Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 72

Mãi đến cuối tháng tư, Khương Yếm mới được thông báo về việc quay  mùa thứ ba.

Cách đây không lâu cô đã nhận được tám vạn nhân dân tệ từ Cục quản lý siêu nhiên. Khương Yếm dùng số tiền này để mua rất nhiều sách, mở tư cách hội viên trên các trang web video lớn và xem hết toàn bộ phim điện ảnh kinh dị nổi tiếng trong vòng mười năm qua.

Ngày đầu tiên của tháng năm, Khương Yếm thu dọn hành lý rời khỏi tiểu khu từ sáng sớm.

Xe buýt đang đợi ở bên ngoài.

Người bị loại ở số trước là Triệu Sùng, thông báo nói hôm nay có thành viên mới gia nhập. Sau khi lên xe, Khương Yếm thản nhiên nhìn xung quanh, ngoài tài xế và Giang Ngữ Tình thì chỉ có một người dự thi ngồi trong góc của hàng cuối cùng.

Đối phương mặc chiếc áo nỉ đen đơn giản đã bị giặt đến bạc màu, cô nhóc quấn kín người bằng một chiếc thảm mỏng, vành mũ rộng thùng thình che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn.

Có lẽ đây là thành viên mới.

Khương Yếm chậm rãi dời mắt, đi về phía trước vài bước. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô càng tới gần thì người nọ càng thu mình lại, như thể muốn né tránh cô. 

Khương Yếm chú ý thấy điều này, lùi lại phía sau vài bước.

Hành vi né tránh của nữ sinh ngày càng rõ ràng, gần như muốn dán cả người mình vào lưng ghế.

Vì thế Khương Yếm bước lại gần hơn.

Khi chỉ còn cách nữ sinh ba bước, chân Khương Yếm đột nhiên mềm đi, cô nheo mắt lại, đặt tay lên tay vịn để giữ vững cơ thể.

Trong chốc lát, Khương Yếm nhìn nữ sinh: "Em tên gì?"

Em ấy không trả lời Khương Yếm mà nâng chiếc mũ lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại có những vết bẩn khó hiểu.

Hai mắt em ấy đầy vẻ kinh ngạc, dường như việc Khương Yếm đến trước mặt em ấy là một điều kỳ diệu.

"Chị, sao chị có thể..."

Khương Yếm nhướng mày.

Em ấy chợt nhận ra hành động của mình rất bất lịch sự, bèn rụt vai, lẩm bẩm: "Ngu Nhân Vãn... tên em là Ngu Nhân Vãn."

Khương Yếm gật đầu, cô cụp mắt nhìn vết bùn trên ống quần và đầu gối của đối phương, sau đó nhìn cọng rau trên đầu em ấy. Ngu Nhân Vãn để ý đến ánh mắt của Khương Yếm, sờ sờ đầu mình, tay chạm vào cọng rau hư thối kia.

Mặt em ấy đỏ bừng.

"Em sợ đến muộn, trong lúc vô tình đụng phải thùng rác... Xin lỗi, lúc đến em đã tắm rửa sạch sẽ rồi..."

Giọng em ấy nhỏ dần. 

Khương Yếm "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì mà ngồi xuống ghế trước mặt em ấy.

Ngu Nhân Vãn nhìn chằm chằm bóng lưng của người trước mặt, một lúc sau em ấy mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sự kinh ngạc trong mắt chuyển dần sang vẻ hưng phấn. Em ấy cúi xuống mở chiếc túi vải đã cũ, lấy cái lồng chim màu vàng đẹp đẽ ra. 

"Tiểu Oa, mày có nghĩ tao..."

Con quạ trong lồng đeo chiếc nơ đỏ, nó sát lại gần tai em ấy kêu hai tiếng. Niềm vui hiện rõ trong mắt dần vơi đi, em ấy có vẻ không cam tâm mà than thở: "Biết đâu đã tốt hơn thì sao."

Biểu cảm Khương Yếm hơi nghiền ngẫm khi nghe tiếng quạ kêu sau lưng.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu biệt thự.

Thẩm Hoan Hoan và Thẩm Tiếu Tiếu lần lượt lên xe, Thẩm Tiếu Tiếu vừa đứng vững thì nhìn quanh một vòng, sau đó cười hì hì chạy về phía Khương Yếm.

"Chị Khương Yếm, em mang bữa sáng cho chị! Sủi cảo tôm, xíu mại và cháo kê!"

Thẩm Hoan Hoan lo lắng đi theo sát phía sau: "Đừng chạy trên xe, em có thể đi bộ…"

Bịch!

Vừa dứt lời, Thẩm Tiếu Tiếu đột ngột ngã xuống. 

Em ngồi phịch xuống đất, trơ mắt nhìn cháo kê bay lên cao rồi rơi xuống, tiếp đất bằng một đường parabol hoàn hảo.

"..."

Thẩm Hoan Hoan vội vã bước về phía Thẩm Tiếu Tiếu, nhưng không biết tại sao, xe buýt đột ngột phanh gấp, Thẩm Hoan Hoan chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị đập mạnh lên tay vịn, cô nàng loạng choạng lùi lại phía sau, sau đó choáng váng ngồi bệt xuống đất.

"Sao lại thế này?" Thẩm Tiếu Tiếu từ từ đứng dậy, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: "Đây là cháo kê thơm ngon do đích thân em nấu đó."

Nhìn chị gái cũng đang ngồi dưới đất, em vừa khóc thút thít vừa kéo Thẩm Hoan Hoan đứng dậy.

"Thật xui xẻo. Hôm nay xui xẻo quá đi mất."

"Không sao đâu, chỉ là trùng hợp thôi." 

Thẩm Hoan Hoan xoa trán, lúc này trán cô nàng đã đỏ ửng, đau tới mức khiến cô nàng phải xuýt xoa.

Thẩm Tiếu Tiếu thổi vài hơi lên trán chị gái rồi đáng thương nhìn Khương Yếm.

Do em ngã nên đang yên đang lành, mặt Khương Yếm bị dính vài giọt cháo. 

"Chị Khương Yếm, em xin lỗi, em sẽ lau cho chị..."

Khương Yếm từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Tiếu Tiếu, tự mình lau mặt bằng khăn ướt.

Sau khi Ngu Nhân Vãn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia thì niềm vui trong mắt em ấy đã hoàn toàn biến mất, em ấy chậm rãi vươn tay lên che mặt lại.

Con quạ trong lồng kêu quạc quạc hai tiếng.

Giang Ngữ Tình đau đầu thở dài.

"Ngu Nhân Vãn, giới thiệu bản thân với mọi người đi."

Nghe thấy tên mình, cô nhóc đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại đành cẩn thận che mặt rồi đứng dậy. 

"Xin chào mọi người, em là Ngu Nhân Vãn… Em sẽ trả tiền bữa sáng cho mọi người..."

Khi cặp song sinh nghe cái tên Ngu Nhân Vãn thì họ đồng loạt thể hiện một biểu cảm. 

"Ngu… Nhân Vãn?"

Phòng livestream cũng ngây ngẩn.

Khá lắm, tôi chỉ nghĩ cái lồng trông giống thôi, nào ngờ thực sự là em ấy? 

Sao dám mời em ấy thế? Còn muốn tiếp tục chương trình không...

Hả? Tôi vừa kiếm thử thì Ngu Nhân Vãn xếp hạng 170, ngoài Lâm Hâm Cửu ra thì cô nhóc là người có thứ hạng cao nhất mà?

Lầu trên là người mới à.

Nào, để tôi giới thiệu một chút, Ngu Nhân Vãn, vũ khí chống lại luật nhân quả lợi hại nhất của Cục quản lý siêu nhiên. Chỉ cần thấy cô nhóc thì mọi người sẽ gặp xui xẻo, kiểu xui xẻo không có lý do gì ấy.

Ôi, là cái loại hay gặp may mắn á hả? Em ấy hấp thụ vận may của những người xung quanh, khiến ai cũng gặp xui xẻo ngoại trừ em ấy?

Không, bản thân em ấy còn xui xẻo hơn, uống nước bị sặc, đang chạy xe đạp thì bị tông, đi bộ thì bị chậu hoa rơi trúng.

...

…Đây là thể chất gì vậy trời?

Ngu Nhân Vãn cũng không biết thể chất của mình là gì. Sau khi giới thiệu tên, cảm thấy bầu không khí xung quanh chợt đông cứng lại, mũi em ấy bắt đầu cay.

Cho đến khi đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên. 

Thẩm Tiếu Tiếu vỗ tay: "Ông trời ơi, em đã muốn gặp chị từ lâu rồi. Với thể chất kia, chắc chắn chị sống không dễ gì!"

"Đêm nay em có thể ngủ với chị không?"

Thẩm Hoan Hoan nhịn cười cản em gái.

Cô nàng nhặt những cái sủi cảo tôm và xíu mại rơi trên đất lên, những thứ này được gói trong túi nên không bị bẩn. 

"Chị ăn sáng chưa?" Cô nàng hỏi Ngu Nhân Vãn.

Ngu Nhân Vãn chưa ăn nhưng em ấy vẫn vô thức từ chối: "Đừng nói chuyện với chị, các em mau ăn sáng đi."

Thẩm Hoan Hoan nhìn Ngu Nhân Vãn mấy lần rồi đưa cho em ấy cái túi sủi cảo tôm lấy ở bên cạnh Khương Yếm.

Cô nàng đã chuẩn bị rất nhiều, chia đi một ít cũng đủ cho Khương Yếm ăn.

Thẩm Hoan Hoan mở ba lô lấy bịch sữa óc chó còn ấm, nhét vào tay Khương Yếm: "Ăn đi, cẩn thận nghẹn."

Tối qua cô nàng nhắn tin cho Khương Yếm, nói sẽ mang bữa sáng để cô có thể ngủ thêm lúc nữa. 

Khương Yếm cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

"Dù bị đổ nhưng cháo kê là do Tiếu Tiếu tự làm." Thẩm Hoan Hoan thấy Khương Yếm ăn ngon miệng thì nhỏ giọng: "Không thì chị khen em ấy đi, em ấy cũng trộn nhân xíu mại."

Nghe vậy, Khương Yếm quay sang bên cạnh, thấy Thẩm Tiếu Tiếu đang dùng ánh mắt long lanh nhìn cô chăm chú.

"Ngon chứ? Ngon lắm đúng không?"

Thẩm Tiếu Tiếu lắc lư qua lại.

"Rất ngon, đặc biệt là món xíu mại này." Khương Yếm khen ngợi một cách chân thành: "Đậm đà, dai dai, lưu vị trong miệng."   

Thẩm Tiếu Tiếu ưỡn ngực: "Em làm đó!"

Khương Yếm gật đầu qua loa rồi nuốt miếng xíu mại chẳng biết đã bỏ bao nhiêu thìa muối vào.

Ăn xong, Khương Yếm che miệng ho vài tiếng.

Cô tò mò, hỏi Thẩm Hoan Hoan đã ăn xíu mại chưa: "Em ăn món này chưa?"

Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Em ăn mấy cái rồi, hiếm khi Tiếu Tiếu nấu ăn."

Khương Yếm cạn lời. 

Lúc này, xe từ từ dừng lại, Lâm Hâm Cửu bước lên.

Ý định ban đầu của Lâm Hâm Cửu là ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng khi anh ta ngã bệt xuống đất giống như Thẩm Hoan Hoan xong thì đã đổi ý. 

"Ối, xin lỗi..."

Ngu Nhân Vãn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất. 

Lâm Hâm Cửu xấu hổ đứng dậy, im lặng nhìn Ngu Nhân Vãn mấy giây, khuôn mặt giật giật liên hồi, nhưng chẳng nói gì, đen mặt ngồi ở hàng đầu tiên.

Sau khi Trình Quang lên xe, Thẩm Hoan Hoan đi tới ngồi cùng Thẩm Tiếu Tiếu.

Dường như Trình Quang đã sớm biết khách mời trong kỳ này là Ngu Nhân Vãn, sau khi bị túi sách trên giá đập vào đầu, cậu thở hổn hển chào Ngu Nhân Vãn rồi ngồi xuống bên cạnh Khương Yếm.

Khương Yếm nhìn Trình Quang.

Cô đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có quen Ngu Nhân Vãn không?"

"Không, em chỉ biết cô nhóc ấy thôi." Trình Quang sờ vào chỗ vừa bị đập, cười toe toét: "Trước khi ra ngoài, sư phụ nói với em kỳ này có Ngu Nhân Vãn, bảo em bảo vệ đầu cho tốt, nhưng có lẽ em phụ sự kỳ vọng của sư phụ rồi."

Khương Yếm: "Cho tôi thông tin của em ấy đi."

Trình Quang vốn định nói chuyện này, cậu xoa đầu, nhỏ giọng bảo: "Ngu Nhân Vãn, mười chín tuổi, hiện đang đứng thứ một trăm bảy mươi trên bảng xếp hạng của Cục quản lý siêu nhiên. Bình thường sẽ lên xuống, như hai trăm ba, hai trăm lẻ sáu gì đó, có điều chung quy vẫn đứng trước ba trăm. Dù thứ hạng của Lâm Hâm Cửu cao hơn em ấy, nhưng vì hành sự tác phong nên anh ta mới có lượng lớn người hâm mộ, dẫn đến thứ hạng cao. Còn Ngu Nhân Vãn không giống, em ấy dựa vào thực lực…"

Trình Quang dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thực lực xui xẻo." 

Bình Luận (0)
Comment