Phòng livestream rơi vào khoảng lặng.
Vương Chức Hoa tóm tắt lại: "Lúc đó Trần Ngưng giống như phát bệnh vậy, thậm chí còn điên rồ hơn cả Hà Sấu Ngọc. Trước đây ở thôn của tôi cũng có một gia đình đông con, con trai làm sai nhưng lại đánh con gái. Lúc đánh con, lực đánh của Trần Ngưng cũng mạnh y như người nọ vậy."
Khương Yếm hỏi: "Trần Nhiên Y có nói gì không?"
Vương Chức Hoa châm thuốc, hít một hơi: "Con bé nói, mẹ, con không muốn làm bác sĩ, là mẹ muốn làm."
"Nhưng vì mẹ, con sẽ cố gắng trở thành bác sĩ."
"Con sẵn sàng gánh vác lý tưởng của mẹ, trở thành bản sao của mẹ."
"Số khổ mà." Vương Chức Hoa cảm thán.
Khương Yếm chẳng còn gì để hỏi nữa.
Cô đã biết nhiệm vụ đầu tiên là gì rồi.
Khương Yếm định rời đi, nhưng Vương Chức Hoa vẫn đang trong ký ức của mình, thím ấy nghĩ đến những chi tiết khác, cho nên Khương Yếm đã hoãn lại bước chân.
Vương Chức Hoa nói đến phần sau của trận đánh đập ấy:
"Sau đó Trần Ngưng đã bảo tôi đừng kể chuyện hôm nay cho ai, Nhiên Y cũng xin tôi, mà tôi cũng không tiện can thiệp vào chuyện mẹ con nhà người ta, thế nên tôi đã im lặng. Hôm ấy Trần Ngưng đã trả tiền thuê nhà nửa năm cho tôi, còn mời tôi vào nhà ăn dưa hấu, nhưng tôi từ chối. Lúc đóng cửa, tôi chợt phát hiện cánh cửa không đúng lắm."
Vương Chức Hoa mô tả: "Cửa ở đây do tôi tự đi chọn, bề mặt rất nhẵn, nhưng cửa phòng của Trần Ngưng lại thô ráp, tôi đoán bị thứ gì va phải, vừa hay Trần Ngưng mới đưa tiền, thế nên tôi đã kiểm tra thử cánh cửa."
"Đó không phải dấu vết bị va phải, mà là được khắc lên."
"Trên cửa dày đặc chữ."
"Ngày mười một tháng sáu, bảy giờ tới chín giờ, Nhiên Y đang học tập nghiêm túc, không có gì mờ ám."
"Chín giờ tới chín giờ ba phút, uống một ly nước, thời gian hơi lâu."
"Chín giờ ba phút tới mười một giờ năm mươi, học tập nghiêm túc, không có mờ ám."
"Mười hai giờ ba mươi tới mười lăm giờ năm mươi, học tập nghiêm túc, không có mờ ám."
"Mười lăm giờ năm mươi tới mười sáu giờ, thư giãn mắt."
"Mười sáu giờ tới mười tám giờ, học tập nghiêm túc, không có mờ ám."
"Xem như không tệ, hôm nay Nhiên Y không nhìn qua đây, ngoan quá."
*
Một người mẹ đứng ở ngoài cửa, lén lút theo dõi con gái mình suốt cả ngày.
Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ con gái sẽ sợ hãi ra sao khi quay đầu lại rồi thấy có người đang theo dõi mình, cô ấy chỉ nhớ rằng con gái đã học cả ngày, vô cùng tập trung, chẳng làm gì mờ ám, thậm chí còn không quay đầu.
Dù sao thì cũng là chuyện nhà người ta, lúc ấy ngoại trừ thấy Trần Ngưng có vấn đề ra thì Vương Chức Hoa cũng chẳng nghĩ nhiều. Nói cách khác, thím ấy lười để tâm. Đối với thím ấy mà nói, Trần Nhiên Y với thím ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu thấy con bé ngoan thì nhét cho ít đồ ăn vặt, nếu phát hiện con bé gặp khó khăn thì cũng chẳng nhiều lời.
Vương Chức Hoa nhận định rất rõ ràng, thích buôn chuyện thì thích buôn chuyện, chỉ nghe chứ không can thiệp, xía vào thì rất dễ gặp rắc rối.
Nói xong, Vương Chức Hoa xoa cánh tay mình: "Chắc Trần Ngưng còn nhớ chuyện này, cô cứ nói với cô ta là được, sau đó bảo cô ta báo mộng cho người nhà, báo cho thẩm phán thì càng tốt! Tự sát mà còn muốn moi tiền của tôi, đáng lý ra tôi mới là người tìm nhà mẹ cô ta đòi mới đúng!"
"Đúng vậy, tôi phải đi đòi mới được, phí cải tạo với… phí tổn thất danh dự? Ngày mai tôi sẽ đi!"
Nói chuyện hồi lâu, điếu thuốc của Vương Chức Hoa cũng sắp hút hết, thím ấy phẩy tàn thuốc rồi ném xuống đất dập tắt: "Theo tôi thấy, lúc con bé Nhiên Y uống thuốc trừ sâu, nói không chừng biết trong đó là thuốc trừ sâu cũng nên."
"Có một người mẹ như thế đúng là xui xẻo."
Thím ấy có vẻ hơi buồn, nhưng nỗi buồn của thím ấy cũng mau chóng bị mấy người bạn chơi bài cuốn trôi mất, song thím ấy vẫn không quên thúc giục Khương Yếm, nhất định phải bảo Trần Ngưng báo mộng, sau đó lắc lư cơ thể mập mạp rời đi.
Vừa rồi phòng livestream im lặng vì những dòng chữ trên cửa, giờ đây đã dần trở nên sôi nổi hơn.
Mọi người nói xem, liệu có phải Trần Nhiên Y không biết mẹ mình đứng ngoài cửa thật không? Khắc chữ lên cũng tốn công lắm, không thể có chuyện chẳng có chút âm thanh nào được.
Trần Ngưng đã nói là "Hôm nay Nhiên Y không nhìn qua đây", tôi cảm thấy câu này có nghĩa là trước đây Nhiên Y đã quay đầu lại "nhìn qua đây" rồi.
Mẹ kiếp, không phải chính cô ta đang quấy rầy con gái mình học bài sao? Trần Ngưng bị điên à?
…
Tôi phải nói, hai lần suy đoán của Vương Chức Hoa đều khá chuẩn.
Đúng vậy, bây giờ không chỉ m*nh tr*n Ngưng tự sát, rất có thể Trần Nhiên Y cũng tự sát, có mẹ kiểu này quả thật sự quá ngạt thở.
Vì không cho con gái ra ngoài nên cố ý để chó mà con gái sợ nhất ở ngoài cửa, thậm chí là chó dữ, Trần Ngưng đúng là có bệnh :)
Học giỏi mà lại bị ép thành ra như này, khiến tôi nhớ tới đứa con trai lần nào cũng đứng thứ nhất từ dưới lên của tôi.
Nhưng có phải Trần Nhiên Y đã vượt mức nhiệm vụ rồi đúng không?
…
Là sao?
Bởi vì cô nhóc chỉ hứa với mẹ sẽ học hành chăm chỉ để đứng đầu lớp, nhưng kết quả lại thi đậu với điểm số cao nhất thành phố.
Khương Yếm trở về phòng không bao lâu thì Thẩm Hoan Hoan cũng đến phòng 604.
Chu Hân Vân có thể nghĩ ra cách nhanh nhất để đưa bao lì xì cho bác sĩ điều trị, chứng tỏ cô ấy không phải kẻ ngốc. Sau khi Thẩm Hoan Hoan cho Chu Hân Vân xem số dư trong thẻ, cô ấy đã lập tức đồng ý điều kiện của cô nàng.
Lúc Thẩm Hoan Hoan vào phòng, Khương Yếm đang rửa mặt, trong khi Thẩm Tiếu Tiếu đang ăn khoai tây chiên.
"Em nói với Chu Hân Vân là mình đến đây để điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Nhiên Y." Thẩm Hoan Hoan nói: "Em bảo mình đã nhận được tố cáo của người khác, có liên quan đến cái chết của Trần Nhiên Y."
"Chu Hân Vân nói sao?" Khương Yếm lấy khăn lông lau mặt.
"Khi nghe đến tên Trần Nhiên Y, vẻ mặt của chị ấy trở nên khá mất tự nhiên, nhưng chị ấy mất tự nhiên không phải vì Trần Nhiên Y, mà là vì Trần Ngưng. Có lẽ chị ấy nghĩ tới mình đã bị Trần Ngưng nguyền rủa, cộng thêm việc Lý Trình bị hủy dung, nên sắc mặt của chị ấy không tốt lắm."
"Nhưng sau đó chị ấy vẫn nói với em, chị ấy bảo không biết tại sao cái chết của Trần Nhiên Y lại liên quan đến mình."
Thẩm Hoan Hoan thuật lại ngắn gọn cuộc trò chuyện giữa hai người: "Chị ấy nói từ nhỏ mình với Trần Ngưng đã cùng nhau lớn lên, dù tính cách của Trần Ngưng ngày càng trở nên cực đoan bạo lực, nhưng quan hệ giữa hai người không tệ lắm. Năm Trần Ngưng bỏ học vì mang thai đã xảy ra mâu thuẫn với gia đình, sống dưới tầng hầm không có tiền mua sữa cho con, là chị ấy lén lấy tiền trong nhà giúp đỡ, hơn nữa cô nhóc Trần Nhiên Y lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rõ là bản thân rất bận nhưng vẫn dành thời gian đi phụ đạo cho Lý Trình, Chu Hân Vân còn nói mình thích Trần Nhiên Y còn không kịp, sao có thể làm hại con bé được."
"Em thấy sao?" Khương Yếm hỏi.
"Em chẳng thấy có vấn đề gì cả." Thẩm Hoan Hoan đáp: "Em đã nói rất rõ, nếu chị ấy lừa em, em sẽ không chịu chi tiền điều trị cho Lý Trình nữa."
Khương Yếm nhướng mày.
Đúng là tiền không phải tất cả, nhưng nó lại cực kỳ có ích.
Khương Yếm lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Em làm thế có tính là đang uy h**p không? Trong cục sẽ đồng ý sao?"
"Không đâu." Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm vài giây.
"Bởi vì dù chị ấy có nói dối thì em vẫn trả phí điều trị cho Lý Trình, nhưng chị ấy sẽ mất đi cơ hội được giảm án."
Những vụ án liên quan đến huyền học thế này sẽ được chuyển đến Cục quản lý Siêu nhiên, trong đó sẽ có hình thức trừng phạt riêng, so với hình phạt tù thông thường thì tàn khốc và kinh khủng hơn nhiều.
Khương Yếm chẳng quan tâm có uy h**p hay không, để thuận lợi thăng cấp, cô sẽ không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
"Vậy Chu Hân Vân đã vô tình xúi giục Trần Ngưng giết Trần Nhiên Y sao?" Cô hỏi.
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy, nên em đã hỏi Chu Hân Vân, xem thử trong một tháng trước khi Trần Nhiên Y chết, chị ấy có trò chuyện gì với Trần Ngưng hay không."
"Chu Hân Vân nói trong vòng một tháng trước khi Trần Nhiên Y chết là khoảng thời gian tâm trạng Trần Ngưng tồi tệ nhất trong mấy năm gần đây."
Thẩm Hoan Hoan mím môi: "Lúc đó Trần Ngưng bị xưởng may quần áo cho nghỉ việc, buộc phải đi làm nhân viên đánh máy trong tiệm in, nhưng do thu nhập rất thấp nên tâm trạng không được tốt. Hơn nữa Trần Nhiên Y lại lén tham gia các hoạt động ngoại khóa do trường tổ chức ở sau lưng chị ta, hình như là viết chữ hay vẽ tranh gì đó, tóm lại dù do trường tổ chức, nhưng Trần Ngưng vẫn cảm thấy Trần Nhiên Y không tôn trọng chị ta."