Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 76

Tại sao lại có thêm một người xuất hiện trên giường?

Phải chăng là con rắn trong gương?

Nó chạy ra ngoài rồi sao?

Ngu Nhân Vãn sợ đến nỗi sống lưng cứng ngắc, giơ tay muốn đánh thức Khương Yếm lại bỗng dừng giữa không trung, nửa khuôn mặt của Khương Yếm chôn vào trong gối, trông như đang ngủ rất ngon.

"Khương Yếm…"

Sau một hồi lâu, Ngu Nhân Vãn mới dám động đậy, em ấy cúi xuống bên tai Khương Yếm nhỏ giọng gọi. 

Nhưng Khương Yếm chỉ khẽ nhăn mày, xoay người tiếp tục ngủ.

Ngu Nhân Vãn có chút bối rối, em ấy giơ tay đẩy nhẹ Khương Yếm, nhưng mới đẩy được hai ba cái, một luồng gió rất nhẹ bỗng thổi qua sau cổ.

Kẽo kẹt…

Cửa phòng ngủ bị ai đó từ từ mở ra.

Ngu Nhân Vãn giật mình nuốt nước miếng, em ấy cố lấy từ trong túi áo khoác ra một lá bùa, nhưng thật xui xẻo, thứ em ấy lấy ra được hoặc là những tờ giấy vàng chưa vẽ bùa, hoặc những lá bùa không thể ứng phó được với tình huống này.

Cho đến khi có thứ ẩm ướt l**m lên tai, Ngu Nhân Vãn bỗng dưng bất động, em ấy thở dài, cúi đầu chán nản nhìn xuống sàn.

Con rắn trườn chậm rãi, sự ma sát giữa vảy và quần áo tạo ra âm thanh như tiếng xé giấy, nó thè lưỡi ra và quấn lên cổ em ấy, dần dần siết chặt.

"Mày đang run rẩy." Giọng của con rắn là giọng phụ nữ lanh lảnh.

Vì thế thật sự khó mà không phát run.

Tim Ngu Nhân Vãn đập nhanh vì ngạt thở, màng nhĩ như bị búa đập mạnh vào, môi bắt đầu tím tái, lòng trắng mắt cũng dần nổi lên những mạch máu đỏ.

Con rắn có lẽ cũng cảm thấy chán rồi, thân rắn xoay thêm một vòng, cố gắng xoắn gãy cổ Ngu Nhân Vãn, nhưng cũng chính lúc này, nó phát hiện ra Ngu Nhân Vãn ngửa cổ cố gắng nở ra một nụ cười.

Một nụ cười rất khó hiểu.

Cùng lúc này, tủ quần áo gỗ màu đỏ phía sau bất ngờ đổ sập xuống, đập chính xác và mạnh mẽ vào thân rắn còn dưới sàn, nó đau đến há to miệng, chất dịch nhầy bắn vào mặt Ngu Nhân Vãn, em ấy vô thức nhắm mắt lại.

Vài phút sau, mùi máu tanh bốc lên tràn ra sàn nhà, Ngu Nhân Vãn cởi xác rắn quấn quanh cổ như cởi áo, từ dưới lên trên, cẩn thận ném xuống đất.

"Chắc là mày không biết."

Em ấy cúi người xuống, một tay dùng khăn giấy khéo léo lau máu trên người, đồng thời nhỏ giọng nói với xác rắn: "Gần tao quá thì sẽ gặp xui xẻo."

"Nhìn xem, đã thấy mày chết thế nào rồi chứ?"

Tiếng tủ quần áo đổ xuống rất lớn, ngay khi Khương Yếm vừa mở mắt ra đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Ngu Nhân Vãn.

"Chết cái gì?"

Cô nheo mắt nhìn Ngu Nhân Vãn trong bóng tối: "Em đang làm gì vậy?"

Ngu Nhân Vãn vội vàng ném đi khăn giấy, hoảng hốt đứng dậy: "Là, là vừa rồi có con rắn, chị nhìn này…"

Em ấy bật đèn phòng ngủ, chỉ vào sàn nhà cho Khương Yếm xem. Nhưng sàn nhà sạch sẽ, ngoài những bộ quần áo vì tủ đổ mà rơi vương vãi khắp nơi ra, chẳng có gì cả. Ngay cả những tờ giấy vừa lau máu cũng màu trắng tinh.

Ngu Nhân Vãn sững sờ, em ấy sợ rằng Khương Yếm nghĩ mình nói dối, vội vàng giơ tay chỉ ra: "Không phải, chỗ này vừa rồi có một con rắn thật dài, dài lắm, trên người nó có vảy rất sắc…" em ấy cho Khương Yếm xem cổ của mình: "Chị nhìn xem có vết đỏ không, nó vừa rồi siết cổ em."

Tiếng Ngu Nhân Vãn càng ngày càng nhỏ, vì em ấy nhận ra từ biểu cảm của cô, cổ em ấy không có vết gì cả. Một màn im lặng.

Khương Yếm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đống quần áo rơi đầy trên sàn nhà.

Đôi mắt Ngu Nhân Vãn bỗng đỏ lên, đột ngột nói: "Em không có mở tủ quần áo, không phải em đang cố trộm đồ của chị."

Khương Yếm nhăn mày: "Chị cũng không nói là không tin em."

Cô bước xuống giường, từ dưới đống quần áo rải rác trên sàn nhà nhặt ra một mảnh vảy bị vỡ nửa: "Lúc nãy chị đang nhìn xem đây là cái gì."

"Được rồi, em nhanh lau nước mắt đi."

Ngu Nhân Vãn dùng tay áo lau đi mắt mũi, sụt sịt gật gật đầu.

Thông qua những gì Ngu Nhân Vãn kể lại, Khương Yếm biết được những chuyện xảy ra lúc cô đang ngủ, những điều này thật khó giải thích, bởi vì Khương Yếm cho dù ngủ ngon nhưng cô có khả năng cảm nhận nguy hiểm rất mạnh, nếu con rắn đó thật sự nguy hiểm như Ngu Nhân Vãn nói, cô không thể ngủ say như vậy.

Khương Yếm không nghi ngờ về khả năng cảnh giác của mình, nên cô nói với Ngu Nhân Vãn: "Nó có lẽ không muốn giết em, ít nhất là lúc nãy nó không có ý định đó."

Ngu Nhân Vãn ngơ ngác: "Vậy nó là muốn…"

"Hù dọa để chọc em?"

Ngu Nhân Vãn tỏ ra một vẻ nghi ngờ nhân sinh, lúc này điện thoại của Khương Yếm bỗng rung lên, cô ngưng lại những lời định nói phía sau, trượt mở màn hình điện thoại.

Là tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan.

Tiếu Tiếu nhìn thấy con rắn rồi, bên đó bọn chị thế nào?

Khương Yếm trả lời: Ngu Nhân Vãn cũng gặp rồi.

Thẩm Hoan Hoan: Chúng ta gặp nhau trao đổi về những chuyện vừa xảy ra đi, em và Tiếu Tiếu sẽ đến tìm bọn chị.

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Khương Yếm nói với Ngu Nhân Vãn, em ấy vội dọn dẹp lại quần áo trên sàn, dọn xong em ấy nhìn xung quanh một lúc, lại chạy đi vào bếp lấy chổi quét sạch sàn nhà phòng khách, rất ra dáng đang chuẩn bị đón khách.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Ngu Nhân Vãn bế lên con quạ đen đang ngủ say bay đến góc phòng khách, hai mắt Khương Yếm nhìn Ngu Nhân Vãn, cảm thấy em ấy có chút vui nhộn, cuộc sống của em ấy hoàn toàn nhảy qua nhảy lại giữa chán nản và vội vàng.

Mở cửa ra, Thẩm Tiếu Tiếu với gương mặt khóc lóc tèm lem bước vào phòng, "Chị Khương Yếm ơi!"

Em giang tay ra muốn ôm Khương Yếm một cái.

Khương Yếm lạnh lùng né tránh.

Thẩm Tiếu Tiếu: "Hu hu!"

"Phòng của các chị sạch sẽ quá." Thẩm Hoan Hoan chăm chú quan sát quanh căn phòng, chú ý đến Ngu Nhân Vãn đang đứng ở góc phòng: "Ôi, chị đừng đứng đó chứ, đến sofa ngồi đi."

Ngu Nhân Vãn cúi đầu: "Chị thích đứng."

Thẩm Hoan Hoan cười, từ trong cặp sách lấy ra một cái ghế xếp, đưa cho Khương Yếm để cô đưa nó cho Ngu Nhân Vãn.

"Nếu chị không muốn đứng nữa, thì chị cứ ngồi xuống đây nghỉ một chút."

Haizz, làm sao có người mang theo ghế bất cứ nơi nào chứ?

Vừa mới xem livestream của Thẩm Hoan Hoan, là do trước khi ra ngoài cô ấy đã đoán được Ngu Nhân Vãn sẽ đứng co ro ở góc, nên cố ý mang theo.

QAQ Tôi cũng muốn làm bạn với Hoan Hoan.

Nhận ghế từ tay Khương Yếm, sự cảm động của Ngu Nhân Vãn như muốn tràn ra ngoài. Khương Yếm bị biểu cảm này làm cho sởn gai ốc, xoa xoa cánh tay có gai ốc, quay lại ghế sofa, hỏi Thẩm Tiếu Tiếu đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tiếu Tiếu nghiêm túc lại: "Chính là vào nửa tiếng trước, em đã nhìn thấy một con rắn màu xám trong phòng."

Khương Yếm: "Màu xám?" Cô lấy ra mảnh vảy rắn bị vỡ: "Con rắn mà Ngu Nhân Vãn thấy là màu đen."

"Em chắc chắn không nhìn nhầm chứ?"

Thẩm Tiếu Tiếu lắc lắc đầu: "Lúc đó có ánh sáng, thân con rắn kia có vảy màu vàng xám, nhưng hơi nghiêng về màu xám. Chắc chắn không sai."

"Vậy là ít nhất có hai con rắn." Khương Yếm suy nghĩ một lúc, hỏi Thẩm Tiếu Tiếu: "Làm sao em lại nhìn thấy nó?"

Mặt Thẩm Tiếu Tiếu tái nhợt.

Em thường sợ những loài động vật thân mềm trơn ướt như thế, bây giờ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cả người không khỏi thấy khó chịu. Em hít một hơi sâu, ép xuống nỗi sợ hãi nói: "Em vốn chẳng muốn nhìn thấy gì cả, nhưng lúc đó em bị đánh thức."

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Thẩm Tiếu Tiếu không kìm được rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment