Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 55

Nhưng mọi người vẫn không hiểu:

Nói mới nhớ, dãy số này là...

Một cư dân mạng tốt bụng đã trả lời:

Một phút trước khi Trương Tiểu Lương thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng chắc là thời điểm chính xác lúc Hà Sấu Ngọc bị thương.

Thấy Khương Yếm mở hộp trong nháy mắt, Trần Vãn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vỗ nhẹ vào tạp dề, đứng dậy mở cửa phòng ngủ.

"Chị xem đi, đây chắc là điều mà chị Sấu Ngọc muốn nói với chị."

Khương Yếm nhướn mày: "Em không tò mò à?"

Trần Vãn lắc đầu: "Chị Sấu Ngọc dặn em đừng cố mở nó ra, không biết một số chuyện, em sẽ không cảm thấy buồn."

Khương Yếm nghĩ đến Tống Chiêu Bình điên cuồng bên cạnh, đồng ý với câu này: "Đúng là không cần phải buồn." 

Sau khi đóng cửa, Khương Yếm kiểm tra cách lắp pin cho máy ảnh trên mạng trước, sau đó mở phần mềm trò chuyện.

Lúc Tống Chiêu Bình nhét khăn giấy cho cô, điện thoại trong túi rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn của chị em Thẩm Hoan Hoan.

Có bảy tám tin nhắn, Khương Yếm lập tức mở ra xem.

"Chị Khương Yếm, chúng ta hiểu sai vấn đề chính rồi, không phải Hà Sấu Ngọc đến thăm Trương Thiêm, ​​​​mà là Trương Thiêm ép Hà Sấu Ngọc đến đây."

"Hiệu trưởng trường trung học An Bình tổ chức hội nghị gia đình hàng năm, giáo viên đã kết hôn đều phải dẫn theo vợ hoặc chồng của mình. Nếu không mang theo vợ hay chồng của mình, người khác sẽ cho rằng họ không coi trọng hội nghị."

"Theo camera giám sát ở cổng trường, sắc mặt của Hà Sấu Ngọc lúc đó rất tệ, cô ấy muốn quay người, rời đi ở cổng trường nhiều lần nhưng Trương Thiêm ngăn lại. Hơn nữa, chân của cô ấy hơi khập khiễng, phải bám vào tay của Trương Thiêm để đi lại bình thường. Chúng em đã hỏi các giáo viên tham dự hội nghị, họ nói rằng họ rất lo lắng cho đôi chân của Hà Sấu Ngọc. Trương Thiêm nói cô ấy bị một chiếc xe điện va vào chân trên đường đến đây, không bị thương nặng."

Khương Yếm ray ấn đường.

Manh mối này chứng tỏ suy luận trước đó của cô sai…

Cô đã hiểu sai về nhân vật chính.

Đúng như dự đoán, những thông tin sau của Thẩm Hoan Hoan xác nhận suy nghĩ của cô.

"Chúng em kiểm tra camera giám sát trong phòng đặt máy móc. Đúng là Hà Sấu Ngọc đã dùng ghế đập vỡ máy, nhưng trạng thái của cô ấy rất kỳ lạ."

"Trương Thiêm dẫn cô ấy đi tham quan. Mọi chuyện lúc đầu vẫn bình thường. Ngay khi Trương Thiêm ra ngoài lấy nước, cô ấy đột nhiên phát bệnh. Chúng em xem đi xem lại đoạn video hơn mười lần, Tiếu Tiếu mới phát hiện ra nửa phút trước khi Hà Sấu Ngọc phát bệnh, khuôn mặt cô ấy đột nhiên có một luồng sáng trắng."

"Sau đó, chúng em phóng to mắt của Hà Sấu Ngọc, hình ảnh trong đồng tử của cô ấy là một mảnh thủy tinh sắc nhọn. Em đã xem những bức ảnh trong bệnh viện. Hình dạng của mảnh thủy tinh này giống hệt mảnh trong mắt của Trương Tiểu Lương."

"Trương Thiêm k*ch th*ch Hà Sấu Ngọc phát bệnh."

Khương Yếm từ từ đặt điện thoại xuống, đột nhiên mỉm cười.

Cô thực sự không phải là con người, thời gian cô nhìn thấy ánh mặt trời còn quá ngắn, nên không đủ để xem xét chu toàn về mặt tình cảm của con người.

Trong suy luận trước đó của cô, Hà Sấu Ngọc cố tình đập vỡ máy móc để có lý do hợp lý chuyển vào nhà tập thể, điều tra nguồn gốc của lời nguyền, ngăn chặn lời nguyền lan rộng, nên cô ấy cố ý phá máy móc.

Cô lại phớt lờ những mối lo sâu sắc của một người mẹ.

Nếu Khương Yếm là người bị nguyền rủa, cô chắc chắn sẽ điều tra nguồn gốc của nó và trả thù.

Nhưng Hà Sấu Ngọc không làm vậy.

Cô ấy giả vờ như không bị tổn thương, giả vờ lời nguyền mất hiệu lực, chỉ để tiếp tục sống một cuộc sống bình yên.

Con cô ấy phải chịu đựng đau khổ, cô ấy sẽ không đặt cậu bé vào chỗ nguy hiểm nữa.

Cho nên người muốn điều tra tất cả là Trương Thiêm.

Trương Thiêm nảy sinh nghi ngờ sau khi con trai và vợ anh ta lần lượt bị thương, vợ anh ta cố ý che giấu tình trạng của mình.

Nếu anh ta lén lút điều tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra thời điểm gây thương tích cho con của tình nhân quá trùng hợp, nếu điều tra cẩn thận hơn, anh ta chắc chắn sẽ phát hiện ra các dấu hiệu sinh tồn của Tả Niệm Thần trở lại bình thường ngay sau khi Trương Tiểu Lương bị thương một phút, và thời điểm Trương Tiểu Lương thoát khỏi nguy hiểm đúng lúc Hà Sấu Ngọc bị thương.

Vì vậy, dựa trên manh mối thời gian, anh ta điều tra từ Trương Tiểu Lương đến Tả Niệm Thần, rồi từ Tả Niệm Thần đến Lý Trình.

Điều tra đến đây, để trả thù, Trương Thiêm lợi dụng việc Hà Sấu Ngọc phát điên phá máy móc tạo cơ hội hợp lý chuyển đến nhà tập thể và dính líu đến 303.

Thế nên cũng đã tìm ra lý do Trương Thiêm thường xuyên giúp đỡ Chu Hân Vân.

Hà Sấu Ngọc có ý định che giấu mọi chuyện nên đương nhiên sẽ không nói sự thật cho Trương Thiêm biết. Hướng Nam Chi sợ Trương Thiêm trả thù nên chắc chắn sẽ không nói cho Trương Thiêm biết cách chuyển lời nguyền, vì vậy Trương Thiêm chỉ có thể tập trung vào Chu Hân Vân.

Cuối cùng anh ta đạt được điều mình mong muốn, biết cách chuyển lời nguyền, vào buổi tối một tuần trước, anh ta chuyển lời nguyền về chỗ Hướng Nam Chi.

Nhưng tất cả đều là suy đoán của Khương Yếm, dòng thời gian hoàn thiện nhất chắc chắn sẽ có trong camera do Hà Sấu Ngọc để lại.

Khương Yếm vươn vai, lắp pin vào máy ảnh, sau đó tìm một chiếc gối tựa thoải mái, ngồi trên thảm trải sàn.

Máy ảnh không có bức ảnh nào, chỉ có một video.

Khương Yếm không hề do dự mở video ra, sau đó cô nhìn thấy Hà Sấu Ngọc đang đặt cả hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi như một học sinh tiểu học.

Bởi vì trong đêm đầu thất khuôn mặt của Hà Sấu Ngọc đầy máu, cơ thể của cô ấy đã bị mất vài bộ phận, nên đây là lần đầu tiên Khương Yếm đối diện với Hà Sấu Ngọc ba mươi tám tuổi hoàn chỉnh, sạch sẽ.

Cô ấy là một người phụ nữ rất thanh tú, không thể nói có vẻ đẹp gặp một lần là nhớ, nhưng đường nét dịu dàng, lông mày nhạt, người ta dễ dàng thích cô ấy.

Hình dáng môi của Hà Sấu Ngọc có vẻ đẹp tự nhiên, khóe môi nhợt nhạt tự nhiên nhếch lên, dù sắc mặt đau khổ nhưng khi nhìn vào khóe môi luôn có cảm giác cô ấy thực sự vẫn ổn, vẫn đang mỉm cười, cuộc sống của cô ấy đang diễn ra tốt đẹp.

Khương Yếm nhìn Hà Sấu Ngọc trong camera.

Chắc lâu rồi Hà Sấu Ngọc không đối mặt với ống kính, cô ấy hơi mất tự nhiên, ngồi yên trên giường, không nói gì cũng không cử động.

Khương Yếm không sốt ruột, chống cằm chờ cô ấy nói.

Ba phút sau, Hà Sấu Ngọc im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Xin chào."

Giọng cô ấy hơi khàn, cô ấy chào người xem video một cách khô khan: "Xin chào, tôi tên là Hà Sấu Ngọc."

Khương Yếm phối hợp với Hà Sấu Ngọc trong video, trả lời: "Xin chào".

Sau khi Hà Sấu Ngọc nói xong câu này, cô ấy lại yên lặng.

Cô ấy có vẻ căng thẳng, lo lắng cắn móng tay, sau khi cắn được vài giây, cô ấy đã đặt tay xuống.

"Xin chào." Cô ấy lặp lại.

"Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi bị bệnh, những gì tôi nói không thể dùng làm bằng chứng, nhưng tôi nghĩ tôi nên nói ra." Hà Sấu Ngọc nhìn lên trần nhà rồi nhìn về phía cửa.

Khương Yếm biết cạnh cửa có một chiếc gương nhỏ dán đầy miếng dán hoạt hình.

"Tôi phải kể về bản thân mình, sau đó nói về Trương Thiêm." Hà Sấu Ngọc nói.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn vào camera, tâm trạng có vẻ không ổn định như ban đầu nữa, nhưng cô ấy cũng không quan tâm đến trạng thái của mình: "Nếu có người xem được đoạn video này thì chắc chắn bạn đang điều tra tôi. Tôi cũng hy vọng có người điều tra tôi từ lâu, nhưng không có ai cả. Tôi cảm thấy bản thân rất xui xẻo, nhưng nếu tôi đặt mọi đau khổ của mình lên người khác thì người khác cũng xui xẻo, nên tôi cũng không mong người khác điều tra mình. Nếu người đó cũng gặp những chuyện mà tôi đã trải qua, vậy thì tôi tệ quá… Bạn có nghĩ vậy không?"

Hà Sấu Ngọc cau mày: "Ồ đúng rồi, tôi nên kể về bản thân mình và Trương Thiêm."

"Trương Thiêm là chồng của tôi." Cô ấy nói thẳng: "Chúng tôi quen biết nhau nhiều năm rồi, hồi cấp ba chúng tôi ngồi ở bàn trước và sau, sau khi tan học thỉnh thoảng cũng đi dạo cùng nhau. Khi đi cùng nhau thường xuyên hơn, một số bạn cùng lớp đoán rằng chúng tôi yêu sớm, giáo viên cũng tìm chúng tôi nói chuyện."

"Lúc đó tôi có tâm lý nổi loạn nghiêm trọng, người khác càng thuyết phục, tôi càng không chịu thay đổi. Ngược lại, mối quan hệ của tôi với Trương Thiêm ngày càng thân thiết. Năm cuối cấp ba, anh ấy tỏ tình với tôi, nói rằng chúng tôi cùng nỗ lực vào cùng một trường đại học, đến khi trở thành người lớn rồi, không ai quản chúng tôi nữa, sau đó chúng tôi thực sự thi vào cùng một trường đại học."

Khi Hà Sấu Ngọc nghĩ đến khoảng thời gian này, trong mắt cô ấy tràn ngập ký ức, nhưng không hề vui vẻ.

"Tôi học chuyên ngành điều dưỡng, không thích giao tiếp, bình thường chỉ chơi thân với bạn cùng phòng, nhưng Trương Thiêm thích giao tiếp với mọi người. Vào đại học năm thứ ba, anh ấy trở thành phó chủ tịch hội sinh viên."

"Lúc đó, tôi luôn lo anh ấy sẽ bỏ rơi mình, nói ra thì điều đó thật ích kỷ. So với việc chia tay, tôi càng sợ tiếp xúc với những người đàn ông xa lạ khác, sợ tốn sức lực thiết lập những mối quan hệ thân mật mới. Tôi cố chấp không muốn rời khỏi vòng tròn xã hội và cuộc sống hiện tại của mình, cuối cùng chúng tôi thực sự không chia tay."

Bình Luận (0)
Comment