Trong phút chốc, Hà Sấu Ngọc hét to như vỡ phổi, không ngừng kéo dây trói trên trên người, móng tay cào sâu vào da đùi, những người thuê nhà ở nhà tập thể bức xúc, từng người đến đá vào cửa để Hà Sấu Ngọc im lặng.
Không ai biết người phụ nữ trong cánh cửa đó đang phải chịu đau đớn giày vò như thế nào, cứ như vậy, trong tiếng chửi bới khắp nơi, Hà Sấu Ngọc dần dần lấy lại bình tĩnh.
Hoàng hôn mùa xuân phản chiếu vào căn phòng hẹp.
Mảnh vỡ của chiếc vòng tay trải khắp sàn nhà.
Hà Sấu Ngọc ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, từ từ ngồi dậy, xin lỗi những người bên ngoài qua cửa, sau khi họ rời đi, cô lại xin lỗi máy ảnh.
"Chê cười rồi." Cô ấy hơi ngại: "Đừng sợ, đừng sợ."
Cô ấy sợ phải quay lại trạng thái đó một lần nữa, l**m đôi môi trắng toát, tốc độ nói nhanh hơn trước nhiều.
"Tôi vừa kể đến đâu nhỉ? Đúng rồi... Tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện."
"Tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện…"
Cô ấy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như muốn kể xong mọi chuyện trong một hơi:
"Lúc đó tôi rất sợ, cúp điện thoại, tôi lái xe đến bệnh viện luôn. Y tá đón tôi, cô ấy nói rằng trên đường tan học, Tiểu Lương đã xảy ra xung đột với một tên say rượu, mắt phải bị đâm thủng, thần kinh não bị tổn thương, cô ấy bảo tôi nên nghỉ làm, ở lại bệnh viện đến sáng mai."
"Tôi học đại học khoa điều dưỡng, biết rất nhiều kiến thức y khoa nên đương nhiên tôi hiểu được ẩn ý của cô ấy."
"Cô ấy bắt tôi ở lại bệnh viện chờ đợi cái chết của con tôi."
"Tôi chỉ có thể chờ, Trương Thiêm mắng tôi, tôi chờ, dì tới khóc, tôi vẫn chờ, trí nhớ của mẹ tôi không tốt, bà ấy cũng tới, không cho tôi khóc."
"Mẹ già thật rồi, mái tóc bạc trắng, không nói được tên tôi một cách lưu loát, cư xử như một đứa trẻ. Khi nhìn thấy tôi bị Trương Thiêm mắng, bà ấy vung nắm tay phải đánh Trương Thiêm, bảo anh ấy không được bắt nạt tôi."
"Nhưng tôi không thể quan tâm đến bà ấy. Tôi thề rằng đó là đêm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi." Hà Sấu Ngọc chậm rãi nói: "Cơn đau khủng khiếp gần như muốn tôi chết ngay tại chỗ, toàn bộ những lỗi lầm tôi mắc phải trong cả kiếp trước và kiếp này được đưa ra phân tích rõ ràng, rồi tất cả đổ dồn lên người của con tôi. Lúc chín giờ rưỡi tối, bệnh viện đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trương Thiêm khóc, cũng vào lúc đó tôi nhận được một tin nhắn."
Cổ tay bị thương của Hà Sấu Ngọc vẫn đang rỉ máu, nhưng cô ấy dường như không phát hiện ra điều đó, như thể không cảm nhận được đau đớn.
"Đây là tin nhắn có thể cứu mạng con tôi nhưng lại khiến một đứa trẻ khác phải chết thay nó."
"Tin nhắn bảo tôi xuống nhà lấy một chiếc lì xì màu đỏ dưới tảng đá ở bồn hoa thứ hai bên trái. Người đó nói chiếc lì xì màu đỏ này có công dụng kỳ diệu, tôi chỉ cần bỏ tóc của mình vào đó, để thêm tiền mua mạng vào, rồi giao nó cho người thế mạng của tôi, mọi chuyện sẽ ổn."
"Tin nhắn nói rất rõ ràng, một khi người đó tiêu tiền trong bao lì xì đỏ thì chẳng bao lâu sau, con của người đó sẽ phải chịu đau khổ vì mẹ, còn con của tôi sẽ không sao."
Hà Sấu Ngọc nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không tìm ra lý do để làm hại người khác."
"Nhưng tôi vẫn tìm bao lì xì màu đỏ."
Hà Sấu Ngọc mô tả chiếc lì xì màu đỏ đó: "Đó là một chiếc lì xì màu đỏ rất bình thường, tôi xem đi xem lại, tìm thấy một dòng chữ kỳ lạ nhỏ bằng móng tay ở mặt sau của phong bì màu đỏ, trông giống như những kỹ hiệu trong phim truyền hình."
"Nhưng lúc đó, tôi không quan tâm đó là loại lì xì đỏ gì, tôi nhét tóc vào đó, xin mẹ dùng số tiền trong lì xì đỏ mua nước cho tôi. Mẹ tôi ngốc nghếch, vô cùng nghe lời, lập tức đi mua một chai nước cho tôi…"
Hà Sấu Ngọc dừng lại rồi nói: "Thật ra bà ấy không nghe lời như vậy vì bà ấy còn mua cho tôi đồ uống tôi yêu thích nhất."
"Sau đó, tôi theo mẹ về nhà. Tôi cũng không muốn chết nên tôi nghĩ vì biết trước mình sẽ sớm bị giết thì tôi nên đề phòng. Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ đến nhiều khả năng bị thương, nghĩ các biện pháp đối phó, trước khi đi ngủ, tôi phát hiện cửa an ninh chưa đóng chặt."
Hà Sấu Ngọc bùi ngùi lắc đầu, không hề có ý trách móc: "Trí nhớ của mẹ thật sự càng ngày càng kém."
"Giày trong khu nhà hay bị mất, nên đúng như dự đoán, đêm đó nhà tôi có trộm vào."
Những gì Hà Sấu Ngọc kể làm Khương Yếm choáng váng.
Cô ấy bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của cô.
Lúc này, Hà Sấu Ngọc cuối cùng cũng mỉm cười: "Bởi vì đã chuẩn bị từ trước nên tôi chỉ bị thương ở đầu gối, không bị thương ở bộ phận trọng yếu. Thậm chí tôi còn đâm tên trộm một nhát."
"Đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều… Tôi không muốn con mình gánh mạng người, không muốn có thêm những bà mẹ ngồi ở hành lang bệnh viện, nên tôi muốn thứ lời nguyền này chấm dứt trên người tôi. Ít nhất là giả vờ như nó đã bị hóa giải trên cơ thể tôi."
"Tôi muốn giả vờ là một đêm không có chuyện gì xảy ra, giả vờ một đêm không có ai bị thương, con tôi có được buổi tối an toàn."
"Cho nên." Hà Sấu Ngọc nhẹ giọng nói: "Tôi thả người đàn ông đó đi."
Lần này, không chỉ Khương Yếm mà tất cả mọi người trong phòng livestream đều ngạc nhiên trước lời kể của Hà Sấu Ngọc.
Tôi không nghe nhầm chứ?
Thả đi? Cô ấy để người muốn giết cô ấy đi á?
"Tôi đã nói chuyện với anh ta." Có lẽ Hà Sấu Ngọc cũng cảm thấy hành vi của mình không có cách nào hiểu được nên giải thích: "Anh ta nói anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên muốn giết ai đó. Lúc đến phòng bếp lấy dao, anh ta không thể khống chế được tay mình. Lúc phát hiện cửa mở, anh ta chỉ muốn đi vào trộm một ít rau quả, anh ta còn có một đứa con, vốn không muốn giết người."
"Tôi hiểu trạng thái của anh ta lúc đó nên không truy cứu trách nhiệm. Hơn nữa, cơ thể anh ta rất cường tráng, tôi không có cơ hội chiến thắng khi đối đầu trực diện nên tôi không ngăn cản anh ta rời đi. Sau đó tôi tìm hộp y tế tự băng bó vết thương."
"Mọi chuyện sau đó…" Hà Sấu Ngọc nói chậm lại, nhìn vào camera: "Nếu bạn đã điều tra tôi thì chắc bạn cũng biết hết rồi."
"Kể từ ngày đó, có lẽ tôi tiến gần hơn đến cái chết do lời nguyền, nên dù không gặp lại mẹ nữa nhưng cơ thể tôi vẫn có vấn đề." Hà Sấu Ngọc cụp mắt xuống, để lộ vết sẹo trên cánh tay: "Bệnh tôi mắc là bệnh tâm thần, khi phát bệnh sẽ tự hại bản thân. Sau mỗi lần phát bệnh, nhìn vết thương trên người, tôi đều biết lời nguyền đó muốn tôi chết."
"Khi tôi nghĩ đây là tình huống đau khổ nhất thì diễn biến của sự việc dần dần vượt quá dự đoán của tôi."
Hà Sấu Ngọc cười khổ nói: "Tôi suy nghĩ quá đơn giản, tưởng rằng có thể giấu được mọi người, nhưng Trương Thiêm vẫn phát hiện ra."
"Tôi không thể uốn cong đầu gối, trở thành người tàn tật. Ban đầu tôi nói dối anh ấy rằng tôi bị bạn đâm trúng, không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng anh ấy vẫn nghi ngờ thái độ giấu giếm của tôi. Anh ấy để ý sự trùng hợp về thời điểm tôi và con trai bị thương, đồng thời phát hiện ra tình trạng sức khỏe của Tả Niệm Thần."
"Anh ấy bắt đầu tìm kiếm quan hệ để điều tra chúng ta, tôi đoán được anh ấy muốn làm gì. Từ lúc anh ấy kích động tôi phát bệnh đập phá máy móc, giả vờ phá sản, chuyển vào nhà tập thể, tôi đều đoán được anh ấy muốn làm gì."
"Anh ấy là một kẻ xấu, nhưng anh ấy rất yêu con của chúng tôi."
"Việc Tiểu Lương bị mù, cận kề cái chết là nỗi đau của cuộc đời tôi, cũng là nỗi đau của anh ấy."
"Tả Niệm Thần gặp nguy hiểm."
Nói xong một tràng, miệng Hạ Sấu Ngọc hơi khô, cô ấy l**m môi, ngước mắt nhìn về phía ống kính.
Dù bị bao phủ bởi tơ máu đỏ ngầu nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn sáng.
Khương Yếm chờ đợi cô ấy kể tiếp.
"Tôi không thể ra ngoài, Hướng Nam Chi đã chặn số điện thoại của tôi. Chắc cô ấy đặt lệnh cấm kết bạn hay gì đó, từ đầu đến cuối tôi không thể liên lạc được với cô ấy." Một lúc sau, Hà Sấu Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Tôi không thể nhắc nhở cô ấy, những đứa trẻ vô tội. Tôi muốn bảo vệ Tả Niệm Thần. Cô bé không nên chịu khổ vì hận thù đời cha mẹ mình."
"Nhưng nếu…"
Giọng của Hà Sấu Ngọc rất bình tĩnh, giống như hàng ngàn bà mẹ trên thế giới này đang lên kế hoạch cuộc sống yên bình của con mình: "Nếu Trương Thiêm thực sự truyền lời nguyền cho Hướng Nam Chi, g**t ch*t đứa bé đó, tôi không biết liệu lúc đó mình có lựa chọn bao che cho anh ấy không."
"Ba mẹ của Trương Thiêm đã qua đời, tôi chỉ có một người mẹ ốm yếu, Trương Thiêm không thể vào tù. Nếu anh ấy vào tù, sẽ không có ai chăm sóc con tôi."
"Tiểu Lương vẫn còn quá nhỏ, không thể để thằng bé một mình."
Khương Yếm không nói gì.
Phòng livestream cũng yên tĩnh.
Nói xong câu này, Hà Sấu Ngọc trong video không nói chuyện một lúc lâu, lâu đến mức Khương Yếm tưởng video đã kết thúc.
Khi cô chuẩn bị bước tới tắt máy ảnh, một giọt nước mắt đột nhiên rơi từ hốc mắt Hà Sấu Ngọc xuống vết sẹo trên cánh tay cô ấy.
Khương Yếm dừng động tác.
Trong video, Hà Sấu Ngọc nghiêng đầu dùng cổ áo lau nước mắt, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.
"Những gì tôi vừa nói hoàn toàn vô nghĩa. Tôi sẽ nói lại lần nữa."
"Tôi muốn nói là, nếu lúc đó tôi thực sự lựa chọn bao che." Cô ấy mỉm cười xinh đẹp trước ống kính: "Tôi cầu xin bạn hãy tiếp tục điều tra."
"Bởi vì mẹ của Trương Tiểu Lương là người tốt."