Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 61

Sau khi nghe Khương Yếm phân tích, Thẩm Tiếu Tiếu giơ tay: "Em có một ý tưởng!" 

Khương Yếm không muốn nghe ý tưởng của Thẩm Tiếu Tiếu. 

Thẩm Tiếu Tiếu thấy Khương Yếm không thèm để ý mình, em bĩu cái miệng đầy dầu mỡ. 

Thẩm Hoan Hoan cho em gái mặt mũi: "Được rồi được rồi, ý tưởng gì nào?"

"Không phải Trần Ngưng mua thuốc trừ sâu từ người khác sao." Thẩm Tiếu Tiếu trả lời: "Liệu có phải chị ấy mua nó từ chỗ Chu Hân Vân, sau đó Chu Hân Vân cho thuốc trừ sâu vào chai nước rồi đưa lại cho Trần Ngưng không." 

"Chuyện này khớp với những gì chị Khương Yếm nói. Tại Chu Hân Vân nên Trần Ngưng đã hại chết Trần Nhiên Y." 

Thẩm Hoan Hoan cũng nghĩ tới điểm này, nhưng vẫn lắc đầu: "Nếu Trần Ngưng không hoàn toàn mất đi lý trí thì chị ta nên biết Chu Hân Vân vô tội, người đặt thuốc trừ sâu lên bàn cơm là chị ta, người quyết định mua thuốc trừ sâu cũng chính là chị ta, hơn nữa Chu Hân Vân và chị ta cùng nhau lớn lên, không đến mức đó." 

Khương Yếm và Thẩm Hoan Hoan đều nghĩ giống nhau. 

Không đến mức đó.

Nếu chỉ đơn giản như vậy, Trần Ngưng sẽ không trả thù Chu Hân Vân đến mức này.

"Thôi vậy." Thẩm Tiếu Tiếu lè lưỡi, đeo khẩu trang rồi đội mũ, đứng dậy tính tiền. 

Bây giờ trời đã tối hẳn. 

Thẩm Hoan Hoan nghĩ một lát rồi nói: "Em về với hai người, thím Vương hỏi thì nói để quên đồ, đến lấy."

"Sau đó em đến nhà 303 hỏi rõ quan hệ giữa Chu Hân Vân với Trần Ngưng, nếu chị ấy không hợp tác, có thể em sẽ dùng tới thẻ cảnh sát của mình."

Khương Yếm chẳng có ý kiến. 

Càng đến gần nhà tập thể, mùi tanh hôi càng rõ ràng, Khương Yếm cũng lấy khẩu trang ra đeo vào. 

Khi đến cổng lớn, ba người gặp Lâm Hâm Cửu đang đi ra ngoài. 

Lâm Hâm Cửu đeo tai nghe, một tay xách rác, tay kia không biết đang nhắn tin cho ai. Dường như anh ta không thấy ba người họ, vứt rác xong thì xoay người về nhà tập thể.

Chẳng chào hỏi ai câu nào. 

Nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hâm Cửu, Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói thầm: "Đã hung hăng lại còn không lễ phép, cũng chẳng biết hai ngày nay anh ta làm gì, cảm giác như không làm gì, chi bằng nhanh chóng bị loại." 

"Chắc chắn là đang làm gì đó, có điều chúng ta không biết thôi." Thẩm Hoan Hoan không nghĩ Lâm Hâm Cửu rảnh rỗi: "Dù sao cũng là đứng trước hạng 100, xếp hạng của anh ta cao hơn chúng ta nhiều." 

Khương Yếm: "Anh ta đang làm nhiệm vụ đầu tiên." 

Cả hai người họ đều nhìn Khương Yếm. 

Khương Yếm mỉm cười, chẳng nói hết câu. 

Xét theo h*m m**n tàn sát ngày càng tăng của Lâm Hâm Cửu, chắc anh ta đã có manh mối về nhiệm vụ đầu tiên. 

Bảy giờ tối.

Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu quay lại nhà 604, trong khi Thẩm Hoan Hoan tới nhà 303. 

Khương Yếm nằm trên giường, nghĩ một lát nữa sẽ hỏi thăm Vương Chức Hoa về chuyện của Trần Ngưng. 

Cô hoàn toàn không cảm thấy gì khi Lâm Hâm Cửu sắp hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, còn cô thì tạm thời chẳng có manh mối nào. 

Lâm Hâm Cửu đã đến đây làm nhiệm vụ từ hai tháng trước, dù không âm thầm điều tra nhưng lợi thế vẫn rất rõ ràng. Điều quan trọng nhất là, chỉ có mình anh ta mới biết lúc đó anh ta có đánh tan Trần Ngưng hay không, cả hiện trường có điểm gì bất thường.

Thế nên Lâm Hâm Cửu có sự đột phá trong nhiệm vụ là hoàn toàn hợp lý, đã nằm trong dự đoán của cô. 

Nhưng Khương Yếm vẫn không định làm nhiệm vụ đầu tiên. 

Cô định sẽ sắp xếp lại chuỗi logic của nhiệm vụ thứ hai trước, dù Lâm Hâm Cửu có phát hiện gì thì cô cũng chẳng bị loại. 

Bên kia, Thẩm Hoan Hoan gõ cửa nhà 303, Chu Hân Vân trả lời. 

"Ai vậy?" Chu Hân Vân hơi mất kiên nhẫn, có lẽ vì Lý Trình đã tan học, cô ấy đang bận làm cơm chiều, còn phải hướng dẫn cậu bé giải bài tập. 

"Là tôi, cảnh sát đã tới vào buổi sáng." Thẩm Hoan Hoan trả lời. 

"À à, đồng chí cảnh sát…" 

Sau đó là tiếng bước chân vội vã, Chu Hân Vân ra mở cửa. 

Trên mặt cô ấy nở nụ cười rất chân thành: "Sao chị lại tới đây? Đã ăn cơm chưa?" 

Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Ăn rồi." 

"Nào, vào đi, trời tối rất lạnh đấy." Chu Hân Vân nhường đường, thái độ tốt hơn buổi sáng nhiều. 

Thẩm Hoan Hoan ngượng ngùng bước vào phòng: "Đừng gọi tôi là chị, tôi còn nhỏ lắm, loạn vai vế không hay lắm đâu." 

Thẩm Hoan Hoan trang điểm trông hơi chín chắn, Chu Hân Vân còn tưởng cô nàng là một viên cảnh sát trẻ vừa tốt nghiệp không lâu, cô ấy lau tay lên tạp dề, vui vẻ đồng ý. 

"Cảnh sát, cô đợi chút nhé, tôi còn đang bận làm đồ ăn cho thằng bé con nhà tôi, tôi quay lại ngay." 

"Được." Thẩm Hoan Hoan nhìn theo bóng lưng Chu Hân Vân, cô nàng đảo mắt nhìn cậu bé gầy gò cách đó không xa. 

Ngôi nhà này rất nhỏ, chẳng có vách ngăn, nhìn một vòng là có thể thấy hết mọi thứ bên trong. 

Khuôn mặt bị biến dạng của cậu bé đang vùi trong bó hoa hồng xanh lớn nở rộ, cái mũi cẩn thận chạm vào cánh hoa, như sợ quấy rầy những con bướm đang ngủ say. 

Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Hoan Hoan, cậu bé co rúm lại, vùi cả khuôn mặt vào bó hoa. 

Thẩm Hoan Hoan hiểu tại sao Chu Hân Vân lại có thái độ tốt như vậy. 

Cô nàng bước tới vỗ nhẹ vào vai Lý Trình. 

"Cẩn thận bị gai đâm phải, sẽ đau đấy."

Lý Trình chẳng nói gì, hồi lâu sau mới lặng lẽ ngước mắt lên, Thẩm Hoan Hoan mỉm cười dịu dàng: "Sao vậy?"

"Bó hoa này là chị tặng cho nhà em sao?" Lý Trình nhỏ giọng bảo: "Mẹ nói do một người chị rất dịu dàng tặng cho." 

"Cảm ơn mẹ em đã khen." Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc nói: "Đây là quà chị tặng em." 

Lý Trình mở to mắt: "Quà của em?" 

"Đúng vậy, bởi vì em là thiên thần nhỏ biết hái hoa tặng mẹ." Thẩm Hoan Hoan nói. 

Lý Trình ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên. 

Cậu bé luống cuống xoay người đi, vừa bối rối lại vừa ngượng ngùng. 

Một lúc sau, dường như đã đưa ra quyết định, cậu bé chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi bó hoa hồng: "Nhưng em thế này vẫn có thể làm thiên thần nhỏ sao?"

Mặt cậu bé hơi rầu rĩ: "Trong truyện cổ tích nói thiên thần nhỏ rất đẹp." 

"Tất nhiên có thể rồi." Thẩm Hoan Hoan xoa đầu Lý Trình: "Truyện cổ tích cũng nói thiên thần nhỏ vừa kiên cường vừa dũng cảm, không phải em cũng rất kiên cường dũng cảm đó ư?" 

"Em siêu siêu kiên cường luôn!" Lý Trình siết chặt nắm tay mềm mại của mình. 

"Nếu em có thể kiên cường đến khi da em khôi phục lại trạng thái ổn định." Thẩm Hoan Hoan nhẹ giọng nói: "Thì lúc đó sẽ có bác sĩ rất lợi hại xuất hiện bên cạnh em."

"Nhưng có lẽ lúc ấy sẽ rất đau, họ sẽ rạch vài đường trên cơ thể em, cắt những mảnh da lành lặn rồi ghép chúng lên mặt em." 

Hai mắt Lý Trình sáng lên: "Những vết sẹo trên mặt em sẽ biến mất hết ư?" 

"Những vết sẹo đó không biến mất, nhưng nó sẽ mờ đi." Thẩm Hoan Hoan đến gần Lý Trình, ra hiệu bảo: "Phải đến gần thế này mới có thể thấy rõ nè." 

Lý Trình vui vẻ mỉm cười. 

Ngay lúc tiếng cười vang lên thì có tiếng khóc nghẹn ngào truyền đến từ phía sau hai người. 

Thẩm Hoan Hoan quay đầu lại, thấy Chu Hân Vân đang ôm mặt khóc. Thẩm Hoan Hoan đã xem camera giám sát trong bệnh viện, chứng kiến cô ấy suy sụp tuyệt vọng, biết cô ấy không phải người xấu. 

Chu Hân Vân bất lực lắc đầu: "Tôi đã hỏi thử rồi, chi phí phẫu thuật cấy ghép da mặt rất cao, nhà tôi không trả nổi…" 

Thẩm Hoan Hoan nói thẳng: "Tôi sẽ trả."

Lời của Chu Hân Vân nghẹn lại ở cổ họng, cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Hoan Hoan, không tin hỏi: "Cái gì?"

"Tôi sẽ trả tiền cho ca phẫu thuật này." Thẩm Hoan Hoan nói: "Tôi chỉ cần cô hợp tác với tôi trong nửa tiếng."

Bình Luận (0)
Comment