Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 59

Khương Yếm cúi đầu hỏi: "Bà nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?" 

Tống Chiêu Bình vẫn nhớ rõ cuộc trò chuyện vừa rồi, nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời: "Mười tám." 

Khương Yếm ghé sát bên tai bà ấy: "Sai rồi, là ba nghìn tuổi." 

Nói xong, cô đứng thẳng dậy nhìn phản ứng của Tống Chiêu Bình, kết quả biểu cảm trên gương mặt bà lão vẫn như thường, không hề hoảng hốt, chỉ gật đầu. 

"Ba nghìn tuổi tốt lắm, sống được lâu, mẹ rất vui." 

Toàn bộ phòng livestream đều tưởng Khương Yếm đang nói đùa, buồn cười không kém gì một đứa trẻ sáu tuổi đang chờ Ultraman giải cứu thế giới. 

Nhưng bọn họ đều không cười. 

Bọn họ đang thổn thức vì lời nói của Tống Chiêu Bình, thổn thức vì những lựa chọn mà Hà Sấu Ngọc đưa ra, tiếc nuối cho cuộc đời quá ngắn ngủi của cô ấy. 

Điểm tốt duy nhất trong chuyện này có lẽ là Tống Chiêu Bình không biết gì, cũng sắp quên hết mọi thứ. 

Khi Khương Yếm bước ra khỏi tiểu khu, sắc trời cũng đã tối. 

Thẩm Hoan Hoan và Thẩm Tiếu Tiếu đứng ở cửa tiểu khu, khi thấy Khương Yếm, Thẩm Hoan Hoan mỉm cười vẫy tay, Thẩm Tiếu Tiếu nhảy dựng lên, tiếng hét vang khắp tiểu khu, lá cây trên đầu bị em dọa đến rơi mất hai chiếc. 

"Chị Khương Yếm…!" 

Khương Yếm trốn không kịp, chỉ có thể hỏi hai người đến đây làm gì. 

"Đương nhiên là đến tìm chị ăn cơm rồi." Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu lướt điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Ở đây có nhiều quán ngon lắm, quán xiên chiên nổi tiếng nhất thành phố An Bình chỉ cách đây sáu trăm mét thôi!" 

Thẩm Tiếu Tiếu định vị xong thì nắm lấy cánh tay Khương Yếm kéo về phía trước, chẳng hiểu sao Khương Yếm lại bị kéo đi mấy bước. 

"Em muốn làm gì?" Khương Yếm cau mày. 

"Quán ăn kia kinh doanh tốt lắm, nếu đến muộn thì phải xếp hàng đợi bốn tiếng đó!" Thẩm Tiếu Tiếu nhìn Khương Yếm không chịu đi, vô cùng đau lòng: "Ăn uống mà không tích cực chắc chắn tư tưởng có vấn đề."

Thẩm Hoan Hoan nhắc nhở em gái: "Em còn chưa hỏi chị Khương Yếm có muốn ăn xiên chiên không." 

Thẩm Tiếu Tiếu quay đầu hỏi: "Chị Khương Yếm, không phải chị rất thích ăn xiên chiên sao?" 

Khương Yếm: "…" 

Thẩm Hoan Hoan cũng im lặng. 

"Sao lúc thường chị không thấy em thông minh?" Sắc mặt Thẩm Hoan Hoan hơi bất đắc dĩ: "Còn muốn chơi chữ nữa."

Thẩm Tiếu Tiếu bĩu môi: "Nhưng em muốn đãi chị Khương Yếm ăn xiên chiên."

Trên mặt Khương Yếm lộ ra vẻ kháng cự yếu ớt. 

Tiền Hà Thanh Nguyên cho cô chỉ còn lại hơn ba nghìn nhân dân tệ, Khương Yếm vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền nên đành động lòng trước từ "đãi" ấy.

"Vậy đi thôi." 

"A a... Hả?" Thẩm Tiếu Tiếu đã chuẩn bị tâm lý bị Khương Yếm từ chối, đang định khóc nức lên, kết quả Khương Yếm lại dễ dàng đồng ý như vậy, hai mắt em lập tức phát sáng như ánh sao nhỏ. 

Thẩm Hoan Hoan chớp mắt, nghi ngờ nhìn Khương Yếm. 

Nếu cô nàng không nhìn nhầm, vừa rồi rõ ràng Khương Yếm có hơi kháng cự mà nhỉ? 

Khương Yếm nghiêng mặt sang: "Sao vậy?" 

Thẩm Hoan Hoan lắc đầu. 

Lúc chọn đồ ăn, Thẩm Tiếu Tiếu liên tục bỏ đồ ăn vào giỏ nhỏ, đến khi đồ ăn chất đầy bốn giỏ thì em mới lưu luyến dừng tay, Thẩm Hoan Hoan nhìn em một cái. 

Thẩm Tiếu Tiếu kiêu ngạo ưỡn ngực: "Em có thể ăn hết!" 

Thẩm Hoan Hoan: "Là tự em nói đấy." 

Thẩm Tiếu Tiếu: "Tất nhiên! Ăn không hết em sẽ bò về!" 

Cười ngất! Thế mà Thẩm Tiếu Tiếu lại thề rồi, nếu cô ấy không thấy Thẩm Hoan Hoan nhíu mày, chắc có thể sẽ dọn sạch xiên chiên trong tủ mất.

Nhưng ba người không thể ăn hết số thức ăn đó được, lãng phí thật.

Nhà cặp song sinh có tiền, muốn ăn thế nào thì ăn thế đấy thôi.

Hả? Giàu lắm à?

Ba của họ là Thẩm Đông Ngạn, kiến ​​trúc sư hàng đầu Trung Quốc, là người đứng đầu ngành bất động sản ở Giang Thành. Nhiêu đó thôi, anh nghĩ nhà họ có giàu không?

Sao cái tên này nghe quen quen, tôi không thường quan tâm đến kiến trúc hay bất động sản lắm…

Tôi đoán anh thấy trên mạng rồi, ba năm trước Thẩm Đông Ngạn bị đối thủ đâm vào tim, mất ngay tại chỗ. Khi đó báo chí khắp cả nước đều đưa tin về ông ấy, đâu đâu cũng là thương tiếc, phản ứng của dư luận rất gay gắt.

Chuyện này tui cũng có nghe nói, lúc ấy rầm rộ là do Thẩm Đông Ngạn là một nhà từ thiện có tiếng, năm đất nước gặp khó khăn ông ấy đã quyên góp một nửa tài sản của mình, thường xuyên xây dựng trường học, tu sửa lại đường ở vùng núi, chắc chắn là người tốt nhất trong số những người giàu có.

Không phải chứ, nếu nhà cặp song sinh giàu thế, tại sao lại đi làm nhà ngoại cảm? Công việc này dễ mất mạng lắm đấy.

Lầu trên nói sai rồi! Vì tương lai của nhân loại, tất nhiên chúng ta phải giúp ma quỷ đi vào luân hồi!

À, đó là vì tôi không tìm được việc làm.

Khi ba người đến nơi cũng không có nhiều người lắm, thế nên đồ ăn mang lên rất nhanh, lúc ba người bắt đầu ăn thì ngoài cửa đã có một hàng dài người đang xếp hàng. 

Thẩm Tiếu Tiếu đưa chiếc khay sắt đến trước mặt Khương Yếm, thúc giục: "Nếm thử đi."

Khương Yếm gắp một bó cải thìa xào phủ đầy tương cắn một miếng, chút kháng cự cuối cùng đã biến mất.

"Rất ngon." Cô nói thật lòng. 

Dường như Thẩm Tiếu Tiếu vừa trút được gánh nặng, em vừa định đắc chí một chút thì đã bị Thẩm Hoan Hoan nhét một nắm nấm kim châm vào miệng. 

Thẩm Tiếu Tiếu ngừng nói, ngoan ngoãn nhai. 

Khương Yếm và Thẩm Hoan Hoan nói chuyện chút, thống kê các thông tin có được, tóm tắt thành chuỗi logic. 

Hiện tại thì nhiệm vụ thứ hai, "Điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Hà Sấu Ngọc" về cơ bản đã hoàn thành. 

Vì lý do nào đó mà Trần Ngưng ở nhà 709, sau cái chết của con gái Trần Nhiên Y đã cố gắng trả thù Chu Hân Vân ở nhà 303. 

Tình cờ, cô ấy tiếp xúc được với một nhà ngoại cảm, cũng chính là người khởi xướng tin nhắn. 

Với sự giúp đỡ của nhà ngoại cảm, Trần Ngưng định tặng phong bì đỏ để "nguyền rủa" Chu Hân Vân, bắt cô ấy hại chết con mình, cảm nhận được nỗi đau khổ. 

Vương Chức Hoa từng nói ngày mười ba tháng mười là sinh nhật của Lý Trình, hôm đó Trần Ngưng đã đến thăm cậu bé, thế nên đó cũng là ngày Trần Ngưng nguyền rủa Chu Hân Vân. 

Về chuyện tại sao lại tặng một bao lì xì màu đỏ thì có rất nhiều nguyên nhân. 

Ví dụ như hôm ấy là sinh nhật của Lý Trình, nhưng cũng là ngày Chu Hân Vân trải qua cuộc phẫu thuật thứ hai. Khi đó, cô ấy cho Lý Trình một bao lì xì, đồng thời cũng cho Chu Hân Vân một phong bì tương tự, dù lấy lý do gì đi nữa, Trần Ngưng phải đưa Chu Hân Vân cái phong bì kia, sau đó Chu Hân Vân đã tiêu số tiền ấy. 

Sáng ngày mười bốn, lời nguyền đã ứng nghiệm, Lý Trình bị phỏng dầu nóng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Trần Ngưng nghĩ mình đã báo được thù, đêm đó lợi dụng hỏa hoạn để tự sát.

Tiếp theo, Chu Hân Vân nhận được một tin nhắn vào đêm ngày mười bốn, cô ấy lấy phong bì đỏ viết lời nguyền từ bồn hoa của bệnh viện, chuyển lời nguyền lên cho bác sĩ Hướng Nam Chi. 

Nguyên nhân cô ấy chuyển lời nguyền cho Hướng Nam Chi rất rõ ràng… bởi vì việc đưa phong bì cho bác sĩ sẽ không bị nghi ngờ. 

Sáng ngày mười lăm, lúc Hướng Nam Chi đưa con gái đến trường, cô ấy không chú ý đến Tả Niệm Thần chưa lên xe nên vô tình cuốn cô bé vào gầm xe. Sau khi đưa Tả Niệm Thần đến bệnh viện, Hướng Nam Chi nhắn tin hẹn gặp Hà Sấu Ngọc vào buổi trưa ngày hôm sau. 

Lý do Hướng Nam Chi chọn Hà Sấu Ngọc, có lẽ là giống như những gì Hà Sấu Ngọc suy đoán, Hướng Nam Chi không phải là người lãng mạn, không muốn cố gắng tận dụng cơ hội để tranh giành, cô ấy chỉ quá hiểu Hà Sấu Ngọc, biết Hà Sấu Ngọc sẽ mềm lòng, chấp nhận lời xin lỗi của nhân tình, cũng để đối phương yên tâm mà nhận lấy phong bì.

Rốt cuộc lý do cụ thể là gì thì chẳng cần phải ra, tóm lại lời nguyền có hiệu lực sau khi Hà Sấu Ngọc tiêu tiền trong phong bì. 

Vào đêm ngày mười sáu, Trương Tiểu Lương đang trên đường đi học về, mắt phải bị thương do một tên say rượu đâm mảnh thủy tinh vào mắt, dây thần kinh não bị tổn thương, đang nguy kịch.

Lúc này Hà Sấu Ngọc nhận được tin nhắn, sau khi suy nghĩ kỹ, cô ấy chọn cách tự tổn thương chính mình. 

Sáng sớm ngày mười bảy, cô ấy dọn về nhà mẹ đẻ. 

 

Bình Luận (0)
Comment