Sau khi ra khỏi con hẻm, khu nhà xưởng cách đó không xa.
Nhà xưởng cũ này đã gần bốn mươi năm tuổi, chưa từng được sơn sửa. Nhìn từ ngoài vào trông hơi u tối, có hai gia đình đang nấu cơm, làn khói dày đặc tràn ra khỏi ống khói, toàn bộ khu nhà bị khói trắng bao vây, trông khá mờ ảo.
Thẩm Tiếu Tiếu: "Nhìn như ảo ảnh ấy."
Tuy nhiên khi đến gần hơn, cảm giác mờ ảo đó đã biến mất, trước mắt họ là một khu nhà xưởng cũ đổ nát.
Tôn Nữu móc ra ba bộ chìa khóa từ trong túi: "Tôi đã thuê giúp mọi người rồi, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người lên xem thử, nếu không có vấn đề thì tôi sẽ rời đi."
Hai chàng trai chắc chắn phải ngủ chung với nhau, cô ấy hỏi bốn cô gái: "Mọi người thì sao?"
Thẩm Tiếu Tiếu vô thức nhìn sang chị gái, Thẩm Hoan Hoan lắc đầu với em.
Thẩm Hoan Hoan nhìn Ngu Nhân Vãn đứng ở phía xa: "Hay là chúng ta…"
Khương Yếm bước lên, chặn tầm nhìn của Thẩm Hoan Hoan, cắt ngang lời cô nàng.
Cô chỉ vào Ngu Nhân Vãn: "Em ở với chị."
Thẩm Hoan Hoan lo lắng nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm: "Mạng chị cứng lắm."
Thẩm Hoan Hoan còn muốn nói thêm, nhưng Ngu Nhân Vãn đã gật đầu, em ấy nhỏ giọng nói: "Em ở với chị."
Chuyện này cứ quyết định như thế.
Tôn Nữu dẫn mấy người lên tầng, nhà xưởng này là một tòa nhà có cầu thang kiểu cũ, gồm năm tầng, mỗi tầng có hai căn. Kiến trúc và cách bố trí từ những năm 1990 này rất không hợp lý, không nói đến hành lang chật hẹp với mấy ngọn đèn cảm ứng lúc sáng lúc không, mà thứ kỳ lạ nhất chính là các ô cửa sổ.
Cửa sổ lại nằm ở hành lang, cạnh cửa ra vào của mỗi căn, lúc đi lên hay đi xuống, chỉ cần nhìn vào là có thể thấy rõ bày trí bên trong.
Khi Khương Yếm lên tầng hai, cô vô tình nhìn thấy có ai đó đang lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mới chuyển đến à?" Người trong nhà này là một bà lão khoảng bảy mươi tuổi, đang lấy tạp dề lau tay: "Trẻ thế này, còn đang đi học sao?"
Thẩm Tiếu Tiếu bịa chuyện: "Bà ơi, chúng cháu đã tốt nghiệp cả rồi ạ."
Bà lão này tên là Hứa Kim Hoa, nghe em nói xong còn bảo mình già rồi, hai mắt đã mờ, bà ta nhiệt tình nói: "Rảnh thì tới nhà bà ăn cơm nhé."
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười gật đầu, đúng lúc Tôn Nữu có chìa khóa của một nhà khác trên tầng hai nên cô nàng chọn luôn.
Trình Quang với Lâm Hâm Cửu thì chọn tầng ba.
Hai căn ở tầng ba đã nhiều năm không có người ở, trên cửa dán đầy giấy quảng cáo, trong đó có quảng cáo mở khóa, quảng cáo thông cống. Sau khi lấy chìa khóa thì Trình Quang xé mấy tờ quảng cáo đi, bước vào sắp xếp hành lý với Lâm Hâm Cửu.
Cuối cùng, Tôn Nữu đưa Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn lên tầng bốn.
"Tôi nghe người thuê nhà nói có một ông già sống trên tầng bốn, tính tình rất quái đản, đã từng khiến những người thuê nhà ở tầng bốn tức giận dọn đi. Các cô thuê nhà ở đây chắc hẳn không dư dả gì, khoan dung với ông lão đó nhé."
Khương Yếm mỉm cười: "Tất nhiên."
Có một góc ở giữa tầng ba và tầng bốn, mọi người gọi đây là tầng ba rưỡi, nó có một cửa sổ, dùng để để chổi hay thứ gì đó, nhưng ở đây chẳng có gì cả, chỉ là một bức tường phẳng màu vàng, trông rất chật chội và bí bách.
Điều kỳ lạ nhất là câu đối đỏ dán trên tường.
"Gia đình hạnh phúc."
"Con cháu đầy đàn."
Hàng ngang: "Hoan nghênh vào cửa."
Tôn Nữu thấy cách bố trí này cũng sửng sốt, cô ấy thốt lên: "Ở đây không có cửa, sao lại dán câu đối? Hoan nghênh vào cửa, cửa đâu mà vào?"
Vừa nói, cô ấy vừa bước đến giữa câu đối, gõ nhẹ vào tường.
"Két…"
Âm thanh vang lên bất chợt khiến Tôn Nữu sợ run người, nụ cười trên mặt vụt tắt, cô ấy nhìn bức tường, nó vẫn bằng phẳng như cũ, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía tầng bốn, cửa ở tầng bốn đã mở ra.
Một ông già bước tới, ông ta chống nạng đi từng bước một xuống cầu thang.
Tôn Nữu nhớ đến ông lão kỳ lạ trong lời nói khi nãy, thầm nghĩ chắc hẳn là người này, cô ấy nghiêng người sang một bên nhường đường cho ông lão, nhưng ngờ đâu ông lão đi tới trước mặt cô ấy thì dừng lại.
Tôn Nữu: "Ông…"
"Cốc."
Ông lão phát ra âm thanh giống như tiếng gõ cửa.
Tôn Nữu sửng sốt.
"Cốc cốc cốc."
Ông lão lại lặp lại âm thanh ấy lần nữa, đôi mắt vẩn đục của ông ta nhìn cô ấy không chớp mắt.
Tôn Nữu không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng, cô ấy đuổi người trong vô thức: "Ông làm gì vậy? Mau đi đi. Ở đây không có cửa, cốc cái gì mà cốc, không thấy không có cửa hay sao?"
Nghe vậy, ông già chậm rãi dời mắt, chẳng nói lời nào mà bước xuống tầng.
Tôn Nữu nuốt nước bọt, cảm thấy bầu không khí hiện tại đang tra tấn mình, cô ấy vội vàng đi lên tầng bốn, thúc giục: "Mấy người xem nhanh đi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Khương Yếm lên tầng bốn lấy chìa khóa, mở cửa ra nhìn, sau đó quay lại hỏi Ngu Nhân Vãn: "Em thấy căn này thế nào?"
Ngu Nhân Vãn đứng ở tầng ba rưỡi, kiễng chân nhìn xung quanh, chẳng thấy có vấn đề gì, em ấy vô thức nói: "Cũng khá tốt…"
Khương Yếm gật đầu.
"Em thấy tốt là được."
Cô nói với Tôn Nữu: "Chúng tôi không còn vấn đề gì nữa."
Tôn Nữu gật đầu, rồi quay người xuống tầng, lúc nhìn câu đối dán trên tường, cô ấy cảm thấy rất kỳ quặc, khi đi ngang qua Ngu Nhân Vãn, cô ấy bỗng trượt chân, ngã dập mông trên cầu thang.
Ngu Nhân Vãn dè dặt đứng sát vào tường, nhưng Tôn Nữu không than phiền gì, cô ấy bám vào lan can để đứng lên rồi đi thẳng xuống dưới.
Rời khỏi tòa nhà, cơn gió mát mẻ mang theo hơi ẩm thổi vào người cô ấy, Tôn Nữu quấn chặt áo khoác, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ trên người đã biến mất.
Tới tận bây giờ, cô ấy mới dám ngẫm lại câu nói mà ông lão đã nói trước khi xuống tầng.
"Cô nên cảm ơn vì quyết định của mình."
Thấy Tôn Nữu đi rồi, Ngu Nhân Vãn ngước lên nhìn Khương Yếm, trùng hợp là Khương Yếm cũng đang nhìn em ấy, hai người nhìn nhau trong vài giây.
Khương Yếm hếch cằm, ý bảo em ấy đi lên: "Còn đứng đó làm gì, đặt hành lý vào trong đi."
Ngu Nhân Vãn cúi đầu đi lên cầu thang giống như một con chim cút, vừa nhìn Khương Yếm vừa đi ngang qua cô, sau khi đặt hành lý xong, em ấy bước một bước nhỏ tới gần Khương Yếm, tựa như đang thăm dò.
Nửa phút sau, lại bước thêm một bước nhỏ nữa.
Sau hơn mười bước, gần như em ấy đã đứng bên cạnh Khương Yếm, thấy Khương Yếm bình an vô sự, cuối cùng Ngu Nhân Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng bảo: "Hóa ra mạng cứng thì không bị ảnh hưởng gì."
"Mạng cứng thích thật, ước gì ai cũng có mạng cứng."
Khương Yếm: "Lần sau tự nhủ thì nhớ cách xa chút, nếu không chị sẽ nghe thấy đấy."
Mặt Ngu Nhân Vãn lập tức đỏ lên.
Khương Yếm mặc kệ em ấy, đi vào trong kiểm tra thiết bị gia dụng, trong đây không có điều hòa hay tủ lạnh, may mà thời tiết hiện tại khá tốt, hai thứ đó đều không cần thiết. Sau khi kiểm tra xong, cô lại đi xem phòng ngủ và phòng vệ sinh, xác nhận xem Cục quản lý đã mua mọi đồ dùng cần thiết chưa, xong việc cô mới yên tâm quay lại phòng khách.
Ngu Nhân Vãn lúc này đang dọn dẹp phòng khách.
"Em biết nấu ăn không?" Khương Yếm hỏi em ấy.
"Biết một chút..."
Khương Yếm mỉm cười: "Vậy cơm tối của chúng ta nhờ cả vào em nhé?"
Ngu Nhân Vãn nhìn mớ rau đang đặt ở cửa do Khương Yếm mới mua từ chợ về, tự giác cầm chúng vào bếp, bắt đầu rửa rau nấu cơm.
Em ấy làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy hai mươi phút đã nấu xong hai món mặn một món canh thơm ngon.
Sau khi ăn xong, em ấy lại từ chối sự giúp đỡ của Khương Yếm, chăm chỉ dọn dẹp bát đũa. Chắc Ngu Nhân Vãn thường xuyên làm việc nhà, chỉ mất khoảng bảy tám phút mà em ấy đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
"Chị còn tưởng em sẽ làm vỡ vài cái bát đấy."
Ngu Nhân Vãn vừa bước ra khỏi bếp thì nghe thấy câu nói ấy.
Em ấy sững người một lúc mới hiểu ý của Khương Yếm, khẽ lắc đầu: "Không phải làm gì cũng xui xẻo đâu, chuyện càng thành thạo thì tần suất gặp xui xẻo càng thấp, đã lâu em không gặp xui trong lúc làm việc nhà rồi…"
"Nhưng mà, ừm... những người gặp lần đầu, nếu cách em quá gần thì sẽ gặp xui xẻo, nhưng biết nhau lâu rồi sẽ tốt hơn."
Sau đó Ngu Nhân Vãn thả con quạ ra khỏi lồng rồi lấy một miếng bánh bao từ túi vải ra, bón cho con quạ ăn.
Khương Yếm cúi đầu nhắn tin với Thẩm Hoan Hoan.
Hai chị em họ đang trong nhà của bà lão lúc nãy, họ nói khi mang theo đặc sản Giang Thành đến biếu bà lão thì được đối phương giữ lại ăn tối.
Thẩm Hoan Hoan: "Em sẽ cố gắng nghe ngóng vài tin tức, tối liên lạc sau."
Khương Yếm: "Ừ, chị đi xung quanh xem sao."
Tám giờ tối, Khương Yếm với Ngu Nhân Vãn ra khỏi nhà.
Vì thông tin nhiệm vụ quá ít, mấy người họ chỉ biết năng lượng trong tòa nhà này bị gián đoạn bất thường, gần đây hai người già liên tục qua đời, nhưng họ không biết hai người đã chết ấy là ai, sống ở đâu, vậy nên họ phải tìm ai đó để nghe ngóng.
Hai người đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ cách tòa nhà không xa trước.
Gần như khu vực xung quanh khu nhà xưởng này chẳng phát triển gì, mọi thứ vẫn như cuối thập niên 90, ngay cả cửa hàng tạp hóa nhỏ cũng vậy, nó chỉ là một căn phòng không đến ba mét vuông, nhưng có đầy đủ các đồ lặt vặt.
Khương Yếm chọn vài thứ để mua, chủ cửa hàng thấy đối phương lạ mặt nên hơi tò mò: "Cô với cô bé ngoài cửa kia đến gần đây chơi à?"
"Chúng tôi đến thuê nhà ở đây." Khương Yếm trả tiền, chỉ vào hướng khu nhà xưởng: "Tòa kia kìa, tôi ở cùng với bạn."
Cô luôn chú ý phản ứng của chủ cửa hàng, như dự kiến, chủ cửa hàng nhíu mày.
"Thuê cái khu nhà đó làm gì, không biết ở đó mới có hai người chết à?" Ông chậc hai tiếng: "Xui xẻo lắm, thanh niên thời nay đúng là không biết sợ."
Khương Yếm lộ vẻ ngạc nhiên: "Người cho thuê không nói với tôi chuyện có người chết, chú đừng dọa tôi chứ."
"Tôi dọa cô làm gì?" Chủ cửa hàng nói: "Người cho thuê nào dám nói cho cô biết, nói rồi thì làm sao cho thuê nhà được nữa?"
Chủ cửa hàng nói với Khương Yếm: "Mọi người ở đây đều biết, cách đây nửa tháng, ở khu nhà đó có hai người khoảng bảy mươi tuổi liên tiếp qua đời, chết ở tuổi ấy chẳng có gì phải tiếc, nhưng cách họ chết rất kinh khủng, lúc chuyển xác họ ra tôi có đi xem, kết quả hai ngày tiếp theo chẳng ăn uống được gì!"
"Kinh khủng đến mức nào?"
Chủ cửa hàng muốn nói gì đó, nhưng lại chợt ngậm miệng, ông đuổi Khương Yếm ra ngoài: "Hỏi nhiều thế làm gì, cô cảm thấy ổn thì ở tiếp đi, nếu không phải thấy tuổi cô xêm xêm con gái tôi thì tôi chẳng nói cho cô biết đâu, đúng là làm ơn mắc oán!"
Tất nhiên Khương Yếm không thể đi được, cô chưa hỏi ra hai người kia chết thế nào.
Sau khi suy nghĩ vài giây, cô cúi xuống nhặt vài lốc sữa: "Lấy cả cái này nữa."
Chủ cửa hàng hỏi: "Cô uống được nhiều vậy à?"
Khương Yếm mấp máy môi: "Không được, nhưng chú quét mã đi."
"…"
"..."
Chủ cửa hàng im lặng quét mã thanh toán cho Khương Yếm, ngẩng đầu nhìn cô vài cái, rồi lại bất chợt bảo: "Ôi, cũng chẳng phải bí mật gì, chỉ là lúc chết trong họ rất kỳ quặc, giống như bị người ta hút mất linh hồn vậy."