Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 62

Bảy giờ rưỡi.

Khương Yếm nghe thấy tiếng chơi bài ở bên ngoài nên đứng dậy đi xuống tầng.

Một tay Vương Chức Hoa sờ lá bài, tay còn lại đè xấp tiền lẻ, miệng thì hét to lấy thêm chút đậu phộng với bia. Khương Yếm cầm túi rác đi ngang qua thì bị Vương Chức Hoa cản lại.

"Cô gái, cô có biết cửa hàng tiện lợi ở đâu không?"

Khương Yếm: "Không biết."

Vương Chức Hoa buông tay ra, Khương Yếm cũng vứt túi rác rồi quay người lại, hơi do dự nhìn về phía bàn chơi bài.

Thật ra Vương Chức Hoa vẫn luôn tò mò về nghề nghiệp của Khương Yếm, cộng với cái chết của những người ở nhà tập thể trong nửa năm nay, thím ấy bắt đầu tin vào mấy thứ đó, lúc thấy dáng vẻ có chuyện muốn nói của Khương Yếm, thím ấy bèn đưa bài cho một cụ ông đang xem bên cạnh, sau đó kéo Khương Yếm sang một bên. 

"Cô nói thật cho tôi biết đi, cô cố ý đến đây để thuê phòng là vì đã thấy những thứ không nên thấy đúng không?" 

Khương Yếm gật đầu.

"Có chút." 

Vương Chức Hoa tái mặt: "Thấy được gì rồi?"

Khương Yếm khoa tay múa chân: "Một cô gái cao chừng này đang ngồi trên tay vịn, dang rộng tay như muốn nhảy xuống."

Vương Chức Hoa không biết Khương Yếm với Thẩm Hoan Hoan quen nhau, tất nhiên cũng chẳng biết Khương Yếm đã nghe chuyện của Trần Nhiên Y, mà những gì Khương Yếm đang nói chính là thông tin mà Vương Chức Hoa đã đề cập với Thẩm Hoan Hoan vào buổi sáng.

Vương Chức Hoa kể rằng mấy ngày trước khi chết, Trần Ngưng luôn ngồi trên tay vịn giống như con chim, trước đó Trần Nhiên Y cũng làm những hành động y vậy.

Thế nên nghe Khương Yếm nói thế, mặt Vương Chức Hoa mới tái xanh.

"Thật sự có quỷ sao?"

Khương Yếm nói tiếp: "Tôi còn thấy người phụ nữ sống ở 709 làm hư dây điện rồi bị thiêu chết trong biển lửa."

Vừa dứt lời, Vương Chức Hoa không chỉ lộ ra vẻ sợ hãi, mà còn hiện lên vẻ khôn khéo.

"Tôi không làm hại cô ta, cô ta sẽ không làm hại tôi phải không?"

Khương Yếm: "Tất nhiên sẽ không, cô ấy chẳng hại ai cả." 

Vương Chức Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Qua hồi lâu, sắc mặt của thím ấy cũng tốt hơn nhiều, sau đó sờ cằm nói: "Tôi đã nói là tự sát, thế mà người nhà cô ta lại trách tôi gạt tiền tôi! Cô gái à, lời của cô có thể dùng làm bằng chứng được không, để thẩm phán nghe ấy?"

Khương Yếm lắc đầu: "Tôi không đủ thông tin, chẳng thể nói chuyện với cô ấy, cũng không thể bảo cô ấy báo mộng cho thẩm phán được."

Bắt đầu rồi bắt đầu rồi.

Cười chết, lại bắt đầu bịa chuyện rồi.

Bên Thẩm Hoan Hoan thì dùng tình cảm chân thành và tình yêu (tiền) để lay động lòng người, còn Khương Yếm chỉ toàn nói nhảm hahahahaha.

Nói nhảm cũng được, tạo dựng hình tượng bịp người khắp nơi cũng chẳng sao, người thường sẽ không tìm hiểu sâu mấy chuyện kiểu vậy, sau này cũng quên dần thôi. 

Vương Chức Hoa vội vã hỏi: "Cần tin tức gì?"

"Tin chuẩn, sự thật có thể đánh thức ý thức của cô ấy, tốt nhất là ký ức để lại ấn tượng sâu sắc nhất mà cô ấy đã trải qua."

Vương Chức Hoa cau mày suy nghĩ.

Thực ra thím ấy không tin Khương Yếm lắm, nhưng những gì Khương Yếm nói đều đúng, ít nhất là nó phù hợp với trạng thái tâm lý của thím ấy. Nói đi cũng phải nói lại, dù có nói cho Khương Yếm chuyện của Trần Ngưng thì thím ấy cũng chẳng thiệt gì cả. 

Một giao dịch chắc chắn có lợi.

Nhưng điều Khương Yếm muốn là trạng thái tâm lý này của Vương Chức Hoa.

Chỉ trong chốc lát, Vương Chức Hoa đã nhớ ra điều gì đó, bởi vì chuyện này để lại ấn tượng sâu sắc cho dì ấy.

"Chắc cô không biết, con chó cắn chết Hà Sấu Ngọc là do Trần Ngưng nuôi." Vương Chức Hoa nói: "Con chó đó rất dữ, gặp ai cũng muốn cắn, nếu không phải Trần Ngưng chết thảm, người trên tầng sợ phạm vào kiêng kị, không thì tôi đã đuổi nó đi từ lâu rồi.

Mặc dù Khương Yếm đã biết được chuyện này, nhưng cô vẫn vờ như không biết mà gật đầu.

"Nhưng may mà tôi nuôi được ba bốn tháng thì nó đã bị Trương Thiêm mang đi." Vương Chức Hoa nói tiếp: "Anh ta nói nếu trói con chó đó ở ngoài phòng thì sẽ khiến mọi người sợ hãi, anh ta không muốn Hà Sấu Ngọc bị làm phiền."

"Ôi, đi xa rồi đi xa rồi, chúng ta nói về Trần Ngưng ha."

"Nói thật thì tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu." Vương Chức Hoa nuốt nước bọt, bày tỏ những mối nghi của mình: "Chẳng có lý do gì để Trần Ngưng nuôi con chó đen to lớn kia cả."

Khương Yếm: "Tại sao?"

"Bởi vì Trần Nhiên Y sợ chó." 

Vương Chức Hoa giải thích: "Khi còn nhỏ con bé đó đã bị chó cắn, vậy nên vừa thấy chó đã sợ tới mức không đi nổi, nhưng Trần Ngưng lại chẳng quan tâm lắm, vào năm Trần Nhiên Y thi tuyển cấp ba thì đã mang con chó đó từ quê nhà lên đây." 

"Nó thường bị trói ở bên ngoài nhà 709, vì phòng họ ở trên tầng bảy nên tôi cũng chẳng để ý. Con chó đó cũng không thường sủa, nên dần tôi đã quên mất nó." 

Vương Chức Hoa nhớ lại: "Nhưng vào cuối tuần trước khi Nhiên Y thi, con chó kia đột nhiên sủa suốt buổi chiều, khiến tôi khó chịu. Có người thuê phòng nhờ tôi đi xem thử, thế là tôi lên đó kiểm tra." 

Vương Chức Hoa nói: "Đó là lần đầu tôi thấy con bé Nhiên Y khóc."

"Ngày thường con bé rất hiểu chuyện, lễ phép, lại học giỏi, lúc cười lên cực xinh, gặp ai cũng cười, tôi còn nghĩ tương lai của nó sẽ rất xán lạn, thi thoảng tôi cũng lén cho con bé chút đồ ăn vặt." Trong thoáng chốc, giọng điệu Vương Chức Hoa dần trở nên tức giận: "Nhưng con bé đó lại bị chó mẹ ruột nuôi dọa đến mức đứng khóc ở cửa, chẳng dám ra ngoài, chỉ cần vừa di chuyển thì con chó kia sẽ gâu lên, như thể đó chỉ là chó do Trần Ngưng nuôi, còn Nhiên Y không phải chủ nó vậy!"

Vương Chức Hoa bĩu môi: "Sau đó tôi dùng chổi đuổi nó, cuối cùng còn đạp nó mấy đá. Tôi muốn dạy Nhiên Y cách đánh con súc sinh này, nhưng kết quả con bé lại sợ đến mức không nói nên lời, tôi cũng chẳng làm khó con bé nữa." 

"Sau đó thì sao?" Khương Yếm hỏi.

Vương Chức Hoa vẫn chưa đề cập đến Trần Ngưng, nên hẳn là còn phần tiếp theo.

Vương Chức Hoa lục túi quần rồi móc ra một điếu thuốc: "Nói cũng thật đúng lúc, hôm đó Trần Ngưng về đột xuất vì được tan làm sớm hơn nửa tiếng, tôi nghĩ vừa hay có thể khuyên cô ta vứt con chó đi, nhưng cô ta lại làm như không nhìn thấy tôi rồi túm cổ áo lôi Nhiên Y vào nhà, tát con bé mấy cái, tiếng chát chát ấy khiến mặt tôi cũng đau theo." 

"Nhưng cuối cùng tôi cũng biết tại sao Trần Ngưng nhất quyết muốn nuôi con chó đó rồi." 

Vương Chức Hoa nói đến nước miếng văng tứ tung, miêu tả cực kỳ sống động cuộc đánh đập hôm đó của Trần Ngưng. 

"Trần Nhiên Y! Mày ở cửa làm gì hả?" Trần Ngưng kéo Trần Nhiên Y ra xa mấy mét, khóe mắt muốn nứt toác ra.

"Bài tập về nhà làm xong chưa? Mày có chắc chắn thi đứng hạng nhất không? Tao ở ngoài kiếm tiền, còn mày báo đáp tao vậy à? Còn dám chơi, dám chơi, dám chơi này! Tao đúng là xui xẻo tám đời mới sinh ra một đứa như mày. Mày thề đi, mày còn dám chơi nữa không?"

"Nếu không phải mang thai thì tao đã tìm được đàn ông tốt để gả cho rồi! Tao phải sống cuộc đời khốn khổ này là vì ai? Tất cả là tại mày, Nhiên Y, nói cho mẹ mày nghe đi, mày có trái tim không hả?"

"Chó? Mày còn có gan nói tới chó, cái lần mày bị chó cắn không phải là do mày muốn đi chơi à, tiền đó tao phải nhịn ăn nhịn mặc mới có được, mẹ mày làm việc dễ dàng quá ha? Tao phải đặc biệt về quê chọn chó cho mày, tao làm vậy là vì ai? Còn không phải muốn mày tập trung học hành sao? Mày ở nhà học không được à? Tại sao một hai phải ra ngoài?" 

Vương Chức Hoa hít một hơi thuốc, lâu vậy rồi mà thím ấy vẫn còn nhớ những lời Trần Ngưng đã nói là do lúc Trần Nhiên Y bị đánh, thím ấy đã nhìn thấy. 

Khi đó, hai mắt Trần Nhiên Y ngấn nước, nhưng cô nhóc lại không khóc, dù rất đau vẫn chẳng xin câu nào.

Trong lời kể của Vương Chức Hoa, Trần Ngưng nói mà không lựa lời, từng câu như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim con gái ruột của mình. 

Cô ấy chuyển từ con gái muốn đi chơi sang ra ngoài hẹn hò, rồi tới yêu sớm, nói cô nhóc không biết xấu hổ, rồi tới chuyện sinh con, nói đến cả số phận đáng buồn của mình.

"Có phải mày đang yêu không?" Trần Ngưng ấn đầu Trần Nhiên Y lên bàn, yêu cầu cô nhóc nhìn lại bản thân: "Còn nhỏ mà không lo học hành, dám nghĩ về đàn ông à? Bây giờ con chó này không thể quản mày nữa rồi đúng không? Nói cho mẹ mày biết đi, mày đang yêu ai, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không được yêu sớm, có phải mày đã ngủ với đàn ông rồi không? c** q**n áo ra, cởi ra ngay! Mẹ mày không muốn mày khổ, nhưng tại sao mày lại không chịu nghe lời?" 

"Không yêu đương? Đã không yêu đương thì tại sao lại muốn ra ngoài? Muốn hít thở không khí? Tại sao mày lại muốn hít thở không khí? Cả cuộc đời của mẹ mày chưa từng thấy gió, còn mày lại muốn hít thở chút không khí à? Mày còn muốn làm gì, vẻ mặt của mày là thế nào, mày còn muốn làm gì, nói, nói mau!"

"Mẹ làm thế cũng vì muốn tốt cho mày, đợi mấy năm nữa đậu vào một trường đại học tốt, mày sẽ phải cảm ơn tao đấy! Không phải nói thích đọc sách à? Không phải nói muốn làm bác sĩ à? Mày phải cố gắng học vì mẹ của mày, làm bác sĩ rất khó, mày phải nỗ lực nhiều hơn mới được, cho nên mày có thể đứng đầu lớp trong kỳ thi lần này đúng không?"

"Mẹ đã nỗ lực nhiều như vậy, con có thể cố gắng hơn nữa vì mẹ không?" 

"Này, Nhiên Y nói cho mẹ biết đi, được chứ?"

Bình Luận (0)
Comment