Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 64

"Theo lời kể của Chu Hân Vân, Trần Ngưng nói Trần Nhiên Y không chỉ bí mật đăng ký còn về trễ một tiếng vào mỗi thứ năm, khiến việc học của bị trì hoãn. Quan trọng nhất là Trần Nhiên Y đã từ chối báo cáo với chị ta mình đã làm gì trong giờ học và đã nói chuyện với ai đó…" 

Thẩm Tiếu Tiếu ngắt lời: "Cái h*m m**n khống chế này ngột ngạt thật."

Thẩm Hoan Hoan cũng đồng tình: "Chu Hân Vân nói, lúc đó chị ấy cảm thấy tâm trạng của Trần Ngưng rất không tốt, thế nên đã dành một ngày để trò chuyện với đối phương, nói nếu chị ta cứ quản Trần Nhiên Y như thế thì chỉ phản tác dụng mà thôi, thả lỏng vừa phải sẽ khiến con mình nghe lời hơn, có lẽ Trần Ngưng nghe lọt tai nên đã để Chu Hân Vân dạy mấy chiêu."

Khương Yếm: "Dạy chiêu gì?"

"Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đi dạo để thư giãn tâm trạng, lướt tin tức để đánh lạc hướng sự chú ý hay lên các diễn đàn tìm vài người trò chuyện, từ đó mọi người có thể bộc lộ những cảm xúc tiêu cực với nhau."

Thẩm Hoan Hoan dừng một chút: "Chẳng lẽ mấy bạn bè trên mạng đó có vấn đề?"

Khương Yếm: "Chúng ta có thể kiểm tra lịch sử trình duyệt trên điện thoại của Trần Ngưng không?"

"Cả điện thoại và máy tính đều bị cháy rụi trong trận hỏa hoạn. Không biết thẻ nhớ có sao không, để em hỏi đồng nghiệp ở trong cục xem."

Ba phút sau, Thẩm Hoan Hoan nhận được hồi âm.

Thẩm Hoan Hoan nhìn Khương Yếm: "Hai vật này vốn được ba mẹ Trần Ngưng giữ lại làm di vật, nhưng hai vợ chồng họ cảm thấy Trần Ngưng chết oan, thế nên đã giao di vật cho cảnh sát vì sợ mất manh mối. Mà bây giờ vẫn không biết Trần Ngưng có phải đã tự sát hay không nên vẫn chưa kết án, đồ vẫn còn ở trong cục."

"Em sẽ nhờ cục quản lý cấp giấy, sau đó lại nhờ đồng nghiệp đưa tới giúp em."

Bởi vì đang phát sóng trực tiếp nên cục quản lý lập tức nhận được tin, thế nên chỉ mất vài phút nhân viên đã chuẩn bị xong. Bốn mươi phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu xuống tầng, bởi vì Thẩm Hoan Hoan bận giải thích với thím Vương tại sao cô nàng vẫn còn ở trong nhà tập thể, dù có lấy cớ thì phải trò chuyện thêm một lúc để em gái lấy đồ.

Trong lúc chờ đợi, Khương Yếm cảm thấy hơi buồn ngủ nên đã véo mũi mình, Thẩm Hoan Hoan tưởng cô đang lo lắng nên an ủi: "Không sao đâu, Tiếu Tiếu thích chơi mấy thứ này, nên việc tìm lại lịch sử trình duyệt cũng không phải vấn đề gì lớn." 

Khương Yếm gật đầu, chẳng nói gì. 

Vài phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu trở lại, vừa thấy hai người đã bĩu môi: "Vừa rồi xem thử thì điện thoại đang ở trạng thái chết máy, có thể là hết pin, để sạc một lát rồi khởi động lại xem. Bo mạch chủ máy tính bị cháy rồi, hy vọng con chip vẫn còn nguyên vẹn, nếu không sẽ khá rắc rối."

Đây là lần đầu Khương Yếm cảm thấy động tác nhỏ của Thẩm Tiếu Tiếu khá dễ thương, cô nghĩ chắc là do những gì em nói sau khi bĩu môi không hề vô nghĩa.

Khương Yếm: "Sao em biết được mấy cái này?" 

"Thường thôi thường thôi." Thẩm Tiếu Tiếu ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như chú chim nhỏ: "Là do trước đây em ở nhà rảnh rỗi quá nên ba em đã tìm người dạy em, ông ấy nói sau này em có thể tự thiết kế trò chơi, tra IP tra lịch sử gì đó là em tiện thể học được."

Chín giờ rưỡi.

Sau tiếng gõ lạch cạch trên bàn phím, Thẩm Tiếu Tiếu nhập tất cả thông tin từ hai thiết bị điện tử vào máy tính, sau đó kéo thời gian tới tháng chín năm ngoái, tức là một tháng trước khi Trần Nhiên Y qua đời.

Ba người nhìn vào lịch sử trình duyệt của Trần Ngưng trước.

Như Chu Hân Vân đã nói, vào đầu tháng chín, Trần Ngưng online khá nhiều, trước đây một ngày cô ấy chỉ dùng điện thoại có một giờ, nhưng sau tháng chín thì tăng lên tận sáu giờ. 

Mới đầu Trần Ngưng đọc một số tin tức giải trí hàng ngày do Chu Hân Vân giới thiệu, nhưng có lẽ mấy tin tức giải trí ấy xa vời cuộc sống hàng ngày, xét về số lượng và tần suất xem thì cô ấy càng lúc càng chán, mau chóng chuyển sang tin tức xã hội.

Mà những tin tức xã hội khô khan cũng chẳng phải nơi giúp con người thư giãn đầu óc, nó sẽ khiến con người thấy trên thế giới này có quá nhiều thứ tiêu cực, khiến họ lo lắng thêm.

Ban đầu Trần Ngưng chỉ xem, nhưng từ ngày mười ba tháng chín, cô ấy đã bắt đầu để lại bình luận ở vài nơi.

@ Bản tin buổi tối Thâm Không: Mới đây, một người phụ nữ ở Vân thị bị một vật thể rơi từ trên cao xuống làm bị thương, sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã tử vong.

Trần Ngưng bình luận: Không ai quản sao? Thứ này đập trúng đầu sẽ mất mạng đấy, sau này ai đi ra ngoài cũng có thể chết.

@Tin tức Tinh Nguyệt: Gần đây trên bãi biển có rất nhiều cá, tôm chết, trong cá chết có nhiều ký sinh trùng, mọi người đừng câu chúng.

Trần Ngưng bình luận: Tạo nghiệt mà, cũng chẳng biết là nước thải ở đâu, tôi nói phải nên khôi phục phương thức lăng trì, sau đó mang đám chủ nhà xưởng kia ra lăng trì xử tử hết!

@Bản tin buổi tối An Bình: Hôm nay thành phố An Bình đã xảy ra một vụ giẫm đạp dữ dội, hai trẻ nhỏ chết tại chỗ. Khi đi du lịch trong dịp nghỉ lễ cần tránh tụ tập đông người, bảo vệ trẻ em và thận trọng khi ra ngoài.

Trần Ngưng bình luận: Nếu tôi là mẹ của hai đứa trẻ này thì đã phát điên ngay tại chỗ, giẫm chết được đứa nào thì hay đứa đó.

Lúc đầu lời lẽ của cô ấy vẫn ổn, nhưng sau đó càng lúc càng trở nên cực đoan, càng lúc càng phẫn nộ.

Ý định ban đầu lên mạng để giải sầu của Trần Ngưng đã biến mất, cô ấy trút giận vào mạng, cảm thấy khó chịu với vài câu bình luận ở trên mạng, rất nhiều bình luận của cô ấy đã xuất hiện trên top, mọi người yêu cầu cô ấy tắt micro, dùng não nhiều hơn và nói ít đi. 

Trần Ngưng không phản bác được nên đã dời sự chú ý.

Vào ngày hai mươi mốt tháng chín, cô ấy đã theo dõi một blogger có vài nghìn người theo dõi trên weibo.

Ba người mở ra xem trang chủ của blogger này, nhưng mới xem qua mấy bài viết thì Thẩm Hoan Hoan đã không nhịn được mà thốt lên: "Đẹp quá."

Thực sự rất đẹp.

Nội dung trên weibo của blogger này rất đơn giản, mỗi bài đăng là một bức ảnh chụp, một bức ảnh khoe tấm lưng xinh đẹp của cô ấy.

Trên lưng của cô ấy thường có những bức tranh nhiều màu sắc, mỗi tấm đều không giống nhau, nhưng sẽ có bướm, đủ loại bướm, cánh màu đỏ thẫm, những đường cong màu đen, xanh lam, vàng, trong suốt lấp lánh và chuyển động dưới ánh mặt trời.

Dù là vẽ trên cơ thể người nhưng nó lại vô cùng rạng rỡ và đầy màu sắc, mỗi một nét vẽ đều chứa đựng ý đồ sâu sắc.

Mà đặc biệt hơn, những bức tranh này lại được tung ảnh theo trình tự từ sáng đến tối, có sự tiến bộ rất rõ ràng. Từ mới lạ đến mượt mà, từ những đường nét đơn giản đến những đường nét phức tạp, blogger này chỉ mất một tháng. 

Đây là thiên phú được trời ưu ái.

Thẩm Hoan Hoan không khỏi lấy điện thoại di động ra theo dõi blogger, cô nàng muốn bấm vào khu vực bình luận để khen ngợi cùng mọi người, nhưng sau khi bấm vào chỗ bình luận, ngón tay cô nàng chợt khựng lại.

Những bình luận này khác xa những gì cô nàng nghĩ. 

Xấu xa, ghen tị, th* t*c, tục tĩu.

Họ gọi cô ấy là một blogger khiêu dâm.

Nhưng cô ấy không để lộ mặt hay bất kỳ bộ phận kh*** g** t*nh d*c nào cả, chỉ đơn thuần là một tấm lưng được vẽ mà thôi.

Ba người nhìn thấy bình luận của Trần Ngưng.

"Chắc cô còn rất trẻ nhỉ. Tuổi còn trẻ, không làm gì tốt mà cứ phải nhất quyết đi theo con đường này?"

"Cho đàn ông nhìn ngắm cơ thể của mình là chuyện rất đáng tự hào à?"

Có rất nhiều lượt thích, những người có cái nhìn ác cảm đang mặc sức bày tỏ trong này, đây là sự đồng cảm mà Trần Ngưng chưa từng nhận được. 

Vì thế, cuối cùng cô ấy cũng tìm được "chiến trường" của mình, câu từ càng thậm tệ hơn. 

"Đúng là ghê tởm. Nhìn những thứ cô vẽ đi, chẳng lẽ không lộ mặt là do mặt xấu à?"

"Cô nghĩ sao mình lại có nhiều người hâm mộ như thế? Còn không phải vì họ muốn thấy cô cởi nhiều hơn?"

Trần Ngưng thoải mái bày tỏ sự bất mãn với cuộc sống không như ý của mình trên mạng, cô ấy trút hết ác ý lên người cô gái này, đạt được cảm giác nhẹ nhõm trong đời. 

"Tôi nói này, cô đừng tìm việc nữa. Dù sao cô cũng có thể kiếm sống bằng những bức ảnh kia, mọi người ở phần bình luận đều muốn nuôi cô đó." 

"Sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu tôi là mẹ cô thì thà rằng không sinh cô ra còn hơn, mất mặt xấu hổ, không dám nói mình có con gái như thế!" 

"Cô xấu muốn chết, không ai muốn "yêu" của cô cả, phần giới thiệu của cô thật kinh tởm."

Tối ngày hai mươi tám tháng chín, blogger đã đáp trả lại ở phần bình luận.

"Internet không phải nơi không có luật pháp, nếu cô còn tiếp tục bôi nhọ tôi, tôi sẽ dùng phương thức phi pháp để tra ra IP của cô, sau đó cười nhạo cuộc sống không như ý của cô."

Trần Ngưng cũng vì câu nói này mà phát điên cả đêm, nhưng blogger chẳng phản hồi.

Sau ngày hôm đó, blogger này không đăng bất kỳ bài viết nào trên weibo nữa.

Trong vài ngày tiếp theo, mãi cho đến ngày Trần Nhiên Y qua đời, Trần Ngưng túc trực tại phần bình luận của blogger, bày tỏ quan điểm của mình dưới mỗi bình luận bảo vệ blogger.

Chẳng còn gì để xem nữa nên Thẩm Tiếu Tiếu đóng trang weibo của Trần Ngưng lại.

Em bắt đầu đăng nhập vào tài khoản của Trần Nhiên Y.

Mật khẩu của Trần Nhiên Y đã bị bẻ khóa, còn số tài khoản chính là số điện thoại di động của cô nhóc.

Sau khi đăng nhập, giao diện có màu xanh tươi mát.

Giới thiệu trên weibo: Tôi thực sự yêu em, em có cảm nhận được không?

Trượt xuống.

Đập vào mắt chính là bức tranh đẹp đến choáng ngợp, cùng với những màu sắc rực rỡ. 

  

Bình Luận (0)
Comment