Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 77

Tối qua em ngủ sớm hơn chị gái mình, khi em đi ngủ thì Thẩm Hoan Hoan vẫn đang xem tin tức sáng sớm, nên em đã chìm vào giấc trong tiếng ồn từ âm thanh nói chuyện đứt quãng.

Đúng ba giờ sáng, em bỗng dưng bị tiếng ồn ào đánh thức. Lúc đó, em còn nghĩ rằng hàng xóm tầng trên hoặc tầng dưới đang cãi nhau, nên em lại kéo chăn qua đầu xoay người ngủ tiếp. Nhưng tiếng ồn đó càng lúc càng lớn, em nửa tỉnh nửa mê, nghe ra âm thanh đó không phải là tranh cãi, mà là tiếng phát ra từ chương trình ti vi.

Đêm khuya là nỗi cô đơn của một nhóm người, cô đơn là màn đêm của một người. Chào mừng các bạn đang nghe chương trình Cuộc trò chuyện đêm khuya, tôi là người bạn cũ của các bạn, Tiểu Quan.

Đêm nay có ba khán giả may mắn được kết nối với chúng tôi, hãy cùng chúng tôi bước vào cuộc sống của họ và lắng nghe câu chuyện của họ.

Dưới đây là cuộc gọi của bà Vương ở thành phố A.

A lô, xin hỏi là bà Vương phải không?

Thẩm Tiếu Tiếu nghe người dẫn chương trình hỏi như vậy.

Vâng, là tôi. Trả lời là một giọng phụ nữ hay như hát, rất dễ nghe.

Xin chào Tiểu Quan, tôi nghe chương trình của anh rất lâu rồi, cả nhà tôi đều là khán giả trung thành của anh.

Trời ơi, đây thật là vinh dự của tôi, hôm nay bà muốn chia sẻ điều gì ạ?

Tôi gọi đến để xin sự giúp đỡ.

Ồ, bà muốn xin giúp đỡ điều gì ạ?

Tôi không biết tôi đang ở đâu. Giọng nói dễ nghe của người phụ nữ lộ vẻ lo lắng.

Gần đây tôi nhớ ra một số chuyện, nhưng khi tôi hỏi bố mẹ tôi họ đều nói không nhớ. Tôi có chút sợ hãi, tôi muốn dẫn họ cùng rời khỏi căn nhà hiện tại, nhưng họ không muốn đi.

Người dẫn chương trình nhẹ nhàng nói: Bà Vương, bà nói hơi lộn xộn một chút, nhưng tôi đại loại hiểu ý của bà, bà cảm thấy nơi bà đang sống không phải là nhà của bà phải không?

Người phụ nữ vội vàng trả lời: Đúng, đúng.

Người dẫn chương trình có chút phiền lòng: Chuyện này có vẻ rất tồi tệ, nếu bà đang sống một cách không rõ ràng ở nhà người khác thì cũng quá nguy hiểm rồi.

Đúng vậy… Người phụ nữ nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cảm thấy ký ức của tôi bị kẻ xấu thay đổi, ký ức của cả nhà tôi đều bị sửa. Nhưng bây giờ tôi từ từ nhớ lại được một số chuyện, tôi nghĩ tôi nên nhân lúc kẻ xấu còn chưa phát hiện trốn đi trước, nơi này quá nhỏ, tôi ở rất khó chịu.

Người phụ nữ nói chậm rãi: Tôi nhớ trước đây nhà tôi rất giàu có.

Người dẫn chương trình hít một hơi lạnh, Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng ngón tay của người dẫn chương trình gõ gõ vào bàn, cộp cộp cộp. Một lúc lâu, anh ta bỗng nhiên cười lên: Bà Vương, tôi nghĩ tôi có lẽ biết bà ở đâu rồi.

Người phụ nữ ngạc nhiên: A, thật sao, thật là tốt quá!

Người dẫn chương trình cười nói: Bà có phiền mở camera lên không?

Không phiền, không phiền.

Thẩm Tiếu Tiếu chỉ nghe mơ hồ tiếng âm thanh của chương trình, nên em không biết chính xác bên chỗ người phụ nữ là tình cảnh gì. Nhưng em nghe thấy người dẫn chương trình bỗng nhiên cười phá lên, gần như là không thở được.

Bà Vương, bà thế mà còn quên cái này!! 

Người dẫn chương trình cười nói: Bà đang ở trong quan tài đấy, bà Vương. Bà thế mà lại quên được chuyện này, trí nhớ của bà cũng thật tệ quá!

Người phụ nữ cũng cười lên, bà che miệng cười khúc khích: Trời ơi, đúng thế, anh xem đầu óc tôi này!

Cảm ơn Tiểu Quan nhé, tôi nhớ ra rồi, cả nhà tôi tháng trước đều bị kẻ cướp đột nhập vào nhà g**t ch*t hết, ha ha ha.

Nghe đến đây, cảm giác buồn ngủ nặng nề của Thẩm Tiếu Tiếu cũng tan biến, em lắc đầu, bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, vừa ngáp vừa bước đi về hướng phòng khách. Đèn phòng khách đã tắt nhưng ti vi vẫn đang phát.

Thẩm Tiếu Tiếu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chị gái đi ngủ quên không tắt ti vi.

Em đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, muốn xem chương trình trêu chọc khán giả này còn có thể diễn ra những trò gì.

Người thứ hai nghe máy họ Bạch, là một nữ sinh đang đi học.

Cô gái rất chủ động mở camera, lộ ra bộ đồng phục màu đỏ trên người.

Cô Bạch, xin chào. Người dẫn chương trình nói.

Xin chào Tiểu Quan, tôi đã phân vân rất lâu mới dám gọi cuộc gọi này.

Tại sao lại phải phân vân chứ? Tiểu Quan làm bộ bị tổn thương nói: Rõ ràng tôi rất đáng yêu mà!

À, tôi không có ý gì khác. Có lẽ là vì tôi biết anh, anh chết quá đáng sợ, tôi hơi sợ chút.

Tiểu Quan nói đùa: Thôi xong, lịch sử đen tối của tôi đã bị cô tiết lộ rồi, cô có xem video phát sóng trực tiếp tôi tự sát không?

Xem rồi, xem rồi, tôi còn để lại bình luận và rất thích anh nữa. Anh luôn có thể tìm ra những cách chết khác nhau, cuối cùng anh còn hy sinh chính bản thân vì lý tưởng của mình, tôi rất ngưỡng mộ anh.

Tiểu Quan cười nói: Ôi, đúng là nên để những cô gái kia cũng nghe được những lời của cô, cái chết của họ chỉ đơn giản là nghệ thuật, tôi thích nhất là lần tôi trốn sau rèm cửa phát trực tiếp, cô có xem lần phát đó không?

Cô gái lộ ra vẻ nhớ lại: Tất nhiên! Cô gái ấy kêu to lắm, cô ta còn cầu xin không ngừng, giọng cô ta nghe hay hơn cả tiếng chim hoàng yến nữa.

Tiểu Quan gật đầu mừng rỡ: Đúng vậy, giọng mẹ cô ta cũng rất dễ nghe, giọng của bố cô ta thì kém hơn chút nhưng cũng được.

À…

Tiểu Quan bỗng ngừng lại: Nãy giờ chỉ toàn nói chuyện của tôi thôi, hôm nay cô có chuyện gì muốn chia sẻ không?

Không có, không có, tôi chỉ là muốn nói với anh là tôi rất thích anh, tôi sẽ luôn thích anh!

Tôi đã nhận được tình cảm của cô rồi, vậy tạm biệt?

Tạm biệt!

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn vào người dẫn chương trình tươi cười đầy mặt trên màn hình ti vi, trong lòng càng chửi thậm tệ hơn.

Chương trình ti vi bây giờ vì để thu hút khán giả mà chuyện gì cũng có thể bịa đặt ra.

Còn muốn có người tin sao?

Đánh chết cũng không ai thèm tin!

Thẩm Tiếu Tiếu dụi mắt đứng dậy, em chuẩn bị tắt ti vi, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt người dẫn chương trình trên màn hình, em bỗng nhíu mày. Em có cảm giác như đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu đó.

… Nhưng, ở đâu nhỉ?

Thẩm Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc. Đột nhiên em nhớ đến một bản tin xã hội cách đây nửa tháng trước, đưa tin về một tên sát nhân hàng loạt tự tử bằng cách tự nổ súng khi bị bắt.

Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng tìm kiếm từ khóa, còn nhập cụm từ "Tiểu Quan".

Vài phút sau, em nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên ti vi và so sánh với hình ảnh tên sát nhân trên điện thoại hoàn toàn trùng khớp là một người, biểu cảm trên mặt Thẩm Tiếu Tiếu càng lúc càng khó tin được.

Lúc này người dẫn chương trình đã bắt đầu nghe tiếp cuộc gọi điện thoại thứ ba.

Khác với hai người trước đó, vị khách này không nói gì, mà chỉ liên tục thở hổn hển.

Người dẫn chương trình không vội vàng, vẫn giới thiệu một cách bình tĩnh: Chương trình nói chuyện đêm khuya hôm nay đã gần kết thúc, cuộc gọi này đến từ cô Thẩm ở thành phố Trường Hạ.

À… có vẻ như cô ấy bị dọa sợ rồi.

Tiểu Quan cười nhẹ: Không sao, chúng ta hãy xem cô ấy đang làm gì nhé.

Sau đó, Thẩm Tiếu Tiếu thấy màn hình ti vi bỗng tối đen, rồi một loạt âm thanh xào xạc kéo đến, màn hình dần sáng lên.

Em nhìn thấy bản thân đang ngủ say trên giường.

Bản thân trong ti vi như bị cái gì đó làm phiền, bực bội dùng chăn trùm kín đầu, nhưng vài phút sau em lại tỉnh giấc bò dậy từ trên giường với vẻ mặt rất khó hiểu.

Trên màn hình đang phát nhanh những gì em vừa trải qua, từ khi bị đánh thức, đến ngồi trên ghế sofa, rồi run rẩy tra cứu tin tức, tất cả mọi thứ đều được phát rõ ràng trên ti vi.

Thẩm Tiếu Tiếu như bị dội gáo nước lạnh từ đầu đến chân, cả người run lẩy bẩy. Tiểu Quan quan tâm hỏi về cảm giác hiện tại của em như thế nào, nhưng em không thể nói được gì.

Nội dung trên màn hình ti vi sắp đồng bộ với những gì đang xảy ra bên ngoài, Thẩm Tiếu Tiếu có một linh cảm kỳ lạ, nếu đồng bộ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tốt, nên em cố gắng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi, nhảy ba bước cầm lấy điều khiển ti vi bấm nút tắt nguồn.

Nhưng ti vi vẫn đang phát.

Thẩm Tiếu Tiếu lại ấn mạnh vài lần nữa, lúc này Tiểu Quan bất ngờ áp mặt vào màn hình ti vi, các đường nét trên khuôn mặt bị ép bành ra tứ phía.

Không có tác dụng gì đâu cô Thẩm!

Thẩm Tiếu Tiếu thét lên một tiếng, vứt chiếc điều khiển ra xa.

Tiểu Quan nheo lại khóe mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Tiếu Tiếu, cười không ngừng.

Thẩm Tiếu Tiếu không còn cách nào khác, em chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất để tắt ti vi, cắn chặt răng chạy đến phía sau ti vi, giật lấy dây điện và kéo mạnh xuống!

Tất cả âm thanh đột ngột ngừng hết lại. Mọi thứ như được nhấn nút dừng, tiếng cười vẫn còn vang vọng trong phòng nhưng không có âm thanh khác nào phát ra nữa.

Thẩm Tiếu Tiếu nhắm chặt mắt, vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ. Một lúc lâu sau em mới dám thả lỏng người, cúi xuống, thở ra một hơi giống như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Em chuẩn bị đi tìm và kể với chị gái nghe tất cả những gì vừa xảy ra.

Trước khi rời đi, Thẩm Tiếu Tiếu vô thức nắm chặt dây điện của ti vi trong tay. 

Nó trơn mềm như da người.

Dây điện ti vi trong tay em hơi vặn vẹo nhúc nhích. 

 

Bình Luận (0)
Comment