuyện cô ấy chuyển giao lời nguyền cho mẹ mình và chịu chết thay Trương Tiểu Lương thì cô ấy là một người tốt."
"Một người có trái tim nhân ái, nhân cách cao thượng."
"Cô ấy muốn lời nguyền chấm dứt trên người mình, nhắn lại với người đã chuyển giao lời nguyền cho cô ấy rằng."
"Lời nguyền đã mất hiệu lực, lời nguyền này có khiếm khuyết, con tôi vẫn sống mà không làm hại ai."
"Cho nên đừng dùng nó để hại người khác."
*
Một khi đã thông suốt, mọi nghi ngờ đổ dồn vào việc tại sao nhà Hà Sấu Ngọc lại trùng hợp chuyển đến nhà tập thể.
Ngày mười sáu tháng mười, Trương Tiểu Lương bị mảnh thuỷ tinh đâm vào mắt phải.
Ngày mười bảy tháng mười, Hà Sấu Ngọc bị thương, Trương Tiểu Lương thoát chết.
Đầu tháng mười một, Hà Sấu Ngọc có bệnh án tâm thần đầu tiên.
Cuối tháng mười hai, bệnh tâm thần của Hà Sấu Ngọc phát tác, đập nát máy móc nhập khẩu trị giá gần tám tỉ ở trường cấp ba của Trương Thiêm.
Nhà họ phá sản, gánh món nợ gần ba tỉ trên lưng, chuyển đến nhà tập thể.
Điểm đáng nghi đầu tiên là mức độ tàn tật của Hà Sấu Ngọc.
Nếu Hà Sấu Ngọc chỉ bị mức độ nhẹ, có thể đi lại thì sẽ không "tình cờ" ngồi trên giường, chưa bao giờ đứng dậy, chưa bao giờ tiếp khách tiễn khách mỗi khi Vương Chức Hoa tới thu tiền thuê nhà.
Khương Yếm nhớ rất rõ, khi Vương Chức Hoa đánh giá về "hành vi bất lịch sự" của Hà Sấu Ngọc, vẻ căm thù đến tận xương tuỷ hiện rõ trên mặt thím ấy.
Nhưng nếu Hà Sấu Ngọc bị mức độ nặng, nếu mọi cử động của cô ấy sẽ làm bại lộ chuyện cô ấy tàn tật, mà cô ấy thật sự muốn giấu diếm…
Vậy tại sao cô ấy lại muốn đi ra ngoài?
Đi khám có thể nói là hành động bất đắc dĩ, người khác hỏi thì trả lời là bị ngã hoặc đau chân để qua mặt.
Nhưng tại sao Hà Sấu Ngọc lại đến thăm nơi làm việc của chồng mình? Có cần thiết không?
Cô ấy không cần phải làm vậy.
Vậy thì tại sao cô ấy lại bịa lý do, bất chấp chuyện bản thân bị tàn tật bại lộ, mạo hiểm đi thăm nơi làm việc của chồng?
Tạm thời Khương Yếm chỉ nghĩ ra một lý do.
Cái máy đó là thứ Hà Sấu Ngọc có thể tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn, là thứ duy nhất khiến gia đình cô ấy phá sản nhưng không hoàn toàn trắng tay. Với quan hệ của Trương Thiêm, trường học sẽ không cưỡng ép họ phải mau chóng trả nợ.
Vậy nên Hà Sấu Ngọc mới đập nát nó.
Hà Sấu Ngọc muốn danh chính ngôn thuận vào ở trong nhà tập thể.
Hà Sấu Ngọc muốn sống ở đó để tìm hiểu căn nguyên của lời nguyền.