"Vào ngày tốt nghiệp, Trương Thiêm đã cầu hôn tôi. Lúc đó anh ấy không giàu có nhưng vẫn đi du lịch tốt nghiệp với tôi. Chúng tôi đến thảo nguyên, cùng nhau học cưỡi ngựa. Có một lần tôi suýt chút nữa ngã ngựa, tôi vẫn còn nhớ cảnh anh ấy hoảng loạn chạy đến ôm tôi, anh ấy luôn nắm tay tôi trong những ngày tiếp theo, ngay cả khi đang ngủ."
"Nghe có vẻ cũng ổn, đúng không?"
Hà Sấu Ngọc nhẹ nhàng nói: "Nhưng thực ra, không có cái gì gọi là hạnh phúc hay bất hạnh, tôi rất bi quan về chuyện tình cảm, luôn cảm thấy tình cảm nào khi sử dụng cũng sẽ hao mòn. Thời gian càng dài thì càng bị mài mòn, trân trọng hiện tại là được, cho đến khi tôi có đứa con của riêng mình."
Khóe môi trời sinh của Hà Sấu Ngọc nhếch lên, đây là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Tôi có con của riêng mình, nó rất nhỏ nhắn và dễ thương."
"Không thể tưởng tượng được rằng tình yêu của tôi dành cho thằng bé ngày càng lớn. Tôi tưởng tình mẫu tử dồi dào nhất là khi nhìn thấy thằng bé đang được bọc trong tã nhưng không phải vậy. Thằng bé cười với tôi, khóc với tôi, gọi tôi là mẹ, mỗi phút mỗi giây thằng bé bước về phía tôi, tình yêu của tôi dành cho thằng bé càng lớn thêm, không hề giảm."
"Cũng từ đó, tôi càng yêu mẹ của mình nhiều hơn, hiểu được tình yêu của mẹ dành cho tôi cũng như vậy, ngày càng lớn lên qua từng ngày, từng tháng, từng năm."
"Tôi đắm chìm trong tình yêu đó đến nỗi một ngày nọ khi phát hiện ra Trương Thiêm lừa dối tôi, tôi không cảm thấy buồn lâu."
Tâm trạng của Hà Sấu Ngọc hiện tại đã ổn định, không cắn ngón tay nữa, tầm nhìn cũng không còn lang thang nữa.
Cô ấy nghiêm túc nói: "Đây cũng không phải lỗi của tôi, không phải tôi không mua quần áo hay không cho anh ấy ăn cơm. Khi anh ấy cần tôi đi xã giao, tôi sẽ trang điểm phù hợp, cùng anh ấy đi giao lưu. Anh ấy không được uống rượu, tôi ngăn rượu thay anh ấy. Anh ấy say thì tôi chăm sóc anh ấy suốt đêm. Ngày nào tôi cũng diễn tròn vai một người vợ tốt, dù bi quan về tình yêu nhưng tôi hiểu rõ mình yêu anh ấy."
"Tôi thực sự rất yêu anh ấy. Dù đã trở thành bà nội trợ sau khi sinh con, dù dành phần lớn thời gian cho con nhưng tôi biết mình yêu anh ấy."
"Trương Thiêm ngoại tình không phải lỗi của tôi, tình yêu của tôi dành cho anh ấy không có gì sai, tất cả đều là do anh ấy là đồ tồi."
"Nhưng tôi không muốn ly hôn." Hà Sấu Ngọc tiếp tục nói.
"Không phải là tôi còn kỳ vọng gì vào anh ấy, chỉ là tôi không thích giao tiếp với xã hội, không muốn ra ngoài giao lưu với mọi người."
Hà Sấu Ngọc tỉnh táo phân tích: "Số tiền tôi kiếm được từ việc viết tiểu thuyết kinh dị chỉ đủ trang trải cuộc sống cơ bản, không đủ để tôi chăm sóc con và bản thân, cũng không đủ để tôi trả tiền cho bảo mẫu chăm sóc mẹ. Ba mẹ của Trương Thiêm qua đời do tai nạn lao động, anh ấy nhận được rất nhiều tiền bồi thường, có công việc tốt và địa vị xã hội rất tốt, anh ấy có thể cung cấp cho tôi điều kiện vật chất tốt nên tôi chọn cách giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
"Một thời gian dài sau đó, tôi chỉ dành thời gian cho con mình, khi tâm trạng tốt tôi sẽ chú ý đến Trương Thiêm, anh ấy cũng rất thú vị, không biết đàn ông khác có thú vị như vậy không. Khi cơ thể và tâm trí của tôi không còn đặt trên người anh ấy nữa, anh ấy về nhà thường xuyên hơn, thỉnh thoảng gửi hoa tươi và quà cho tôi."
Hà Sấu Ngọc cau mày suy nghĩ: "Vậy nảy sinh vấn đề từ khi nào..."
Sau một lúc lâu, cô ấy lại bắt đầu cắn móng tay, bệnh tình của cô ấy quá bất ổn, bất kỳ ký ức nào cũng có thể k*ch th*ch cô ấy.
Một lúc sau, Hà Sấu Ngọc cắn móng tay ngón trỏ trái chảy rất nhiều máu, nhưng cô ấy không dừng lại, tiếp tục cắn vào đốt ngón tay trỏ, Khương Yếm nghĩ cô ấy sẽ cắn đứt một lớp da rồi mới dừng lại, nhưng động tác của Hà Sấu Ngọc đột nhiên dừng lại.
"Trưa ngày mười sáu, hôm đó nảy sinh vấn đề."
Trạng thái tinh thần của cô ấy dường như được cải thiện rất nhiều, cả người ở trong một trạng thái rất kỳ lạ.
Cô ấy nhớ lại: "Hôm đó, tình nhân của Trương Thiêm hẹn gặp tôi. Cô ấy không nói rõ thân phận của mình, chỉ nói rằng cô ấy là bạn đại học của Trương Thiêm, tên là Hướng Nam Chi."
"Cô ấy nói Trương Thiêm giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy muốn nói lời cảm ơn nhưng không tìm ra cách hợp lý nào nên muốn mời vợ anh ấy đi mua một ít đồ."
"Cái cớ này thật sự rất vụng về. Tôi biết tất cả bạn học đại học của Trương Thiêm, yêu cầu này quá vô lý, nhưng tôi vẫn đi. Tôi tò mò về những gì cô ấy muốn nói với tôi."
"Chúng tôi cùng nhau ăn trưa, giữa bữa ăn, cô ấy đột nhiên đặt đũa xuống, ôm mặt và bắt đầu khóc..."
"Lúc đó tôi đã suy nghĩ sẵn những gì cô ấy định nói." Hà Sấu Ngọc xụ lông mày xuống, nói đến đây, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi là một tiểu thuyết gia, đã viết đủ loại tình tiết ngớ ngẩn. Lúc đó, trong vô thức, tôi đã nghĩ cô ấy định nói cô ấy có thai, hy vọng tôi ly hôn với Trương Thiêm, kết quả là tôi đã nhầm."
"Lúc đó Hướng Nam Chi nói cho tôi biết thân phận của cô ấy, cô ấy nhận mình là tình nhân của Trương Thiêm, kể rằng nằm mơ thấy cha mẹ mắng mình mỗi ngày, mắng cô ấy hủy hoại gia đình người khác. Cô ấy khóc rất khổ sở, khóc nhiều đến nỗi tôi cảm thấy mềm lòng."
"Cô ấy cứ cầu xin tôi tha thứ cho cô ấy. Thực ra tha thứ hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì." Vẻ mặt của Hà Sấu Ngọc không thể nói là mỉa mai hay gì khác: "Trương Thiêm có sáu tình nhân, cô ấy chỉ là người mới nhất. Tôi vốn định đứng dậy rời đi, nhưng tôi vẫn chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy vì trong lúc ăn, tôi vô tình nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy, trên đó có một cô bé."
Hà Sấu Ngọc nhớ đến Tả Niệm Thần: "Cô bé đó rất xinh đẹp, học lớp ba hoặc lớp bốn, có một nốt ruồi ở khóe mắt, trông có vẻ dễ thương và thông minh, rất giống người phụ nữ trước mặt. Tôi nghĩ rằng Hướng Nam Chi không bước qua được ngưỡng cửa đạo đức, muốn yên tâm để làm một người mẹ tốt nên tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy."
"Sau đó…"
Khương yếm biết chuyện gì đã xảy ra.
Lời của Hà Sấu Ngọc đúng như cô dự đoán.
Cô ấy nói: "Cô ấy đưa cho tôi một lì xì màu đỏ, trong đó có rất nhiều tiền."
Lời vừa dứt, Hà Sấu Ngọc đột nhiên nức nở, cô ấy dường như muốn che giấu sự thật mình đang khóc, nhưng đôi vai run rẩy quá rõ ràng, cô ấy không thể che giấu được.
Một lúc lâu sau, sự run rẩy trên cơ thể Hà Sấu Ngọc giảm dần, cô ấy vội vàng bước vài bước trên giường, rút ra một cuộn băng dính màu vàng rộng, trói chặt hai tay và đùi của mình lại với nhau.
"Xin lỗi, tôi tưởng tôi ổn… Nhưng tôi có thể phát bệnh, khi phát bệnh, tôi sẽ muốn tự sát."
"Bây giờ tôi ổn rồi. Tôi sẽ cố kể nhanh." Hà Sấu Ngọc ngẩng mặt lên, mỉm cười với ống kính. Cô ấy tiếp tục: "Hướng Nam Chi nói số tiền này không mong đủ bồi thường cho tôi mà cô ấy chỉ muốn yên tâm. Nếu tôi không nhận tức là không tha thứ cho cô ấy."
"Nhìn bộ váy của cô ấy, tôi biết cô ấy không thiếu tiền nên tôi nhận lấy."
"Đáng lẽ tôi không nên nhận." Hà Sấu Ngọc cuộn tròn trên giường, hướng mặt vào máy ảnh: "Tôi không muốn nhận tiền, tôi chỉ sợ cô ấy không vượt qua vướng mắc trong lòng nên tôi đã nhận nó."
"Tôi đã trả tiền bữa ăn đó và dùng số tiền trong lì xì màu đỏ trước mặt cô ấy."
Khán giả trong phòng livestream nhất thời tức giận.
Thật ngu ngốc, tình nhân có kẻ nào tốt chứ.
Cô ta tới đây để hãm hại cô, không phải để yên tâm đâu. Mẹ kiếp, tôi tức chết mất.
Xét từ những sự kiện tiếp theo, có lẽ tôi biết điều kiện chuyển giao của lời nguyền này rồi.
Tôi cũng vậy, "đưa lì xì đỏ" là một phong tục dân gian. Lì xì đỏ chứa tóc và tiền mua mạng của chủ nhân, ai tiêu tiền sẽ thay mặt chủ nhân của lì xì đỏ chịu tội.
…
Vậy tại sao Hà Sấu Ngọc lại tiêu số tiền đó?
Tiêu ngay trước mặt, có lẽ là để thể hiện chấp nhận lời xin lỗi.
Hà Sấu Ngọc lo lắng cho trạng thái tinh thần của mình, tốc độ nói rất nhanh, trực tiếp kể lại những gì đã xảy ra sau khi nhận được lì xì màu đỏ.
"Ăn xong, chúng tôi chia nhau ra rời đi. Buổi chiều tôi có bản thảo phải nộp nên vội vàng về nhà. Bản thảo thực ra rất đơn giản, bình thường chỉ cần hai tiếng là xong, nhưng không biết lúc đó làm sao, trạng thái tinh thần của tôi rất tệ, tôi cảm thấy như mình đang dẫm lên cây bông, không viết được gì, không cảm nhận được thời gian trôi, không nhớ được gì, không cảm nhận được gì cả."
"Trạng thái này của tôi bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại. Âm thanh của xe cứu thương trên điện thoại rất chói tai, có rất nhiều người đang nói chuyện và một số người la hét."
Kể đến đây, Hà Sấu Ngọc không thể nói tiếp được nữa.
Ký ức quá đau khổ, cơ thể cô ấy bất lực cuộn tròn thành tư thế đề phòng, yếu ớt đến mức chỉ cần đẩy cô ấy chắc chắn sẽ ngã.
"Con tôi sắp chết rồi." Cô ấy thì thầm.
Cô ấy muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vô thức chảy dài trên mặt, nhưng quên mất tay chân mình đang bị trói, vặn vẹo thì có tiếng răng rắc, chiếc vòng trên cổ tay cô ấy va vào thành giường.
Mảnh vỡ cắt vào cổ tay, cô ấy nhăn nhó vì đau, máu rỉ ra và tụ lại nhỏ thành từng giọt.
Long lanh, óng ánh.
"Con tôi sắp chết rồi." Cô ấy nhắc lại lần nữa.
Hà Sấu Ngọc cười vài tiếng.
Cô ấy phát bệnh rồi, không phải quá đột ngột, cô ấy nhớ lại quá nhiều chuyện, lẽ ra phát bệnh từ lâu rồi.