Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 53

Trước khi rời bệnh viện, mấy người vòng sang khoa Hướng Nam Chi làm việc, nhận được câu trả lời từ trợ lý của cô ấy.

"Hơn một tuần nay, bác sĩ Hướng không đi làm vì lý do cá nhân."

Đúng như dự đoán.

Sau cái chết bi thảm của con gái, không nhiều bà mẹ có thể đi làm bình thường, chưa kể cái chết của Tả Niệm Thần có thể coi là trả nghiệp cho cô ấy. Dù sao cô bé cũng vô tội, Thẩm Hoan Hoan không đành lòng.

"Những đứa trẻ này vô tội."

Cô nàng dừng một chút rồi nói: "Hà Sấu Ngọc cũng là con của mẹ cô ấy, cô ấy cũng vô tội."

Tất cả đều im lặng.

Trình Quang ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí: "Lát nữa mọi người muốn đi đâu?"

Khương Yếm bình tĩnh nói: "Đến trường học của Trương Thiêm kiểm tra camera giám sát trước, máy móc đắt tiền như vậy chắc chắn có lắp camera giám sát trong phòng, chị muốn xem Hà Sấu Ngọc đập vỡ máy móc bằng cách nào."

"Sau đó chúng ta tới chỗ mẹ của Hà Sấu Ngọc." Thẩm Hoan Hoan tiếp lời.

"Chu Hân Vân đã cứu được con mình, không thể nói sự thật cho chúng ta biết. Hướng Nam Chi có tình cảm lằng nhằng với Trương Thiêm, còn cố tình muốn giết con của anh ta. Cô ấy sẽ không nói, chỉ có mẹ của Hà Sấu Ngọc thực sự chưa làm gì sai."

"Hà Sấu Ngọc chết thảm, cô ấy là người có khả năng sẽ nói cho chúng ta biết tất cả sự thật nhất."

Khương Yếm cong môi dưới, vẻ mặt tán thành.

Thực ra cô vốn muốn định hướng tư duy của Thẩm Hoan Hoan, nếu việc gì cũng làm theo trái tim mình, thì sau khi biến thành hình người, cô sẽ đi khắp nơi ngắm cảnh, không tiếp xúc với con người, càng không lãng phí thời gian giải thích suy nghĩ của cô với người khác. 

Nhưng hiện tại cô đang tham gia thi đấu, cô không phản ứng tiêu cực, đương nhiên sẽ có tính toán.

Cuộc thi dựa theo quy tắc loại người xếp hạng cuối, xét theo tình hình hiện tại, cặp song sinh còn có thể dự ít nhất là vài kỳ nữa mới bị loại, nếu kỳ sau hai người có tiến bộ, việc hợp tác với họ có thể diễn ra trong một thời gian dài.

Khương Yếm có thể thấy rõ Thẩm Tiếu Tiếu không phải giấu dốt, chỉ là suy nghĩ đơn thuần, nhưng tài năng thỉnh linh của em rất hữu dụng, cộng thêm tính cách hoạt bát, vì vậy cô không bài xích.

Về Thẩm Hoan Hoan, thiên phú của cô nàng không thực dụng lắm, bất kể là trói người hay linh hồn, cô đều tự làm được, thậm chí có thể g**t ch*t mục tiêu bằng một đòn mà không cần trói, có thể giữ mạng cho đối phương không thì chưa chắc, nhưng đánh chết thì rất đơn giản.

Tuy nhiên, cô đã hứa với Hà Thanh Quang sẽ không để lộ thân phận, nhất định không ra tay, trừ tình huống khẩn cấp, vậy nên Thẩm Hoan Hoan là vỏ bọc tốt nhất của cô. Quan trọng hơn, Thẩm Hoan Hoan đã đọc rất nhiều sách ngoại cảm, sẵn sàng tư duy, lại ngoan ngoãn một cách khó hiểu, lần phân công hợp tác này giúp cô bớt được rất nhiều việc.

Khương Yếm không ngại bản thân có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, vì vậy chỉ cần không bị loại, cô rất vui lòng hướng dẫn Thẩm Hoan Hoan, để cô nàng vận động đầu óc, làm việc nhiều hơn.

"Thôi, thế này chỉ lãng phí thời gian." Khương Yếm nói với Thẩm Hoan Hoan: "Em và Thẩm Tiếu Tiếu đến trường học kiểm tra camera giám sát, còn chị và Trình Quang đi tìm mẹ của Hà Sấu Ngọc."

Cặp song sinh không phản đối, nhưng Trình Quang có hơi ngại.

"Em lề mề lắm." Trình Quang gãi đầu: "Em đi dạo ở viện một vòng, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, lát nữa em sẽ tìm cơ hội vào văn phòng của Hướng Nam Chi, có khi tìm được một ít tin tức… Điều kiện chuyển giao lời nguyền gì đó."

Các loại lời nguyền khác nhau có điều kiện chuyển giao khác nhau, những gì Thẩm Hoan Hoan nói trước đây chỉ là điều cơ bản nhất, điều kiện cụ thể sẽ càng nghiêm ngặt hơn. Hà Thanh Quang nhận nuôi Trình Quang từ khi còn nhỏ, mặc dù khi trưởng thành mới bắt đầu học các kỹ năng nhưng cậu vẫn thành thạo thuật xuyên tường, có thể xuyên qua nhiều bức tường mà không ai biết.

Khương Yếm gật đầu, cặp song sinh đương nhiên không có ý tưởng nào khác.

Sau khi rời bệnh viện, Thẩm Hoan Hoan muốn Thẩm Tiếu Tiếu đi theo Khương Yếm.

"Không biết chị học được gì từ Hà quán chủ rồi, cứ để Tiếu Tiếu đi cùng chị, nếu như xảy ra chuyện kỳ quái gì, trong tay em ấy có rất nhiều bảo vật cứu mạng, có thể giúp đỡ."

"Không cần, không dùng đến đâu."

Khương Yếm có lý do riêng của mình khi để Thẩm Tiếu Tiếu đi cùng Thẩm Hoan Hoan: "Em gái của em quan sát rất cẩn thận, để em ấy đi kiểm tra camera cùng đi."

Thẩm Hoan Hoan thừa nhận điều này.

Lần trước ở thôn Tằm, Thẩm Tiếu Tiếu là người đầu tiên chú ý đến dòng chữ đằng sau những tấm bài vị, nhưng cô nàng vẫn lo cho Khương Yếm.

Thẩm Tiếu Tiếu chọc chị gái mình: "Chị Khương Yếm rất giỏi."

Thẩm Hoan Hoan quay đầu lại.

"Chị quên rồi à, tối qua khi em và Trình Quang gặp nguy hiểm, chính chị Khương Yếm cứu chúng em đấy!"

Thẩm Hoan Hoan không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó nên trong lòng vẫn không yên tâm, chần chừ không chịu rời đi.

Khương Yếm không biết nên làm gì.

"Thế này, em để người giấy bên cạnh chị, nếu em nghe thấy có gì đó không ổn thì đến giúp chị."

Năm phút sau, Khương Yếm mang theo túi chứa người giấy lên xe buýt.

Thẩm Hoan Hoan tìm được địa điểm, cách bệnh viện không xa, khoảng sáu trạm dừng của xe buýt, chưa đến hai mươi phút sau, Khương Yếm đã xuống xe.

Khu mẹ của Hà Sấu Ngọc sống nằm ở trung tâm thành phố, lớp sơn trên mặt tòa nhà đã bong vài chỗ, nhưng những bông hoa trong bồn hoa còn tươi mới, cây cối được cắt tỉa gọn gàng.

Khương Yếm đi theo địa chỉ, đi đến tầng sáu của tòa nhà thứ hai, gõ cửa.

Người mở cửa là một bà lão tóc hoa râm, khoảng bảy mươi tuổi, đôi mắt đục ngầu, ánh mắt đờ đẫn khi nhìn người khác, bà ấy nhìn Khương Yếm một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Tiểu Trần à?"

Lòng Khương Yếm trầm xuống.

Cô chưa lên tiếng thì trong phòng đã vang lên một giọng nữ trẻ tuổi: "Dì Tống, ăn tối thôi, cháu dẫn dì đi rửa tay! Sao dì mở cửa thế? Có ai đến à?"

Một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi đeo tạp dề chạy ra, sau khi nhìn thấy Khương Yếm, cô ấy ngạc nhiên.

"Chị tìm ai vậy?"

"Tìm Tống Chiêu Bình." Khương Yếm nói: "Hà Sấu Ngọc bảo chị tới, chị là bạn của cô ấy."

Đôi mắt cô gái mở to.

"Chị là bảo mẫu mà chị ấy mời về à?"

Khương Yếm quan sát cô gái, chậm rãi nói: "Trước đây cô ấy từng nhắc đến em. Tuy em còn trẻ nhưng có kinh nghiệm làm việc phong phú, cô ấy đã chọn em từ lâu. Lúc còn sống, cô ấy nói chị phải đến nhà cô ấy một chuyến, nhưng cô ấy không nói có chuyện gì."

"Hôm nay chị vừa về đến thành phố An Bình, nhớ ra chuyện này nên mới tới đây."

Khương Yếm cụp mắt xuống, có thể thấy cô gái thở ra một hơi, sự cảnh giác trong mắt giảm đi rất nhiều. Cô ấy nghiêng người: "Mời chị vào nhà."

Khương Yếm cởi giày ở ngoài cửa, đổi sang đôi dép do cô gái đưa.

"Chị ăn tối chưa?" Cô gái hỏi.

Khương Yếm lắc đầu: "Vừa xuống máy bay thì đến đây luôn, hành lý vẫn còn ở phòng bảo vệ chỗ lối vào khu nhà."

Trên bàn bày ra ba món ăn một bát canh, cô gái đi vào bếp lấy thêm bát cơm cho Khương Yếm: "Em nấu rất nhiều cơm, chị ăn cùng luôn nhé." Nói xong cô ấy đỡ bà lão tới, đeo một thứ giống như cái yếm cho bà ấy.

Sắc mặt Khương Yếm không thay đổi, rót một ly nước cho bà lão, kiểm tra nhiệt độ của nước: "Bệnh của dì Tống có nghiêm trọng không?"

Cô gái thở dài: "Trước đây chỉ có trí nhớ không tốt, bây giờ không còn nhận ra ai nữa. Bác sĩ nói, một năm rưỡi nữa, dì Tống có thể sẽ quên mất chính bản thân mình."

"Nào, cùng ăn cơm thôi."

Khương Yếm nhìn tôm luộc và sườn heo om tinh tế, hấp dẫn trên bàn, gật đầu.

Bà lão ăn chậm, để chăm sóc bà ấy tốt hơn, cô gái và vài lần, ăn hết cơm trong bát rồi gắp đồ ăn cho bà lão.

Khương Yếm gắp một miếng sườn heo lên, đột nhiên nói: "Số tiền cô ấy đưa cho em còn đủ không, cô ấy không nhắc đến chuyện này với chị, nếu không đủ thì chị đưa thêm."

Cô gái sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: "Đủ rồi, đủ rồi, chị Sấu Ngọc đưa em một tấm thẻ, hàng tháng đều chuyển tiền đúng hạn, có rất nhiều tiền, nghe nói đã thiết lập sẵn rồi, có thể sử dụng đến năm năm sau."

"Còn sau năm năm thì sao?"

Cô gái suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Đến lúc đó em cũng đến tuổi lấy chồng rồi, nên gửi dì đến cơ sở phúc lợi xã hội, bệnh Alzheimer không thể chữa khỏi, đến lúc đó dì Tống không nhận ra em nữa, em không thể tốn cả đời vì lòng thương hại được."

Khương Yếm "Ừm" một tiếng.

Đánh giá lượng món ăn cô gái nấu, số tiền Hà Sấu Ngọc đưa mỗi tháng quả thực không hề nhỏ, thêm cả tấm thẻ một lần dùng năm năm… 

 

Bình Luận (0)
Comment