Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 73

Chắc vì nói xấu sau lưng nên Trình Quang nói rất nhỏ, sợ bị Ngu Nhân Vãn nghe thấy:

"Thể chất của Ngu Nhân Vãn rất đặc biệt, trước mắt thì không ai biết tại sao em ấy lại có thể chất không may như thế. Em ấy rất xui xẻo, ví dụ như bị dây diều kéo lên không trung khi đang làm nhiệm vụ, nếu không phải được người qua đường cứu thì chắc em ấy đã chết rồi."

"Dây diều?"

Trình Quang cũng chẳng biết nói thế nào: "Nửa tháng trước, em ấy đã nhận nhiệm vụ ở một công viên trong thành phố. Khi đang làm nhiệm vụ, một con diều đại bàng khổng lồ đột nhiên từ trên trời đáp xuống, vướng vào quần áo của em ấy, kỳ diệu là con diều ấy đã nhấc em ấy lên khỏi mặt đất rồi bay sát đất tận mấy phút."

Khương Yếm: "Thế tại sao thứ hạng của em ấy lại cao?"

Trình Quang: "Một phần có liên quan đến thể chất của em ấy." 

"Như em vừa nói lúc nãy, em ấy khiến mọi người xung quanh gặp xui xẻo, bao gồm cả mục tiêu nhiệm vụ." Trình Quang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để em cho chị một ví dụ."

"Có lần Ngu Nhân Vãn nhận một nhiệm vụ, có lẽ là vài tháng trước?" Trình Quang nhớ lại: "Lúc đó em ấy đặc biệt xui, toàn bộ quá trình có thể nói là đầu rơi máu chảy, qua bao khó khăn cuối cùng cũng đi đến kết quả. Để hóa giải chấp niệm của quỷ, em ấy phải tìm một cuốn sổ ghi chép, một cuốn nhật ký ghi lại cảnh hung thủ tra tấn tất cả các nạn nhân."

"Em ấy tìm ở nhà kẻ sát nhân suốt đêm nhưng cũng chẳng tìm ra. Em ấy mệt quá nên đi lấy chai nước để uống. Trùng hợp làm sao mà chai nước ấy lại bỏ thêm chút thuốc ngủ…" 

"Thế nên Ngu Nhân Vãn đã ngủ trên sàn, ngay tại nhà của hung thủ trong vài giờ. Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi chiều hôm sau, em ấy vô tình đụng mặt kẻ sát nhân. Người đàn ông khóa trái cửa, cầm dao định giết em ấy luôn."

"Kết quả… Haizz, chị đoán xem?"

Trình Quang chợt dừng lại, đặt câu hỏi cho Khương Yếm.

Khương Yếm: "... Có chuyện thì nói, không có gì thì im." 

Trình Quang cười gượng, cậu tự giác bổ sung: "Kẻ sát nhân đã nắm được tóc của Ngu Nhân Vãn, nhưng đột nhiên anh ta lại vấp phải bàn, không chỉ cuốn sổ mà anh ta đang giấu rơi xuống chân em ấy, mà anh ta còn vô tình cắt phải cổ họng mình." 

"Máu văng tung tóe khắp nơi, che khuất cả ống kính camera."

"Vậy nên Ngu Nhân Vãn là người... dù không dùng đầu óc thì vẫn có thể dựa vào vận xui của mình để hoàn thành nhiệm vụ."

"Vì lý do gia đình nên Ngu Nhân Vãn khá lầm lì và tự ti. Khi làm nhiệm vụ, em ấy luôn hành động một mình do xác suất gặp chuyện cao hơn người thường rất nhiều lần, cuối cùng khiến em ấy trở nên nhát gan, thần hồn nát thần tính. Ừm... Có người ở Cục quản lý siêu nhiên nói xếp hạng của em ấy hơi ảo nhưng em không nghĩ vậy."

Trình Quang không khỏi thở dài: "Vượt cấp dựa vào vận xui! Mấy ai làm được chứ!"

Khương Yếm im lặng.

Trong chốc lát, dường như cô phát hiện ra điều gì đó thú vị, nhếch miệng:

"Vậy em ấy giỏi gì?"

"Hạ chú." Trình Quang nói: "Tỷ lệ thành công là 100%, có thể khiến đối tượng bị nguyền rủa xui xẻo cả ngày, liên tục để lại manh mối cho em ấy."

"Nhưng em không thấy em ấy hạ chú trong phòng livestream, chỉ dựa vào thể chất của mình là đã có thể vượt cấp!" 

Khương Yếm gật đầu, chẳng hỏi gì nữa.

Trình Quang thấy Khương Yếm im lặng thì bắt đầu suy đoán về nguyên nhân khiến Ngu Nhân Vãn có thể chất như thế, nhưng Khương Yếm lại chẳng tò mò lắm.

Bởi vì cô biết.

Đây là thiên phú của chủng tộc của Ngu Nhân Vãn.

Hàng ngàn năm trước, quạ đen là biểu tượng cho điềm lành. Tuy nhiên, theo sự biến đổi của thời thế, đặc biệt trong một trăm năm trở lại đây, quạ đen dần trở thành sinh vật xui xẻo vì tập tính ăn xác thối. Biểu tượng điềm lành tồn tại cả ngàn năm ấy cũng dần biến thành xui xẻo. 

Tuy có tu vi hoàn chỉnh thì yêu có thể dùng yêu lực để che giấu thiên phú chủng tộc của mình, nhưng cả đời này Ngu Nhân Vãn cũng không thể làm được điều đó.

Bởi vì ba mẹ em ấy chỉ có một người là yêu.

Em ấy sinh ra với thân xác con người nên mãi mãi chỉ có thể làm người, không thể tu luyện yêu lực, cũng không thể che đậy thiên phú chủng tộc được truyền thừa.

Dòng suy nghĩ của Khương Yếm bị Trình Quang cắt ngang.

Trình Quang vốn định xem điện thoại thì chợt ngẩng đầu, gọi một tiếng sư tỷ.

"Chuyện gì?" Khương Yếm hỏi.

"Chị còn nhớ Trần Hi Từ gặp ở sảnh Cục quản lý lần trước không?"

Khương Yếm cau mày: "Trí nhớ của tôi không kém đến thế."

Trình Quang thở dài: "Cô ấy mất tích rồi."

"Cục quản lý siêu nhiên vừa phát một tin nhắn, nói người ta tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh trong nhà cô ấy, thân phận của cô ấy được xác nhận qua chuyến bay. Trần Hi Từ rời Giang Thành ba ngày trước đi cầu phúc ở huyện Phúc Hải phía Nam Tây Tạng."

"Tả Đồ Nam đã qua đời. Cô ấy còn sống đã là việc may mắn nhất rồi. Tại sao cô ấy phải mạo hiểm như vậy..."

Khương Yếm nhắm mắt lại.

"Mỗi người đều có số mệnh riêng."

*

Chuyến xe buýt lần này vô cùng dài, phải mất gần mười tiếng mới đến đích.

Một cái chợ cũ kỹ, đổ nát nhưng vô cùng sôi nổi.

Giang Ngữ Tình bắt đầu giới thiệu tình hình: "Chào mừng đến với thành phố Trường Hạ."

"Nhiệm vụ lần này khó hơn chút. Năng lượng hỗn loạn trong nhà xưởng cũ ở thành phố Trường Hạ lúc có lúc không, đã diễn ra trong nhiều năm, nhưng người chúng tôi phái tới điều tra lại chẳng tra được gì. Gần đây nhà xưởng cũ lại xuất hiện tình trạng năng lượng hỗn loạn. Nửa tháng trước, trong đó có hai ông lão lần lượt mất mạng."

"Đây là vụ án mạng đầu tiên kể từ lúc ở nơi này xuất hiện tình trạng năng lượng hỗn loạn. Cục quản lý không chắc giữa hai chuyện có mối quan hệ nên mới cử mọi người tới điều tra, hy vọng thu hoạch được gì đó."

Sau khi thấy mọi người gật đầu, Giang Ngữ Tình nói tiếp: "Cục quản lý đã thuê một người địa phương làm hướng dẫn viên, cô ấy đang đợi bên ngoài, hôm nay mọi người có thể theo cô ấy đi dạo quanh khu chợ, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Có lẽ nhiệm vụ này sẽ mất nhiều thời gian đấy."

"Chúng tôi đã sắp xếp chỗ ở từ trước. Hướng dẫn viên sẽ đưa mọi người đến đó sau khi mua sắm xong."

Khương Yếm quay đầu về phía cửa sổ, có một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đang đứng gần xe buýt, da ửng đỏ do phơi nắng, nhìn xe buýt với vẻ hơi mất tự nhiên. 

Khương Yếm dời mắt, cuối cùng Giang Ngữ Tình dặn dò: "Trị an ở thành phố Trường Hạ tương đối kém, có rất nhiều tên côn đồ, du côn lưu manh. Mọi người phải chú ý an toàn khi thực hiện nhiệm vụ."

Sau khi Giang Ngữ Tình nói xong, Khương Yếm bật thiết bị phát sóng trực tiếp trên khuyên tai rồi theo cặp song sinh xuống xe. 

Cô vừa lấy vali thì phía sau vang lên tiếng ầm ầm.

Đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Khương Yếm quay đầu lại nhìn, thấy Ngu Nhân Vãn đang gục mặt xuống.

Em ấy cúi đầu, hai chân vẫn đang đứng trên bậc thang của xe buýt. Chiếc lồng chim lăn ra cách đó bốn năm mét, con quạ đen vẫn điềm tĩnh nằm trên đất, chẳng có vẻ sợ hãi hay nhục nhã gì. 

Thẩm Hoan Hoan muốn tới giúp đỡ nhưng đối phương đã từ chối.

Ngu Nhân Vãn chống tay xuống đất, lấy tay áo lau sạch bụi bẩn trên mặt rồi từ từ đứng dậy.

"Mọi người đi trước đi, em sẽ theo sau."

Em ấy đội một chiếc mũ có vành rộng, đứng cách mọi người năm mét, trông như con cá bị phơi khô. 

Hướng dẫn viên hơi bối rối nhưng vẫn tự giới thiệu: "Tôi tên là Tôn Nữu, tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan xung quanh."

Lần này Lâm Hâm Cửu chẳng có thái độ chống đối nào mà đi trước. Anh ta khoanh tay hừ lạnh, ý bảo mình cũng muốn đi mua chút nhu yếu phẩm hàng ngày.

Tôn Nữu nhìn lướt qua cặp song sinh đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ bóng chày, sau đó nhìn Ngu Nhân Vãn - người đang bọc kín không một kẽ hở như phù thủy, cô ấy cảm thấy họ thật kỳ lạ, Tôn Nữu bắt đầu hối hận khi nhận công việc này.

Thẩm Tiếu Tiếu thúc giục: "Chị Tôn?"

Tôn Nữu vội vã đáp lại, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thẩm Tiếu Tiếu, cô ấy cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nghĩ đến phần thù lao hậu hĩnh kia, cô ấy vẫn tiếp tục đưa mọi người đi dạo một vòng.

Bây giờ là năm giờ chiều, sắc trời tối dần, các sạp hàng nhỏ trong chợ lần lượt gào to, bắt đầu rao bán hàng giảm giá.

Tôn Nữu rất tận tâm trong công việc, giống như tất cả các hướng dẫn viên du lịch khác, cô ấy giới thiệu lịch sử hình thành của khu chợ cho mọi người nghe.

"Hai mươi năm trước, nơi này thuộc về xưởng sản xuất đệm thành phố Trường Hạ."

Cô ấy chỉ vào khu chợ rộng rãi: "Đây là khu nhà kho chuyên dùng để xếp nệm. Sau này xưởng đóng cửa nên nhà kho bị phá bỏ, công nhân nhà xưởng thất nghiệp nên dựng sạp bán hàng ở đây. Chính phủ thấy cũng tốt, hằng năm thu phí quản lý, biến nơi này thành chợ." 

"Chỗ mà mọi người thuê chỉ cách chợ hai trăm mét. Trước đây nơi ấy là chỗ ở của công nhân nhà xưởng, nhiều năm rồi vẫn chưa bị phá bỏ, nhưng bên trong không có nhiều dân cư lắm, chỉ còn vài người lớn tuổi hoài niệm chuyện cũ thôi." 

Một số người gật đầu đáp lại.

Chợ bán tất cả mọi thứ, bao gồm nồi niêu xoong chảo, các loại cây trồng, rau dưa hoa quả và áo phông có giá hai mươi đến ba mươi nhân dân tệ một cái.

Mọi người đi dạo một vòng, trên tay cầm theo rất nhiều thứ linh tinh, ngoại trừ Ngu Nhân Vãn.

Em ấy mới dừng trước một quầy bán trái cây được nửa phút thì hai người khách đang lựa trái cây lại cãi nhau ầm ĩ, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây, Ngu Nhân Vãn bị một quả táo đập vào mặt, bây giờ mũi em ấy đang chảy máu. 

Ngu Nhân Vãn nhét giấy vào mũi, vẻ mặt ủ rũ, vì vô thức co mình lại nên trông em ấy khá nhỏ bé, mặc dù em ấy cao gần một mét bảy. 

Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng bảo: "Xui xẻo tới mức này đúng là hơi quá thật."

Thẩm Hoan Hoan không nhịn được: "Hôm nay chị ấy bị thương mấy lần rồi."

Nhưng vì Ngu Nhân Vãn rất kháng cự việc người khác đến gần mình nên cặp song sinh cũng chẳng tới giúp đỡ.

Lúc bảy giờ, trời đã tối hẳn.

Tôn Nữu đã đưa mọi người đi tham quan tất cả các quầy hàng rồi. Vì cô ấy là người địa phương nên những người bán hàng hoàn toàn không lấy lời từ mọi người, mọi thứ đều được mua với giá thấp nhất.

Cô ấy dẫn mọi người ra khỏi chợ: "Mua sắm xong rồi nhé, tiếp theo chúng ta sẽ đến khu nhà xưởng cũ."

Có một con hẻm nhỏ giữa chợ và nhà xưởng cũ, trước hẻm có bày một sạp hàng, mấy người lớn tuổi tụ tập lại, cười nói rôm rả.

Khi đi ngang qua con hẻm, Khương Yếm liếc nhìn quầy hàng.

Đây là một quầy bán nệm, mấy cái nệm xếp chồng lên nhau đặt dưới đất, bọc nhựa bọc bên ngoài dính chút bùn, nhưng nệm vẫn còn mới và khá sạch sẽ, có một ông già đẩy xe ba bánh đang vui vẻ sờ cái nệm. 

Khương Yếm bước chậm lại theo bản năng, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Đây là nệm trị liệu của thương hiệu Phúc Như Đông Hải nổi tiếng gần đây phải không?" Ông lão thở dài mấy lần: "Ở đây khó tìm thật, tôi đi loanh quanh trong chợ mấy lần rồi!"

Mấy cụ già đứng xem xòe quạt hương bồ: "Kiếm xa như vậy để làm gì? Cung không đủ cầu, nhường cho người có duyên thôi." 

Ông lão thích tới không buông tay: "Tấm nệm này tốt vậy à? Độ co dãn rất tuyệt." 

"Chứ còn gì nữa? Ngủ ngon, mấy người chúng tôi đang quảng bá tấm niệm miễn phí đấy." 

Có một cụ ông chỉ vào mặt: "Nhìn này, bạn già tôi nói vết đồi mồi trên mặt tôi đã mờ đi rất nhiều. Tôi chỉ ngủ trên chiếc nệm này có một tháng thôi, nếu ngủ tiếp nữa, chẳng phải trông tôi sẽ trẻ hơn con gái tôi sao?" 

"Ây, tôi cũng vậy, lúc ngủ tay chân tôi bị lạnh. Nhưng ngủ trên cái nệm này rồi, không những tay chân ấm hơn mà tôi cũng cảm thấy khỏe dần. Lúc con gái thấy tôi, nó nói tôi trông trẻ ra vài tuổi!"

"Mấy người vẫn chưa bằng tôi đâu. Tôi thường ho vào nửa đêm, đến bệnh viện khám thì bảo có thể là bị ung thư phổi, toàn lũ lang băm chỉ muốn đào tiền tôi! Đoán xem, sau khi con trai tôi mua chiếc nệm trị liệu này cho tôi, cơn ho của tôi chợt biến mất, tôi ngủ thẳng tới rạng sáng, cơ thể thoải mái hơn, đỡ tốn tiền nằm viện!"

Ông lão vốn đã định mua, nghe xong thì quyết tâm phải mua cho bằng được: "Vậy thì tôi mua. Tôi cũng từng này tuổi rồi, sức khỏe mới quan trọng nhất… Nệm này bán thế nào?" 

Cụ ông đã dùng tấm nệm giơ bốn ngón tay với ông lão. 

"Bốn ngàn?" Ông lão há hốc mồm.

Cụ ông cười lắc đầu: "Bốn trăm hào thôi."

"Hiến máu miễn phí thì sẽ tặng nệm, chủ nhân của tấm nệm này làm từ thiện, tặng miễn phí luôn!"

"Chúng tôi đều đã quá tuổi hiến máu, đều để con cháu hiến, ông cầm giấy chứng nhận hiến máu tới là được!"

Ông lão kêu lên: "Thực sự là tâm bồ tát mà." 

Bất tri bất giác, Khương Yếm đã ở cuối đội hình, Thẩm Hoan Hoan bước ra khỏi con hẻm, thấy Khương Yếm không theo kịp nên nhanh chóng quay lại gọi cô.

"Đi thôi."

Trước khi rời khỏi con hẻm, Khương Yếm nhìn lại sạp hàng lần cuối.

Trước sạp có một chiếc loa nói đi nói lại những câu như khẩu hiệu quảng cáo, tiếng luồng điện chạy ầm ĩ, ngắt quãng.

"Niệm trị liệu thương hiệu Phúc Như Đông Hải, mục tiêu trẻ hóa, lấy lại thanh xuân." 

"Két…"

"Hãy chọn Phúc như Đông Hải, hãy chọn thanh xuân."

Sau những lời này, giọng nữ trong loa bị dòng điện át đi, ù ù hồi lâu. 

Một lúc sau, quảng cáo lại vang lên:

"Thanh xuân có thể phục hồi, lão hóa có thể chữa khỏi, hãy để chúng tôi chữa trị căn bệnh mang tên lão hóa cho bạn." 

Bình Luận (0)
Comment