Phía xa xa là mấy bà cụ đang tập thể dục, một bà trong số đó trông thấy Khương Yếm thì ánh mắt chợt sáng lên.
Bà nói to từ đằng xa: "Cháu gái đi đâu về à?"
Khương Yếm bước lại gần hơn, bà cụ cảm thán: "Bây giờ hiếm có người trẻ nào làm việc chăm chỉ như cháu, mới sáng bảnh mắt thế này, cháu vừa đi công tác về sao?"
"Chắc là mệt lắm rồi nhỉ?"
Khương Yếm chớp mắt định quay sang trả lời thì bà cụ vồn vã lộ ra mục đích chính của màn chào hỏi: "Cháu này, lần trước bà về nhà, nghĩ đi nghĩ lại mới thấy hình như không đúng lắm!"
"Hôm đó người cháu dính đầy bùn có thật là do bị ngã xuống cống thoát nước không? Thời này mà còn có người ngã được như thế à? Cháu thử nói ra là cống thoát nước nào?"
Thấy ánh mắt tò mò của bà cụ, Khương Yếm nổi lòng tốt, đáp: "Không thì bà ngửi thử xem."
Bà cụ bối rối: "Ngửi hả?"
Khương Yếm giơ ống tay áo lên trước mũi bà cụ, lại phất mấy cái để làm dậy thứ mùi kia
"Bà ngửi thấy gì chưa?"
Bà cụ hít mạnh một hơi: "Thấy rồi thấy rồi!"
Khương Yếm: "Là mùi gì?"
Bà cụ suy tư: "Hơi tanh…"
"Cháu vừa đi chợ cá phải không?"
Dứt lời, bà cụ lại ghé sát vào tay áo của Khương Yếm, ngửi lại cẩn thận: "Hình như có mùi thối?"
Mùi hôi tanh của khu tập thể đã ám vào quần áo của Khương Yếm.
Khương Yếm gật đầu cười: "Giờ thì bà biết rồi chứ?"
"Cái cống thoát nước mà tôi rơi xuống là ở chợ cá."
Bà cụ: "…"
Nhóm các bà lão: "…"
Bọn họ bịt mũi rồi chạy xa để tránh khỏi đây như tên bắn, cho đến khi chỉ còn trông thấy bóng dáng mờ mờ của Khương Yếm mới dừng lại thở hắt ra. Bà cụ vuốt ngực, đang định thở phào thì chợt để ý thấy hội chị em đang nhìn mình với ánh mắt cảnh giác.
Bà cụ luống cuống: "Sao các bà nhìn tôi kiểu đấy?"
"Bà à, bà bị thứ mùi kia ám lên người rồi!" Các bà buồn bã đau lòng.
Không còn bị ai ngáng đường, Khương Yếm hờ hững bước về nhà, cô tắm một tiếng đồng hồ rồi lên giường đi ngủ.
Đã mấy ngày Khương Yếm chưa có lấy một giấc ngủ ngon, lại vừa thức xuyên đêm nên cô ngủ đến trưa ngày hôm sau.
Việc đầu tiên cô làm sau khi thức giấc là lên mạng xem các bước hướng dẫn sử dụng máy giặt để giặt quần áo, rồi đặt đồ ăn bên ngoài. Một giờ sau đó, tiếng máy tinh tinh nhắc nhở là đã giặt xong, Khương Yếm đặt hộp cơm ăn dở xuống bàn, miệng ngân nga khúc hát rồi đến mở máy giặt để lấy mấy bộ sườn xám ra.
Khương Yếm chợt ngừng hát.
Cô ngồi chồm xổm ngớ người, cầm bộ đồ giơ lên giũ giũ nhìn kỹ lại để chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm.
Bộ đồ bị thủng mấy lỗ to nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Chỗ thủng bị sổ chỉ, Khương Yếm thò ngón tay vào chọc chọc, cái lỗ toác ra bằng nắm tay.
Khương Yếm sa sầm mặt mày.
Cô thấy mình cần yêu cầu Cục Quản lý siêu nhiên trả tiền công, tham gia chương trình cần được cấp phí chứ, tuy rằng Hà Thanh Nguyên giúp cô thoát khỏi viện bảo tàng nhưng việc cô nghiêm túc tham gia chương trình cũng coi như là đã hết trả ơn từ lâu rồi.
Tiền bạc phải tính khác chứ.
Lúc trước, Hà Thanh Nguyên cho cô bảy nghìn tệ, cô đã mua quần áo giày dép và một số vật dụng khác, tiết kiệm lắm mới dư lại được hơn ba nghìn.
Tiền bạc trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
Trong điện thoại còn lưu tin nhắn Trình Quang gửi đến từ nửa tiếng trước, lại được đi nhận thưởng nữa rồi.
Khương Yếm vốn định vứt túi xíu mại cứng hơn cả đá kia đi nhưng lại nhét vào tủ lạnh rồi đi ra ngoài.
…
Khương Yếm đến Cục Quản lý siêu nhiên, thấy Trình Quang không lướt điện thoại xem livestream như lần trước. Cậu vẫy tay từ xa, đợi Khương Yếm đến gần liền đẩy cánh cửa của ngôi nhà cũ kĩ và dẫn cô vào trong mà không nói một lời nào.
Hà Thanh Quang vẫn đang nghe hát kinh kịch bên ngoài cầu thang tầng một như mọi khi, thấy hai người đến thì giật mình làm rơi tấm bùa gỗ đào cần dùng để lên tầng.
Khương Yếm vốn tưởng Hà Thanh Quang sẽ tìm cô gây khó dễ, vì lúc trước cô lấy cớ đã nuốt hết Đan Ngưng Linh, nhưng sau đó lại đưa cho Trình Quang một viên ngay trên sóng livestream.
Ấy vậy mà Hà Thanh Quang không nói gì, ông nhắm mắt lại nằm trên chiếc ghế bập bênh kiểu xưa, lúc chuyển động phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Khương Yếm bước vào thang máy, ngoái nhìn Hà Thanh Quang, đúng lúc thấy ông lão đang phồng mang trợn mắt trừng mình nhưng không biết là vì bị bắt quả tang hay vì lý do nào khác mà trừng xong ông lại nhắm mắt, ra vẻ như không có lòng dạ nào để tức giận vậy.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Trong một khoảnh khắc, Khương Yếm tưởng như đang đặt chân vào xưởng vẽ trưng bày bức chân dung tự hoạ của Trần Nhiên Y kia.
Năm bức ảnh đóng khung đen được đặt chính giữa đại sảnh, khắp nơi tràn ngập sắc trắng vàng của hoa tươi. Một nhân viên trông thấy Trình Quang và Khương Yếm liền đưa cho mỗi người một bó hoa huệ trắng.
Trình Quang cúi xuống đặt bó hoa lên mặt đá cẩm thạch trắng tinh của đại sảnh.
Khương Yếm cũng cúi xuống đặt hoa.
Đại sảnh rất đông, có người vội đến rồi vì những việc vặt vãnh mà vội đi, cũng có người đặt hoa xong đứng lại thầm cầu nguyện.
Có một cô gái dường như quen biết với nhà ngoại cảm đã qua đời nào đó, cô gái quỳ xuống bưng mặt khóc thảm thiết, đầu đập xuống đất hết sức nặng nề.
"Người trong bức ảnh này phải là tôi mới đúng, vì tôi đột nhiên có việc bận nên cô ấy mới đi thay… Tại sao, tại sao lần này lại nguy hiểm như vậy, cô ấy giỏi thế mà sao không thể trở về…?" Cô gái nghẹn ngào.
"Đều do tôi, đáng ra là tôi…"
Lời của cô gái không có ai đáp lại.
Màn hình lớn phía trên năm bức ảnh đang chiếu thông tin chi tiết về cuộc đời của họ, đồng thời phát những đoạn cắt livestream trong quá trình làm các nhiệm vụ khác nhau tại Cục Quản lý siêu nhiên.
Biết Khương Yếm không cập nhật tin tức, Trình Quang bèn hạ thấp giọng rồi giải thích cho cô: "Vào tuần trước, Cục Quản lý ban bố nhiệm vụ trên trang thông tin chính thức, phát hiện sóng năng lượng mãnh liệt bất thường tại một phòng tang lễ nằm trong khu Nam Tạng*, nhưng chỉ vài phút ngay sau đó đã trở lại trạng thái bình thường. Dựa vào cường độ của sóng năng lượng mà Cục Quản lý đã yêu cầu đội tham gia phải có ít nhất là bốn thành viên, trong đó bắt buộc phải có hai nhà ngoại cảm nằm trong top 100 đi cùng."
(*Nam Tạng: phía nam của Tây Tạng, khu vực đang tranh chấp giữa Trung Quốc và Ấn Độ.)
"Cách đây sáu ngày, một đội gồm năm người đã nhận nhiệm vụ, nhưng vừa đặt chân vào nhà tang lễ ở Nam Tạng thì tất cả thiết bị liên lạc và thiết bị ghi hình đều bị mất tín hiệu, không ai biết bọn họ gặp phải chuyện gì, Cục bèn điều thêm ba người nữa đến tiếp ứng, nhưng đã trễ…"
Trình Quang nhìn vào những bức ảnh kia rồi nói tiếp: "Ngày hôm qua, năm cỗ thi thể được người dân địa phương phát hiện tại huyện Phúc Hải của Nam Tạng."
"Ba người được cử đi tiếp ứng cũng biến mất mà không rõ tung tích."
Trông xuống cô gái đang khóc, Trình Quang lắc đầu: "Cô ấy tên Trần Hi Từ, hạng 97, khả năng thanh tẩy rất mạnh, có thể cưỡng chế ma quỷ khôi phục sự tỉnh táo trong vài phút. Người xếp thứ 78 tên Tả Đồ Nam, là bạn thân nhất của cô ấy, hai người ở chung phòng kí túc xá thời cấp hai và cấp ba, rồi học đại học trong cùng một thành phố, cùng làm nhiệm vụ với nhau suốt bao năm nay, chỉ riêng lần này…, em nghe nói Trần Hi Từ sắp tốt nghiệp đại học mà đồ án vẫn chưa làm xong nên bị giảng viên hướng dẫn yêu cầu phải ở trường cả ngày, vì thế nhận nhiệm vụ xong lại phải bỏ, Tả Đồ Nam thấy vậy thì tình nguyện thay thế."
Đây là lần đầu tiên Khương Yếm biết đến cách thức "phân công nhiệm vụ" của Cục Quản lý siêu nhiên.
Trình Quang giải thích: "Mỗi ngày trang thông tin chính thức của Hồng Chẩm đều đăng tải hàng chục cho đến hàng trăm nhiệm vụ, phần thưởng khá hấp dẫn - dù là đan dược quý hiếm, bùa hộ mệnh hay thậm chí là tiền tỷ, Cục chưa bao giờ keo kiệt cả, bởi một lần nhận nhiệm vụ cũng là một lần đi liều mạng."
Khương Yếm gật đầu.
Nhưng cô có suy nghĩ, thắc mắc: "Ma quỷ mạnh cỡ đó làm thế nào để xuất hiện trong nhà tang lễ…? Chẳng phải máy đo năng lượng của các cậu có thể đo sóng năng lượng của linh hồn vừa mới chết trong vòng ba, bốn tháng hay sao, thời gian ngắn ngủi sao lại mạnh như thế được."
Trình Quang lắc đầu: "Nhiều quá, bên bọn em quản không xuể."
"Mỗi ngày ở Hoa Quốc đều có rất nhiều người chết, dù cho tỉ lệ biến thành ma quỷ chỉ là một phần trăm thì vẫn là một con số không hề nhỏ. Đại đa số họ lúc sinh thời đều là người lương thiện chưa phạm phải lỗi lầm gì to tát, rất hiếm kẻ ác cùng cực nên Ban Điều hành của Cục Quản lý siêu nhiên vẫn luôn hi vọng có thể giúp những linh hồn này đầu thai và phần lớn các nhà ngoại cảm cũng cũng mong muốn như vậy…"
Nói đến đây, Trình Quang lại thở dài.
Cậu buồn bã đề cập tình hình hiện tại: "Nhưng linh hồn lại bị vấy bẩn quá dễ dàng, ký ức mờ nhạt và ý thức mơ hồ của họ khiến các nhà ngoại cảm rất khó khăn để tìm ra chấp niệm chứ chưa nói đến việc giúp họ toại nguyện, thông thường phải mất một tuần hoặc lâu hơn mới có thể hoàn tất việc đầu thai cho một linh hồn."
"Mà danh sách nhà ngoại cảm lại quá ít ỏi, chỉ có không quá mười nghìn người đang hành nghề, trong đó hoạt động tích cực thì chỉ ở mức ba đến bốn nghìn, nhưng số lượng linh hồn bị kẹt lại nhân gian ngày một nhiều thêm, dẫn đến việc tồn tại một số linh hồn ở lại thế giới loài người trong thời gian rất dài."
"Những linh hồn đó ở lại lâu quá nên đã mất ý thức hoàn toàn, bắt đầu tấn công người vô tội một cách bừa bãi, thậm chí còn sinh ra Trường năng lượng."
Khương Yếm nhướng mày: "Trường năng lượng?"