Phụt.
? Đạo đức bay đâu mất rồi, lật mặt nhanh như thế?
Cười chết mất, ông ta bị mua chuộc bởi vài lốc sữa kìa hahaa.
Khương Yếm: "Hút linh hồn?"
"Tôi cũng chẳng biết diễn tả thế nào." Chủ cửa hàng nói nhỏ: "Xác họ trông như bộ xương bọc da vậy, người thân đều nói họ phát bệnh mà đột tử, nhưng sao thế được? Có kiểu đột tử nào mà da dính sát vào xương không? Giờ ai cũng đồn hai người họ chết do không biết xấu hổ, già rồi mà còn đi thuê phòng với gái trẻ, dùng mấy loại thuốc cơ thể không chịu nổi nên tinh thần thể lực mới cạn sạch…"
"Ôi con gái như cô, sao nghe mấy chuyện này mà hai mắt lại sáng lên thế, có gì hay ho đâu, đi nhanh đi, đi nhanh đi…"
Khương Yếm: "?"
Cô sửa lại: "Là hai mắt chú sáng lên."
Chủ cửa hàng: "Ôi, sao cô nói lắm thế."
Lần này ông không muốn nói thêm nữa, lại đuổi Khương Yếm đi, Khương Yếm cầm đồ bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
Ngu Nhân Vãn tự giác cầm lốc sữa giúp Khương Yếm, cúi đầu đi bên cạnh, trông rất ủ rũ.
Ban nãy em ấy còn lo sau khi bước vào sẽ khiến ông chủ cửa hàng gặp xui xẻo, mà khi gặp xui xẻo thì ai cũng tức giận, không thể nói chuyện tử tế được, đến lúc đó Khương Yếm chẳng hỏi được gì.
"Không sao đâu." Khương Yếm nhìn thấu suy nghĩ của Ngu Nhân Vãn: "Chị thấy bên kia có bàn cờ, lát nữa chị bảo em đứng đâu thì đứng đó, tận dụng thể chất của em."
Ngu Nhân Vãn sững sờ, ngước mắt lên nhìn Khương Yếm.
Đôi mắt của em ấy không giống với người bình thường, khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ khiến người ta có cảm giác đắm chìm trong sự mịt mù trống rỗng, như thể muốn dìm chết người khác, lại giống như tự dìm chết chính mình.
"Được không?" Khương Yếm hỏi em ấy.
Ngu Nhân Vãn bỗng hiện lên vẻ buồn bã, em ấy vội gật đầu, lắp bắp nói: "Được, được ạ."
Phòng livestream hơi nghi ngờ trước tình tiết này.
Ngu Nhân Vãn còn nhớ mình đứng hạng 170 không đấy, sao lại nghe lời thế…?
Tôi còn tưởng em ấy sẽ hành động một mình.
Đúng vậy, tuy ở hai mùa trước Khương Yếm rất giỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là người mới, không có lịch sử livestream cá nhân, chẳng thể bước vào bảng xếp hạng, tên tuổi kém xa Ngu Nhân Vãn.
Cho nên mới nói Khương Yếm là bậc thầy tâm lý, chúng ta chỉ có thể buồn bực tự hỏi tại sao Ngu Nhân Vãn lại nghe lời thế thôi.
Bởi vì trước đó Khương Yếm có thể đoán chính xác xem ai đang nói dối chỉ bằng cách trò chuyện, nên cái danh bậc thầy tâm lý đã được xác nhận từ đấy.
Mọi người nghĩ lại xem, bình thường Ngu Nhân Vãn xui xẻo thế nào, chẳng ai muốn chung nhóm với em ấy cả, lúc livestream chỉ toàn tự mình mò mẫm, khó khăn trăm bề mà còn phải đề phòng xem khi nào xui xẻo ập đến. Thử đặt mình vào hoàn cảnh đó xem, chắc chắn mấy bạn sẽ hiểu tại sao em ấy lại nghe lời Khương Yếm như vậy.
Người già tụ lại ở dưới sân khu nhà xưởng, có người tập Thái cực, có người chơi cờ, nhưng đa số là chơi cờ tướng, trông rất náo nhiệt.
Khương Yếm đứng ở xa nhìn một lát, trong nhóm người chơi cờ tướng, người trẻ nhất cũng hơn năm mươi tuổi, đa số là sáu bảy mươi tuổi, cô đợi đến khi có một chỗ trống thì mới từ từ bước lại gần.
Cờ tướng đã có từ lâu, Khương Yếm từng xem người khác chơi nên cung biết một chút.
Đối diện vị trí trống là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tóc đã nhiều chỗ bạc, râu dài, khi thấy Khương Yếm thì ông lão hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chơi cờ với Khương Yếm.
Chơi được một lúc, Khương Yếm thấy hơi mệt, cô nhìn Ngu Nhân Vãn, rồi lại nhìn về phía sau ông lão.
Mắt Ngu Nhân Vãn trừng to.
"...?"
Khương Yếm dùng ánh mắt thúc giục.
Vài giây sau, Ngu Nhân Vãn rúm ró đi ra phía sau ông lão, trông em ấy hơi xấu hổ, còn có vẻ bất an.
Cũng từ lúc này, ông lão liên tục mắc lỗi, Khương Yếm lật ngược thế cờ, một tiếng thắng ba trận liên tiếp, làm ông lão như muốn tự kỷ luôn.
Ông lão bối rối uống một ngụm trà, khẽ vuốt râu, vỗ nhẹ bàn, tự tin bảo: "Chơi tiếp! Suốt mười mấy năm nay ông chưa từng thua, ông không tin, chúng ta chơi thêm một ván nữa!"
Nhưng Khương Yếm lại đứng lên, chuẩn bị chào tạm biệt.
"Khi khác chúng ta chơi tiếp nhé, cháu với bạn mới chuyển đến, cần phải về dọn nhà."
Ông lão đành miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, nếu rảnh thì đến, cháu thuê nhà ở đâu vậy? Chủ nhà là bạn cờ của ông, nếu tối mai cháu đến, ông bảo người ta giảm giá cho cháu!"
Khương Yếm khẽ mỉm cười.
Cô để ý thấy mấy người xung quanh đang chú ý lại đây với khát khao muốn được kết bạn, quả nhiên đối phương có chút địa vị.
"Ở toà kia ạ." Khương Yếm chỉ về phía sau.
Ông lão cau mày giống hệt ông chủ cửa hàng vừa rồi.
"Sao lại thuê ở đó, mau chuyển đi đi, ông sẽ nhờ bạn của ông đổi chỗ khác cho cháu, tối nay đổi luôn!"
Chưa nói đến phòng livestream, ngay cả Khương Yếm cũng bị hành động của ông lão làm kinh ngạc.
"Tại sao phải chuyển đi ạ?" Khương Yếm hỏi.
Ông lão lo Khương Yếm không chịu chuyển nên cũng chẳng giấu diếm, ông nhúng ngón tay vào nước trà ở bên cạnh, viết hai chữ lên bàn rồi xóa đi.
"Nửa tháng trước, trong tòa nhà kia có thứ này chết, ngay sau đó tòa nhà xảy ra chuyện, liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng."
Lúc này ông lão đã xem Khương Yếm là bạn chơi cờ sau này của mình, ông nói thẳng: "Hai người đã chết ấy ông đều quen, tính tình rất tốt, sức khỏe cũng ổn, nhà có nếp có tẻ, gia đình hòa thuận, gần đây có tin đồn nói họ chết vì làm mấy chuyện không đứng đắn, nhưng chỉ người ngoài mới tin, ông không tin đâu, chắc chắn là tòa nhà đã phạm phải điều cấm kỵ gì đó, đây tuyệt đối là trả thù!"
"Không phải ông mê tín, sống đến tuổi này rồi, ông cũng từng gặp nhiều chuyện, cháu chuyển đi sớm đi, nghe lời người già mới không chịu thiệt."
Khương Yếm tìm một lý do để từ chối, ông lão không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắc nhở cô cẩn thận khi ra vào nhà rồi thôi.
Sau khi rời khỏi đó, Khương Yếm với Ngu Nhân Vãn lại đi loanh quanh, nhưng chẳng có thu hoạch gì.
Trên đường trở về toà nhà, Khương Yếm bắt đầu suy nghĩ về hai chữ mà ông lão viết bằng nước trà.
Liễu Tiên*
*Liễu Tiên là một con rắn được tôn thờ như một vị thần trong Shaman giáo.
Cũng chính là rắn.
Nửa tháng trước, có vài con rắn đã chết trong khu nhà xưởng cũ, sau đó lại có hai người già mất mạng.
Chỉ dựa vào điều này thì không thể suy ra được gì, Khương Yếm nghĩ tới nghĩ lui rồi ngừng suy luận.
Mới đến được vài giờ, thông tin quá ít, nghĩ cũng chẳng có ích gì, tốt hơn là nên nghỉ ngơi một đêm.
Lúc mười một giờ tối, hai người trở về khu nhà xưởng cũ.
Lúc này không có ai trong sân cả, xung quanh đều yên tĩnh, tiếng gió tiếng ve sầu cũng biến mất.
Sau khi vào nhà, Ngu Nhân Vãn dậm chân một cái, nhưng đèn không tự bật lên, hành lang một màu tối om. Em ấy vội bật đèn pin trên điện thoại di động của mình.
Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng khoảng năm đến sáu bậc thang trước mặt.
Hai người tiếp tục đi lên, khi đến tầng hai họ gặp lại bà lão nhiệt tình trước đó. Bà ta đang ngồi ở góc tường quay lưng về phía họ, cúi đầu, còn liên tục lẩm bẩm điều gì.
Khương Yếm không quan tâm, tiếp tục đi lên, Ngu Nhân Vãn cũng vậy.
Nửa đêm bắt chuyện với người lạ là một việc làm rất không khôn ngoan.
Lúc họ đi lên được một nửa, Khương Yếm quay lại nhìn.
Bà lão ngồi ở góc tường không biết đã đứng lên từ khi nào, vừa hay bà ta cũng đang nhìn họ.
"Sao lại về muộn thế?" Bà lão bỗng hỏi.
"Mới ăn cơm xong." Khương Yếm trả lời.
"Ăn cơm à?" Bà lão chậm rãi gật đầu, vô thức l**m môi như đang nhớ lại một món ngon nào đó, nước miếng không ngừng chảy ra từ khoé miệng.
Ngu Nhân Vãn khẽ đẩy Khương Yếm một cái, Khương Yếm cũng không nhìn nữa, quay người đi thẳng lên tầng.
Sau khi mở cửa, hai người bước vào nhà.
Ngu Nhân Vãn nói nhỏ: "Chị có để ý tới đôi mắt của bà ta không?"
Khương Yếm gật đầu: "Tròng mắt thẳng đứng."
Sau đó, hai người không nói thêm gì.
Ngu Nhân Vãn đi rửa mặt, còn Khương Yếm ngồi trên ghế sofa gửi tin nhắn cho Thẩm Hoan Hoan, mô tả trạng thái khi nãy của bà lão, rồi hỏi cô nàng trong lúc ăn uống thế nào.
Vài phút sau, Thẩm Hoan Hoan trả lời tin nhắn:
"Mọi thứ đều bình thường."
"Lúc ăn tối, hành động lời nói của bà lão rất bình thường, nhưng trong khi đang ăn cơm, bà ta đột nhiên mang bát cơm vào trong phòng, em hỏi còn ai khác trong nhà à, bà ta nói đấy là để cúng chồng, chồng bà ta là một trong những người đã chết cách đây nửa tháng, ông ta tên là Thượng Đức Dân, em lén nhìn vào bàn cúng thì thấy ba chữ này."
"Ban đầu em còn định hỏi thêm vài vấn đề khác, nhưng lúc ăn cơm bà ta luôn kể về chuyện tình của bà ta với chồng hồi còn trẻ, dường như cuộc sống hôn nhân của họ rất tốt, khi em ra về, bà ta còn nhắc vài câu đến con cái mình, nói các con đã có tiền đồ, đang kiếm tiền ở bên ngoài, ít khi về nhà, bảo nếu em và Tiếu Tiếu rảnh thì tới chơi."
"Hình như chẳng có thông tin nào cần chú ý cả."
Quả thực hành vi cử chỉ rất bình thường.
Khương Yếm: "Bà ta có nói tại sao Thượng Đức Dân chết không?"
Thẩm Hoan Hoan: "Em có hỏi, nhưng bà ta chỉ cúi đầu ăn cơm không trả lời, vậy nên em cũng không hỏi tiếp."
"Chị Khương Yếm, bên chị có phát hiện gì không?"
Khương Yếm: "Trước khi hai người kia qua đời, có một vài con rắn đã chết trong tòa nhà này."
Tốc độ trả lời tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan rõ là chậm đi một chút, "Hả? Cụ thể là chết thế nào?"
Khương Yếm: "Vẫn chưa biết."
Thẩm Hoan Hoan: "Thông tin này chắc hẳn rất quan trọng, ngày mai em sẽ đi nghe ngóng thêm. Loài động vật có linh tính thế này, quả thật sau khi bị giết sẽ đi trả thù, mức độ thù hận phụ thuộc vào cách chết, hy vọng không phải là bị tra tấn tới chết."
Sau khi đọc tin nhắn, Khương Yếm tắt điện thoại.
Gần đến mười hai giờ đêm, Ngu Nhân Vãn vẫn đang tắm, sau khi chừa không gian đủ cho em ấy thì Khương Yếm nhắm mắt nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ngu Nhân Vãn tắm xong, em ấy thấy Khương Yếm đã ngủ say.
Có lẽ Khương Yếm đã rất mệt, cô ngủ rất say, hơi thở bình ổn, Ngu Nhân Vãn đặt máy sấy tóc trong tay xuống, em ấy lặng lẽ leo lên giường với mái tóc ướt.
Ngoại trừ mẹ ra, Ngu Nhân Vãn chưa từng ngủ cùng ai, trước đây em ấy từng lập nhóm, nhưng sau một ngày làm nhiệm vụ, chẳng ai muốn ở chung phòng với em ấy vào buổi tối cả.
Vì vậy, việc nằm cạnh một người vừa mới quen là một trải nghiệm rất đặc biệt với em ấy.
Ngu Nhân Vãn mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại ra, ghi lại ngày hôm nay và tên của Khương Yếm với lòng biết ơn.
Sau khi ghi lại, em ấy cũng cảm thấy mệt, trong phòng không có điều hòa, nhiệt độ ban đêm khá thấp, Ngu Nhân Vãn khẽ dịch người về phía Khương Yếm, nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồ.
Nhưng ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên em ấy cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa.
Cảm giác ngứa rất nhẹ.
Ban đầu Ngu Nhân Vãn không để ý, nhưng cảm giác ngưa ngứa đó càng trở nên rõ hơn, như thể ai đó đang dùng móng tay v**t v* lòng bàn tay em ấy, em ấy từ từ mở mắt ra.
Trước mắt chẳng có ai, chỉ có một tủ quần áo bằng gỗ màu đỏ.
Em ấy thích để tay trên mép giường khi ngủ, vậy nên tư thế ngủ của em ấy từ đối diện với Khương Yếm biến thành quay lưng lại với cô.
Ngu Nhân Vãn lật chăn ra, mượn ánh sáng điện thoại để nhìn lòng bàn tay của mình.
Có vài vết đỏ trên đó, như thể bị ai cào vào.
Tỉnh dậy lúc giữa đêm, em ấy vẫn còn hơi mơ màng, thế là em ấy đặt tay mình trở lại chỗ cũ, khi cánh tay đặt lên mép giường, lòng bàn tay của em ấy hướng xuống.
Vậy là có ai đó cào từ dưới lên.
Ngu Nhân Vãn chậm rãi cúi xuống để nhìn vào gầm giường, gầm giường tối đen như mực, chẳng có chút ánh sáng nào, em ấy giật mình, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Ngu Nhân Vãn vội bò lên, quyết tâm không tự làm mình sợ.
Nhưng tỉnh cũng đã tỉnh, Ngu Nhân Vãn quyết định vào nhà vệ sinh trước khi ngủ lại, em ấy bước ra khỏi phòng ngủ, bước vào nhà vệ sinh bên cạnh cửa ra vào.
Bên cạnh chiếc gương trong nhà vệ sinh có một cái đèn nhỏ, em ấy bật đèn lên, ánh sáng vàng ấm chiếu vào gương, phản chiếu đôi mắt đen thui và đôi môi trắng bệch của em ấy.
Sau khi đi vệ sinh xong, Ngu Nhân Vãn đến gần bồn rửa mặt, em ấy tiến gần đến gương để mím môi, hy vọng môi mình có thể xuất hiện sắc hồng. Từ lúc sinh ra môi em ấy đã vậy, kết hợp với mái tóc đen và đôi mắt cùng màu, trông em ấy rất mất sức sống.
Nhưng khi đến gần gương, Ngu Nhân Vãn bất chợt phát hiện có một nốt ruồi xuất hiện ở má phải, một nốt ruồi rất nhỏ, không rõ ràng.
… Nó có từ khi nào vậy?
Trước đây có không nhỉ?
Em ấy cố gắng nhớ lại, chắc chắn rằng sáng nay mặt em ấy vẫn chưa có nốt ruồi này, Ngu Nhân Vãn sờ nhẹ lên mặt, phát hiện nốt ruồi ấy lại xuất hiện ở lòng bàn tay của em ấy trong gương.
Ồ, hoá ra đốm đen nhỏ này là vết dơ dính trên bề mặt gương.
Ngu Nhân Vãn cười ngượng ngùng, vì có chứng ám ảnh cưỡng chế nên em ấy lấy tay lau đốm đen kia đi, nhưng qua vài lần, đốm đen không những không biến mất mà còn lớn dần.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, vị trí của nó hơi lệch đi một chút.
Sao lau đến lệch cả đi thế?
Ngu Nhân Vãn lau mạnh hơn, nhưng đốm đen ấy lại càng lúc càng lớn, thậm chí còn di chuyển qua lại, Ngu Nhân Vãn hơi bối rối, em ấy nhìn chằm chằm vào đốm đen đó, cuối cùng cũng nhìn rõ được đấy là cái gì.
Giây phút hiểu ra mọi chuyện, Ngu Nhân Vãn nổi hết da gà.
Đó là một con rắn, nó đang từ từ lại gần em ấy.
Nó đứng thẳng giống như con người, không ngừng lắc qua lắc lại, thân rắn mềm mại uốn cong với dáng vẻ kỳ lạ, trước đó con rắn cách rất xa, nên em ấy mới xem nó như một đốm đen đang đứng yên.
Và giờ nó đang bò về phía em ấy với tốc độ cực nhanh!
Đầu óc Ngu Nhân Vãn bỗng trống rỗng, sau khi phản ứng lại, em ấy vội quay đầu nhìn về phía sau.
Chẳng có con rắn nào cả.
Vậy nên con rắn đang ở trong gương.
Ngu Nhân Vãn chưa từng gặp tình huống thế này, em ấy vội dán vài lá bùa lên gương, nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngay khi con rắn đang lao về phía em ấy, Ngu Nhân Vãn tạm thời từ bỏ việc ứng phó, xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.
Em ấy chạy về phòng ngủ, muốn đánh thức Khương Yếm để cùng nhau rời khỏi đây, nhưng khi vừa chạm vào mép giường, một luồng khí lạnh xông thẳng vào đầu em ấy.
Ngu Nhân Vãn nhớ rất rõ, lúc em ấy thức dậy, chăn đã bị vén lên.
Nhưng giờ đây, chăn của em ấy không chỉ được đặt phẳng phiu trên giường, mà nó còn phồng lên.
Trên giường có hai người.