Khương Yếm vẫn nhớ rõ những lời Hà Sấu Ngọc viết trên tay cô trước khi cô ấy đi đầu thai vào sáng nay.
"Không cần điều tra nữa."
Hai tháng trước, dường như Hà Sấu Ngọc đã dự cảm được những lựa chọn trong tương lai của mình nên đã quyết tâm sửa chữa sai lầm.
Đoạn video kết thúc ở đây, cảnh tiếp theo là hình ảnh Hà Sấu Ngọc dùng cái chân không bị thương ôm lấy dây đeo camera rồi nhét vào trong tủ.
Cảnh tượng này khiến Khương Yếm nhớ đến con búp bê hát bài ca dao kỳ lạ.
"Cô gái nhảy bằng một chân và hát."
Dường như Hà Sấu Ngọc đã sớm để lại manh mối về tình trạng khuyết tật của cô ấy, lý do cô gái trong bài ca dao có đến ba lớp vỏ bọc thì rất dễ đoán, nhưng tại sao lại hát trong khi nhảy bằng một chân?
Bởi vì không thể rút ra kết luận chắc chắn, thế nên người ta sẽ rối rắm về những lý do cụ thể, cũng chính sự nghi ngờ và tò mò này sẽ khiến mọi người vô thức khắc sâu câu hỏi "tại sao khuyết tật, tại sao bị thương" vào trong lòng.
Đây là mục đích của Hà Sấu Ngọc.
Cô ấy có những điểm tương đồng với tình cảnh của cô bé, cô ấy muốn người khác phát hiện ra điểm này.
Nhưng xét cho cùng, cô ấy vẫn lo cho tương lai của Trương Tiểu Lương.
Cô ấy lo sau khi Trương Thiêm bị giam sẽ không có ai chăm sóc Trương Tiểu Lương, vậy nên lời nhắc nhở mới mơ hồ như thế, người khác có phát hiện ra hay không hoàn toàn phó mặc cho số phận.
May mắn là, Khương Yếm phát hiện điểm bất thường từ hai tấm gương một cao một thấp, đồng thời cũng phát hiện chuyện Hà Sấu Ngọc bị khuyết tật, từ đó ngược dòng truy tìm lời nguyền về mẹ của Hà Sấu Ngọc.
Khương Yếm cất camera, vỗ nhẹ vào người giấy nhỏ đang nằm im trong túi cô.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Hoan Hoan: "Nghe thấy không?"
Thẩm Hoan Hoan đang chờ điện thoại, vội vã trả lời: "Nghe thấy rồi."
Trước đó cô nàng đã xem qua video giám sát Chu Hân Vân trong bệnh viện, bảo rằng: "Đêm đó sau khi Chu Hân Vân vào nhà vệ sinh, có lẽ là đưa lì xì cho Hướng Nam Chi, dù sao chuyện đưa phong bì cho bác sĩ cũng là điều khá phổ biến, Hướng Nam Chi sẽ không nghi ngờ."
Khương Yếm cũng nghĩ vậy.
Thẩm Hoan Hoan còn gửi một tin nhắn khác: "Tiếu Tiếu nhờ em nói xin lỗi với chị, em ấy nói em ấy từng nghe Hà Sấu Ngọc lẩm bẩm gì đó, đại loại như "Mẹ lì xì mừng năm mới" vào đêm hồn cô ấy trở về, nhưng lúc đó em ấy bị dọa sợ, em ấy định nói với chị nhưng sau đó lại quên mất."
Khương Yếm cũng không để ý lắm.
Dù lúc ấy nói cho cô biết thì cũng chẳng có bối cảnh và manh mối then chốt, cô không phải thần tiên, không thể vì một câu nói mà suy ra tiền căn hậu quả.
"Không sao đâu."
Sau khi trả lời tin nhắn, Khương Yếm nghiêng người, thấy bà lão vẫn chưa ngủ.
Tống Chiêu Bình vẫn đang xem kịch, tuy ánh mắt hơi đờ đẫn, nhưng trên mặt lại cười ha hả, cũng chẳng biết đang vui cái gì.
Trần Vãn hỏi, bà lão trả lời: "Bé cưng đến đây tôi rất vui."
Đã mấy nghìn tuổi rồi mà còn được người chưa đến bảy mươi tuổi gọi là bé cưng.
Khương Yếm không tức giận, nhưng cảm thấy rất lạ.
Cô dựa vào cửa, khoanh tay: "Bé cưng? Năm nay tôi bao nhiêu tuổi?"
"… Năm tuổi?" Bà lão nhìn Khương Yếm, thấy sắc mặt lạnh lùng của cô, lập tức sửa lời: "Tám tuổi, tám tuổi!"
Khương Yếm nhìn mái tóc bạc của bà ấy.
Bà lão dè dặt: "Chẳng lẽ là mười ba?"
Khương Yếm quay đầu lại nhìn bà ấy với vẻ mặt bất ngờ.
Bà lão ngồi thẳng dậy: "Tôi nhớ ra rồi, mười tám! Là mười tám!"
Trần Vãn không khỏi bật cười, hiện lên hai lúm đồng tiền bên má.
Nếu hỏi mấy chuyện như tuổi tác, bà lão không thể đoán được Khương Yếm bao nhiêu tuổi, cho nên Khương Yếm cũng chẳng làm khó bà lão nữa, lại hỏi:
"Tôi mười tám, con tôi bao nhiêu tuổi?"
Lúc này bà lão nghiêm túc, nói như đinh đóng cột: "Mười một!"
Trần Vãn che miệng cười trộm: "Dì Tống, mười tám tuổi sao có thể sinh ra một đứa con mười một tuổi, dì nghĩ lại xem, rốt cuộc Hà Sấu Ngọc với Tiểu Lương bao nhiêu tuổi rồi."
Nhưng Tống Chiêu Bình lại rất cố chấp, bà ấy đá đôi dép lê của mình, cáu kỉnh bảo: "Tôi không già, trí nhớ của tôi rất tốt!"
Bà ấy chọc mạnh Khương Yếm: "Con nói với cô ấy, có phải mười một tuổi không?"
Khương Yếm nghiêng người, tránh sự công kích của bà lão: "Là mười một tuổi, vừa nói với bà cách đây không lâu."
Bà lão hài lòng rút bàn tay đang định chọc vào gáy Khương Yếm.
Sau khi hỏi được thông tin mình muốn, Khương Yếm nhìn Trần Vãn: "Có phải tuần trước Tống Chiêu Bình ra ngoài không?"
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của cô rất chắc chắn.
"Đúng vậy." Trần Vãn trả lời: "Tuần trước Trương Thiêm đột nhiên liên lạc với em, nói chị Sấu Ngọc nhớ dì Tống, nhờ em đưa bà ấy tới đó vào buổi tối. Tối hôm đó em đưa dì Tống đến nơi rồi rời đi, đợi dì Tống ăn cơm chiều xong em mới đón bà ấy về."
Mọi chuyện đã rõ.
Tả Niệm Thần mười một tuổi.
Tối đó Tống Chiêu Bình đến nhà 604 gặp phải Hướng Nam Chi, bà lão không nhận ra ai, dưới sự dẫn dụ của Trương Thiêm, bà ấy xem Hướng Nam Chi như con gái ruột của mình, bà ấy nhận bao lì xì từ tay Trương Thiêm, rồi đưa nó cho Hướng Nam Chi như tiền lì xì đầu năm mới.
Khi đó Hướng Nam Chi muốn trốn, nhưng bà lão lại nói: "Không được trốn, bao lì xì của mẹ rất dày."
"Nhận rồi sẽ không khóc nữa, con khóc mẹ sẽ đau lòng."
Trong quá trình đưa bao lì xì, có lẽ bà lão đã hỏi Hướng Nam Chi tuổi của đứa trẻ, hoặc là đã nghe được cái gì đó.
Tóm lại là, Hướng Nam Chi bị bắt phải nhận bao lì xì, hơn nữa sau khi bà lão rời đi, cô ấy đã tiêu số tiền trong bao lì xì. Về chuyện tiêu như thế nào, Khương Yếm đoán có lẽ Trương Thiêm đã uy h**p Hướng Nam Chi mua ít thức ăn, sau đó lại bị Trương Thiêm giữ chặt vai ép phải ăn hết.
Cũng chính lúc này Hà Sấu Ngọc đã báo cảnh sát, tiếng nhai nuốt phía sau là quá trình Hướng Nam Chi bị buộc phải chấp nhận lời nguyền.
Bây giờ Khương Yếm nói gì làm gì, Thẩm Hoan Hoan đều có thể nghe thấy thông qua người giấy, lúc này cô nàng cũng đã hiểu được, nhưng vẫn có chút nghi vấn.
Cô nàng hỏi Khương Yếm: "Em nghĩ không thông, bao lì xì trong tay Trương Thiêm từ đâu đến, chẳng lẽ đó là cái mà Hà Sấu Ngọc đưa cho Tống Chiêu Bình trước đây sao?"
Khương Yếm cảm thấy không phải: "Nếu Hà Sấu Ngọc muốn chấm dứt lời nguyền ở đây thì cô ấy nên xé bao lì xì kia đi."
Thẩm Hoan Hoan: "Bao lì xì đó trong tay Trương Thiêm?"
"Không phải Trương Thiêm có ơn với Chu Hân Vân ở nhà 303 sao?" Khương Yếm trả lời: "Nếu anh ta cố tình tỏ ra đáng thương, giả vờ như vết thương của Trương Tiểu Lương lại tái phát rồi nói thêm chút gì đó, ví dụ như tại sao con của mình phải chịu tội thế này, có lẽ Chu Hân Vân sẽ cho anh ta thông tin liên lạc của người đã gửi tin nhắn cho cô ấy, dạy anh ta cách cứu Trương Tiểu Lương thoát khỏi nguy hiểm."
"Bao lì xì đó chắc đang ở trong tay Trương Thiêm."
Thẩm Hoan Hoan không còn nghi vấn gì nữa.
"Em sẽ báo cáo với cục ngay." Cô nàng nói: "Phòng tra khảo của cục quản lý đều là những ác quỷ chưa được đầu thai, nhà ngoại cảm phát bao lì xì đỏ chắc chắn không thể chống đỡ được."
Khương Yếm không tức giận như Thẩm Hoan Hoan, cô bình tĩnh buông điện thoại di động xuống, chuẩn bị tạm biệt hai người kia.
Cô nhìn Tống Chiêu Bình.
Bà lão thấy Khương Yếm đang nhìn mình, không giấu được nụ cười trên môi, những nếp nhăn chồng chất lên nhau: "Đi làm sao?"
Bên ngoài trời đã tối, ánh chiều tà cuối cùng phản chiếu lên khuôn mặt của bà lão, đường nét trên khuôn mặt rất dịu dàng, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của Hà Sấu Ngọc.
Khương Yếm vẫy tay với bà ấy: "Lại đây."
Bây giờ Tống Chiêu Bình không còn xa lạ với Khương Yếm nữa, còn nghĩ cô là Hà Sấu Ngọc, vì vậy vui vẻ bước đến gần cô.