Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy thuật ngữ này.
"Vâng. Trường năng lượng." Khuôn mặt Trình Quang thoáng qua vẻ sợ hãi.
"Bọn chúng không còn bị vấy bẩn theo một chiều nữa, mà bắt đầu sinh ra khí xấu, hình thành nên Trường năng lượng."
Trình Quang mô tả: "Trường năng lượng của mỗi con ma là không giống nhau, phạm vi cũng khác nhau, nhỏ bằng một căn phòng hoặc lớn ngang một thôn làng, nhưng đặc điểm chung là chúng đều có thể gây ảnh hưởng đến những người bình thường nằm trong Trường năng lượng đó, khiến họ suy sụp tinh thần, sa sút ý chí, suy nhược cơ thể, thậm chí có ma quỷ lớn mạnh còn có thể định ra quy tắc và khống chế điều khiển con người trong đó."
"Nói cho dễ hiểu thì Trường năng lượng giống như một thế giới nhỏ riêng biệt song hành cùng với không gian chúng ta đang sinh sống, một khi bước đấy vào thì sống hay chết là việc mà không phải chúng ta muốn là được."
"Thế nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất." Trình Quang nói.
Khương Yếm tò mò: "Còn gì nữa?"
Trình Quang: "Đáng sợ nhất là những người bị chết trong Trường năng lượng rất có khả năng sẽ biến thành ma quỷ, vì vậy một Trường năng lượng thường xuất hiện hai con ma, thậm chí hơn, rồi những con ma đó lại sản sinh ra các loại Trường năng lượng mới chồng chéo nuốt chửng lẫn nhau, người bình thường đi vào thì chẳng khác gì đã chết cả, ngay cả nhà ngoại cảm cũng phải đối mặt với sự uy h**p chí mạng."
"Tóm lại Trường năng lượng không phải là nơi mà dân thường có thể vào hoặc dám đi vào. Cục Quản lý ít khi phê chuẩn nhiệm vụ có liên quan đến Trường năng lượng, thứ nhất là bởi vì khả năng nó xuất hiện cực thấp, thứ hai là Cục e ngại vấn đề an toàn của các nhà ngoại cảm, vì thế nếu có thì sẽ đặc biệt cử những người dày dặn kinh nghiệm đến trước."
Nói đến đây, Trình Quang không nhịn được tán thưởng thần tượng của mình: "Thần tượng của em là người xếp hạng 3 nổi tiếng - "Khối Gỗ Bị Sét Đánh", lần trước em chỉ cho chị rồi ấy, sở dĩ có vị trí hạng ba này là vì năm ngoái anh ấy đã tự mình chiến đấu với một Trường năng lượng đấy."
"Đó là một bệnh viện tư đã bị bỏ hoang, bệnh viện này đã tiến hành một loạt các ca phẫu thuật bất thường khiến nhiều bệnh nhân thiệt mạng, sự oán hận từ họ đã cộng hưởng với nhau tạo nên một Trường năng lượng. Em đã xem livestream, có nữ y tá đang tiêm thuốc cho các xác chết, có bà cụ bị mổ một nửa bụng, có anh bác sĩ mất nửa đầu, còn có một đứa bé chết non chưa cắt dây rốn đang kéo theo thi thể người mẹ trèo khắp nơi…"
"Nói chung là kinh khủng lắm, nhưng khi gặp anh ấy, những con ma này như bị sét đánh trúng vậy, sợ đến mức không dám động đậy. Sau đó thì anh ấy được thăng hạng từ thứ 9 lên hẳn hạng 3, yên vị cho tới nay."
Khương Yếm khen đại mấy câu rồi quay về vấn đề ban nãy: "Như cậu nói, Trường năng lượng vốn dĩ nên cử những người già dặn kinh nghiệm đi xử lý, vậy tại sao lần kia lại để cho Mục… à người xếp hạng ba đi và lần này sao lại ban bố nhiệm vụ?"
Trình Quang không chú ý đến từ mà Khương Yếm lỡ lời.
Cậu lắc đầu: "Lần phái hạng ba kia thì em không rõ, còn về lần này…"
Lúc này, Trình Quang chợt ngừng nói, liếc nhanh về phía Khương Yếm.
Khương Yếm cau mày: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Có liên quan đến tôi ư?"
Dù sao Trình Quang từng được Khương Yếm cứu nên trong lòng cậu rất thân thiết và gần gũi với cô, cậu nghĩ ngợi rồi cúi đầu lại gần Khương Yếm: "Không liên quan đến chị, cái này là em nghe lỏm vợ chồng anh trai em nói chuyện, chị giữ bí mật nhé."
Khương Yếm: "Yên tâm đi."
Trình Quang nhỏ giọng nói: "Tuần trước, một con yêu quái tám trăm tuổi xuất hiện ở ngoại ô thành phố làm chấn động cả Cục, hầu như toàn bộ nhân lực bậc thầy đều được điều đi và mới trở về vào hôm kia."
Khương Yếm nheo mắt: "Con yêu quái đó chết rồi?"
Trình Quang lắc đầu nguầy nguậy: "Chưa chưa, có thầy chúng ta ở đó thì sao có thể hại chết đồng bào của chị được chứ!"
Thú thực thì Khương Yếm không quan tâm cho lắm.
Những loài cây cỏ chim cá sinh ra đã có cha mẹ, nhưng cô thì khác, cô không có đồng loại, nên không cần nghĩ đến việc cứu đồng loại.
Thứ cô quan tâm không phải sự sống chết của nó mà là thái độ của con người đối với yêu quái.
Cô hỏi Trình Quang: "Nó bị giam ở đâu?"
Trình Quang chối: "Chuyện cơ mật này sao mà em biết được."
Khương Yếm nhìn cậu một lúc: "Cậu biết."
Trình Quang: "…"
Khương Yếm lại nhìn thêm lúc nữa: "Không những cậu biết mà cậu còn có quyền hạn đi vào đấy, dẫn tôi đi xem đi."
Trình Quang: "…"
Cậu nợ Khương Yếm hay sao, mà không, hẳn là kiếp trước đã mắc nợ cô!
Vừa mới nảy ra ý nghĩ này, Trình Quang chợt khóc không thành tiếng nhận ra rằng chưa cần đến kiếp trước mà chỉ tính kiếp này thôi cậu cũng đã nợ Khương Yếm rồi.
Trình Quang không dám ngẩng mặt lên.
Lát sau nói nhỏ: "Chị nhớ giữ kín chuyện…"
Khương Yếm cười cong môi: "Ừ."
Trình Quang nghiến răng nghiến lợi rồi quay người đưa Khương Yếm đi ra ngoài.
"Chị có thể tạm thời chưa nhận thưởng, góp lại đó để sau này nhận một lần to luôn." Trình Quang kiến nghị.
Khương Yếm gật đầu đồng ý.
Cô đi theo Trình Quang xuống tầng dưới, đi thẳng rẽ phải, mười phút sau đến trước một căn nhà đất màu đỏ ba tầng nằm phía cuối đường.
Cửa khoá chặt kín, Trình Quang rón rén lấy tấm thẻ từ trong túi áo quẹt "bíp" một cái, cánh cửa được mở ra nhanh chóng.
Khương Yếm nhìn về phía Trình Quang.
Trình Quang ngượng ngùng: "Nói thế nào thì Bộ Quản lý yêu quái vẫn đang do anh trai em phụ trách…"
Khương Yếm: "Cậu có tiện kể cho tôi biết về họ hàng thân thích của cậu ở Cục Quản lý siêu nhiên không?"
Trình Quang nuốt nước bọt: "Có vấn đề gì hay à chị?"
"Đâu, chỉ là tôi có chút tò mò."
Sau vài giây do dự, Trình Quang kể: "Thầy chúng ta làm Phó cục trưởng thì chị biết rồi, bố mẹ em đều đã qua đời từ khi em còn nhỏ, em được thầy và các anh chị nuôi lớn, hiện tại anh cả đang giữ chức Bộ trưởng Bộ An ninh, anh thứ hai làm Bộ trưởng Bộ Quản lý yêu quái, chị ba chỉ lớn hơn em hai tuổi hiện đang là Thứ trưởng Bộ Thanh tẩy, anh thứ và chị ba đều chưa lập gia đình nhưng hình như bạn gái của anh thứ đang quản lý Phòng Khảo vấn thì phải…"
Khương Yếm cảm thấy quyết định cứu Trình Quang ngày trước là hoàn toàn đúng đắn.
Thấy Khương Yếm không nói chuyện nữa, Trình Quang gãi tai thò đầu nhìn bên trong xác định không có người bèn đi vào.
"Bình thường ở đây không có ai, anh trai em lười như hủi. Có điều, người bình thường cũng chẳng vào được, nếu tự ý xông vào thì sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ, loại cơ chế có khả năng một phát lấy mạng ấy ạ."
Nói xong, cậu lấy chín loại lá bùa gỗ đào để mở mật mã chín cánh cửa khác nhau, Trình Quang cùng Khương Yếm đi qua lần lượt rồi dừng lại phía đầu cầu thang.
Trước mặt là cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên tầng hai, cũng chính là nơi giam giữ yêu quái.
Trình Quang thản nhiên đi lên, cậu không chú ý tới những đầu ngón tay đột nhiên cứng đờ của người bên cạnh.
Nhưng trong chớp mắt, Khương Yếm đã duỗi chúng ra.
Cô bước lên tầng hai và trông thấy hóa thạch của một loài thú khổng lồ cao bảy mét với cái đầu sư tử lông đỏ có sừng, áp lực mạnh mẽ khiến tinh thần Khương Yếm có chút phấn khích.
Nhờ vào việc thẩm thấu sức mạnh long mạch suốt hàng ngàn năm mà yêu lực của Khương Yếm đã tăng bội lần, cô có thể g**t ch*t yêu quái sáu nghìn tuổi.
Nhưng con thú này đã sống lâu hơn sáu nghìn năm.
Trình Quang thấy Khương Yếm nhìn đăm đăm vào hoá thạch, không khỏi nói: "Trước kia em rất tò mò, không ngừng hỏi về chuyện này. Anh trai thường trêu chọc em, nói đây là xác của Bạch Trạch, nhưng Bạch Trạch là thần thú xuất hiện trong "Sơn Hải Kinh" thấu hiểu vạn vật, biết tường tận ma quỷ thần tiên, thọ ngang với trời đất, như thế sao có thật trên đời chứ."
Khương Yếm cúi xuống, giấu đi cảm xúc tối tăm trong ánh mắt.
Hồi lâu sau cô nói: "Đưa tôi đi xem con yêu quái còn sống kia."
Trình Quang gật đầu lia lịa.
Thực tế thì rất dễ để tìm đến chỗ của con yêu quái mới vừa bị bắt kia, nó kêu ríu rít, ồn ào đến nỗi toàn bộ tầng hai đều vọng lại tiếng của nó.
Khương Yếm đứng ngoài cửa trông thấy con chim đen tuyền đang hoảng sợ đi lại trong phòng, nó đang kêu không ngừng.
"Chết cái thân chim này rồi, tôi chỉ là một con chim ăn hạt kê - một con chim nhỏ bé đáng thương thôi mà, cớ sao bọn họ lại bắt tôi chứ!"
Con chim không hề phát giác ra Khương Yếm đang ở bên ngoài cửa kính, nó đi vòng qua góc tường vài vòng thì đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, nó dùng đôi cánh bịt miệng kinh hãi thốt lên: "Trời ơi chắc không phải muốn ép mình sinh con chứ, thời nào rồi còn làm thế, tôi muốn tự do yêu đương!"
"Hơn nữa, huhu, tôi không còn cơ hội để yêu nữa, huhu, tội ác tuyệt chủng do loài người gây ra đã cướp đi hết rồi!"
Nhắc đến vết thương lòng, con chim nhỏ vùi đầu vào bộ lông mềm mại trước ngực và lau nước mắt một cách tội nghiệp.
Khương Yếm im lặng đứng nhìn con chim nhỏ quen thuộc.
Nếu cô nhớ không lầm thì lần trước con chim này đã sơn đủ kiểu màu sắc lên người nó, giả làm một chú vẹt đuôi dài bám theo cô bé tên Chi Chi về nhà.
"Chim bồ câu đen đốm bạc*." Khương Yếm nói.
(*loài bồ câu có thể đã bị tuyệt chủng.)
Nghe thấy có người gọi, con chim nhỏ dựng đứng bộ lông đen, run rẩy quay đầu lại, vừa trông thấy Khương Yếm liền kêu lên một tiếng rồi ngã lăn quay xuống đất, chân co giật mấy lần.
"…"
Khương Yếm xoay người: "Được rồi, đi thôi."
Trình Quang sửng sốt: "Dạ?"
Cậu không hiểu: "Chỉ thế thôi à? Không phải chị đến để cướp ngục à?"
Khương Yếm không muốn nói thêm câu nào với một người không có đầu óc nữa.
"Gặp lại sau."
Cô thờ ơ đi xuống dưới một mình.