Kể đến đây, Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên không nói nữa, em cầm bình nước lên rồi tự rót cho mình một cốc nước.
Lúc này các khán giả đang xem livestream đều rất lo lắng, bởi lúc đi ngủ các khách mời đều sẽ đóng livestream, nhưng Thẩm Tiếu Tiếu nửa đêm tỉnh giấc lại không mở livestream lên, vì vậy mọi người đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mau nói đi, mau nói đi. Làm tôi lo chết mất, còn uống nước gì nữa chứ!
Ghét nhất là kiểu nói chuyện nhát gừng nha!
Còn không nói thì tôi sẽ mất ngủ thật đấy, ok?
"Sau đó thì sao?" Khương Yếm cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Thẩm Tiếu Tiếu ựm ờ vài tiếng rồi quay người lại, Thẩm Hoan Hoan thay mặt em gái nói: "Em bị đánh thức bởi tiếng hét thất thanh của Tiếu Tiếu, em vừa chạy ra phòng khách thì nhìn thấy Tiếu Tiếu đã ngã lăn ra đất."
Ngu Nhân Vãn dè dặt nói: "Em bị rắn tấn công nên ngất đi à?"
"..." Thẩm Tiếu Tiếu xấu hổ dùng cốc nước che mặt: "Em bị con rắn đó dọa sợ quá nên ngất."
"A, cũng là chuyện bình thường thôi mà, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho em..."
Mọi người: "..."
Khương Yếm: "Vậy làm sao mà em biết được con rắn đó màu gì?"
"Tại lúc em ra xem ti vi đã bật cái đèn nhỏ trong phòng khách lên. Cái thứ đó cứ nhúc nhích trong tay em, em mới tò mò nhìn, chắc chắn là nó màu vàng xám, màu vàng xen lẫn trong màu xám."
Thẩm Hoan Hoan ngồi bên cạnh bồi thêm: "Lúc em đến thì không nhìn thấy con rắn đó đâu, trong tay Tiếu Tiếu chỉ là một sợi dây điện của tivi."
"Mà trước khi đi ngủ em đã tắt tivi đi rồi, cái này em chắc chắn."
Khương Yếm hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Cả quá trình em không hề nghe thấy tiếng tivi sao? Tiếng Thẩm Tiếu Tiếu vứt điều khiển tivi đi chắc cũng rất to chứ."
Thẩm Hoan Hoan lắc đầu: "Em không nghe thấy gì hết, chỉ nghe thấy tiếng thét thất thanh của Tiếu Tiếu trước khi ngất đi."
Cũng có nghĩa là, con rắn này không làm hại em khi em bị dọa ngất và không có năng lực tự vệ, nó dường như chỉ đơn thuần là doạ Thẩm Tiếu Tiếu mà thôi. Nó cố tình tạo ra màn kịch kia để dụ em ra ngoài, sau đó thì để cho Tiếu Hoan Hoan chạy ra tìm được em sau khi em ngất đi.
Thấy Thẩm Tiếu Tiếu nói xong, Ngu Nhân Vãn cũng nói ra những gì mình từng trải qua.
Sau khi Ngu Nhân Vãn cũng nói xong, bầu không khí phút chốc yên tĩnh hẳn.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ.
Thẩm Hoan Hoan nói: "Em nhớ đến kỳ thứ nhất của chương trình."
"Lúc đó những đứa trẻ được đem đi làm cúng phẩm lo sợ chúng ta sẽ phát hiện ra bí mật của thôn tằm, vì vậy ngay từ đầu đã dùng mọi cách dọa chúng ta sợ để khiến chúng ta phải rời khỏi đấy, ví dụ như việc dầu chảy ra từ trên tường, côn trùng ở trong bánh bao, đây đều là những cách mà bọn họ dọa chúng ta." Khương Yếm nghĩ ngay đến điểm này.
Thẩm Hoan Hoan tiếp tục phân tích: "Nhưng lần này sự tồn tại của loài rắn ở đây có lẽ trái ngược với thôn tằm, rắn rất linh, mới có nửa tháng thôi mà cả nhà xưởng đã chết mấy con rắn liền. Vì vậy em càng nghiêng về khả năng những con rắn đó đang báo thù, bọn nó phát hiện ra thân phận của chúng ta, sợ chúng ta làm ảnh hưởng đến việc bọn nó báo thù, vì vậy bọn nó muốn đuổi chúng ta ra khỏi tòa nhà này."
"Cái gọi là lễ trước binh sau, những gì xảy ra trong ngày hôm nay là lễ của bọn nó, nếu như chúng ta vẫn không đi, mấy ngày tiếp theo bọn nó sẽ cho ta hiểu thế nào là binh."
Khương Yếm ngồi trên sofa, tùy ý nói: "Em cảm thấy những cư dân của tòa nhà này giết hại rắn, vì vậy chúng muốn báo thù từng người một?"
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Em cảm thấy cũng có khả năng."
Từ những dữ kiện hiện đã có thì thực sự là có khả năng xảy ra.
Vì vậy Khương Yếm không đưa ra ý kiến khác.
Cặp song sinh đứng dậy chào tạm biệt, chỉ còn hai giờ đồng hồ nữa thôi là trời sáng rồi, mọi người đều vội muốn đi ngủ bù.
Sau khi tiễn hai người đi, Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn quay trở về phòng ngủ.
Khương Yếm nằm lên giường, nhắm mắt lại suy nghĩ về chuyện mà Ngu Nhân Vãn và Thẩm Tiếu Tiếu gặp phải.
Ngu Nhân Vãn chú ý đến sắc mặt của Khương Yếm, quay người, khẽ hỏi cô đang nghĩ gì thế.
"Chị đang nghĩ nếu chị là một con rắn thì chị sẽ dọa hai người như thế nào."
Là đồng thời đánh thức cả hai người đấy cùng lúc rồi dọa sợ, hay là dọa xong một người rồi rời đi tới người kia.
Tạm thời không nghĩ đến việc con rắn dọa Ngu Nhân Vãn, bởi vì nó bị thương rồi mới rời đi, nói không chừng nó vốn muốn sau khi dọa Ngu Nhân Vãn xong lại tiếp tục dọa Khương Yếm.
Còn về con rắn dọa Thẩm Tiếu Tiếu, hành vi của nó căn bản không hề phù hợp với logic "đuổi người thông qua việc dọa sợ".
Nó dựa vào gì mà cho rằng Thẩm Hoan Hoan chắc chắn tin lời của Thẩm Tiếu Tiếu, nếu như muốn làm cho Thẩm Hoan Hoan tin rằng trăm phần trăm có rắn, ít nhất thì nó cũng phải rời đi sau khi Thẩm Hoan Hoan nhìn thấy nó.
Nó cho rằng chị em ruột thì chắc chắn sẽ tin lời nhau?
Sao lại có thể.
Suy nghĩ này sẽ không xuất hiện trong đầu của bọn yêu ma quỷ quái.
Tại sao nó lại biến mất nhanh như vậy?
Khương Yếm tạm thời không nghĩ ra được cách lý giải hợp lý, vì vậy đối diện với sự nghi ngờ của Ngu Nhân Vãn, cô chỉ biết lắc đầu.
***
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Khương Yếm thức giấc, từ đâu bay đến mùi cháo ngô thơm phức.
Cô mơ màng quay người, trên giường giờ chỉ còn một mình cô, Ngu Nhân Vãn không biết đã dậy từ bao giờ.
Khương Yếm lại nằm thêm mười phút nữa rồi mới đứng dậy khoác cái áo ngủ đi ra khỏi phòng.
Ngu Nhân Vãn đang mặc tạp dề nấu cháo trong phòng bếp, trên bàn đặt hai đĩa salad em ấy vừa trộn, nhìn thấy Khương Yếm, em ấy nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, gấp gáp hỏi cô: "Chị dậy rồi à?"
"Bị mùi thơm đánh thức đấy."
Khương Yếm quay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng, lúc đi ra đã thấy Ngu Nhân Vãn múc cháo ra bát, em ấy cầm lấy cái quạt cói quạt cho cháo nguội bớt.
Khương Yếm tự giác ngồi vào bàn, không khách khí mà chống tay vào cằm nhìn bát cháo.
Tốc độ quạt của Ngu Nhân Vãn nhanh đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai phút sau, em ấy thử nếm một tí rồi đưa bát cháo đến trước mặt của Khương Yếm: "Bớt nóng rồi đấy, chị ăn thử xem?"
"Em lấy ngô ở đâu đấy?" Khương Yếm hỏi.
"Là Thẩm Hoan Hoan mang đến sáng nay, nhưng mà ngô này hơi cứng, chắc là sẽ khá khó tiêu, nên em nghĩ phải bỏ vào nồi đun…"
Khương Yếm gật đầu: "Cảm ơn em."
Hai người ăn sáng xong vừa lúc Thẩm Hoan Hoan đến, cô nàng đến gọi Ngu Nhân Vãn. Bởi vì vấn đề thể chất, Ngu Nhân Vãn thường phát huy được năng lực đặc biệt trong việc thu thập tin tức.
Ví dụ như tối qua Khương Yếm dựa vào vận xui của Ngu Nhân Vãn để giúp mình thắng cờ.
Đây là điều mà bốn người đã bàn bạc vào tối qua, vì vậy Ngu Nhân Vãn cũng không nói nhiều, sắp xếp đồ rồi đi ra ngoài với Thẩm Hoan Hoan
Khương Yếm phải ở nhà để tìm manh mối.
Là cô chủ động nói muốn ở lại nhà, bởi cô rất tin tưởng vào thiên phú thuộc về chủng tộc của Ngu Nhân Vãn. Với thể chất đen đủi của em ấy, chắc chắn sẽ không chọn được căn nhà nào tốt đâu!
Vậy mà hôm qua lúc chọn phòng, Ngân Nhân Vãn đánh giá căn nhà này "rất tốt".
Như thế, căn nhà này khả năng cao là một căn nhà ma.
Sau khi hai người rời đi, Khương Yếm lập tức lục lọi mọi ngóc ngách.
Đây là một căn phòng rộng hơn bốn mươi mét vuông, tuy diện tích không quá lớn, nhưng phòng bếp, phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng để đồ đều có đủ, bây giờ mà lục tung lên hết lên thì phải mất rất nhiều công sức.
Khương Yếm tìm rất kĩ, rất nhanh cô đã tìm ra một bức ảnh bẩn thỉu ở dưới gầm giường.
Giường ở trong phòng ngủ đều kê sát với tường, bức ảnh này được nhét giữa khe hở giữa tường và giường, làm rụng ra cả mảng tường to. Khương Yếm không biết đã có bao nhiêu người ở trong căn phòng này, cũng không biết chủ nhân của bức ảnh này có phải là người đã từng ở trong căn phòng này hay không.
Cô lấy giấy ra lau tấm ảnh, trong bức ảnh là một cô gái học trung học phổ thông.
Màu da hơi ngăm đen, dáng người hơi đậm, hai bên tết hai bím tóc, được buộc bằng một sợi dây vải thô, trông rất lỗi mốt, nhưng đã được tỉ mỉ thắt lại thành một cái nơ.
Cô gái nhìn vào trong ống kính cười, hai mắt nheo lại.
Khương Yếm lật bức ảnh lại, nhìn thấy ba chữ "Lục Tịnh Vinh".
Không tìm ra được thông tin gì, Khương Yếm đút bức ảnh vào trong túi áo rồi tiếp tục tìm kiếm, nhưng sau đó cô lại không tìm thấy vật phẩm quan trọng nào hết, tìm được nhiều nhất là một chiếc lược gỗ bị gãy làm đôi, một cục tẩy, một chiếc bút chì cùn sắp dùng hết.
Khương Yếm nhổm người dậy từ dưới kệ, tiện tay vén tóc con ra sau tai rồi đi ra khỏi phòng chứa đồ.
Bây giờ đã là mười rưỡi chiều, Thẩm Hoan Hoan gửi tin nhắn cho cô.
Nói rằng đã hỏi được nguyên nhân cái chết của lũ rắn nửa tháng trước.
Vừa nãy em ra chợ hỏi được rồi, là chủ của một tiệm trà nói với bọn em, cô ấy nói chị họ cô ấy trước kia từng ở trong nhà xưởng, bình thường khá là tín. Lúc rắn chết, chị họ cô ấy đã có dự cảm chẳng lành, vì vậy lão già đầu tiên vừa chết chị ấy đã chuyển nhà luôn.
Khương Yếm hỏi: Là ngược đãi đến chết?
Thẩm Hoan Hoan trả lời: Là ngược đãi, những con rắn đấy chết ở trên tầng hai, thân bị đánh bẹp, nát be bét, máu thị trộn lẫn với nhau. Mấy người già ở cùng đều tận mắt nhìn thấy Thượng Đức Dân đập chết, có người hỏi nguyên nhân thì Thượng Đức Dân nói là muốn bán đi lấy tiền.
Khương Yếm: Lũ rắn đó không phản kích sao?
Thẩm Hoan Hoan: Em cũng hỏi rồi, chủ sạp giải thích lũ rắn đó đang lột da, vẫn còn non nớt, lớp vảy bên ngoài cũng rất mềm, còn chưa lột da xong đã bị đập chết rồi nên không phản kháng được.
Khương Yếm cụp mắt xuống, đọc đi đọc lại tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan.
Nếu như rắn bị đập chết vào thời kỳ lột da, vậy thì có thể lý giải được tại sao lúc Thượng Đức Dân chết bên ngoài bộ xương chỉ còn mỗi lớp da.
Ngón tay của Khương Yếm vô thức gõ lên màn hình, cô bỗng hỏi: Còn người chết còn lại thì sao? Có tin tức gì về ông ta không?
Thẩm Hoan Hoan đáp: Không có, nhưng em nghi ngờ là một trong những người đứng nhìn lũ rắn bị đập chết.
Nghi vấn của cô nàng rất hợp lý.
Nếu là như thế thật, vậy thì chương trình của mùa này cơ bản là có thể kết thúc rồi. Đó chính là sự báo thù của rắn.