Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 69

Nhiệm vụ đã hoàn thành. 

Dù là tìm ra nguyên nhân khiến năng lượng của khu nhà tập thể rối loạn thêm lần nữa hay xác định nguyên nhân cái chết của Hà Sấu Ngọc đều đã xong. 

Sau khi Trần Nhiên Y biến mất, hai người nhận được tin nhắn từ Cục Quản lý, xe đón bọn họ đang ở cổng trường. 

Thẩm Hoan Hoan chụp lại bức ảnh chân dung của Trần Nhiên Y. 

Camera ở phòng tranh đã bị Lâm Hâm Cửu làm hỏng, hai người dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, Thẩm Hoan Hoan đặt vài trăm tệ lên tấm bảng vẽ bị Lâm Hâm Cửu đá gãy làm đôi. 

"Đi nào." Khương Yếm nói. 

"Vâng, đi thôi ạ." Thẩm Hoan Hoan ngoái đầu nhìn xưởng vẽ lần cuối, cô nàng chớp mắt vài cái để đè nén lại cảm giác chua xót. 

Cô nàng thực sự rất thích Trần Nhiên Y, cả hai trạc tuổi nhau, nếu có thể làm bạn thì chắc hẳn sẽ là bạn thân cực kỳ thân. 

Sáng sớm, trường Trung học cơ sở số 1 An Bình yên ắng quá đỗi, có lẽ do là tòa nhà này cách phòng bảo vệ quá xa nên loạt tiếng động lúc trước không ảnh hưởng gì tới người trực. 

Hai người đi xuống khẽ khàng, tiếng bước chân vọng lại khe khẽ trên hành lang. 

"Lúc trước em cứ tưởng chấp niệm của Trần Nhiên Y sẽ là Trần Ngưng."

Thẩm Hoan Hoan bỗng nhỏ giọng nói. 

Khương Yếm không nói gì. 

Thế là Thẩm Hoan Hoan tiếp tục: "Nhưng cậu ấy dũng cảm hơn em nghĩ."

"Em luôn cho rằng người dám vượt lên nỗi đau và nỗi buồn tột cùng để cắt bỏ xiềng xích của máu mủ tình thân là người rất dũng cảm…, từ bỏ hy vọng đối với chính mẹ mình là một sự quả quyết và dũng cảm thật sự."

Khương Yếm nhìn xuống, cô bóp nhẹ khớp ngón tay rồi lại từ từ duỗi ra. 

Một cơn gió mạnh ngang qua ngoài cửa sổ, thổi tung hoa của cây đào bên dưới bay khắp nơi, một bông đào màu hồng nhạt bị gió cuốn theo khẽ rơi xuống vai của cô. 

Thẩm Hoan Hoan cũng chú ý đến, cô nàng áng chừng khoảng cách giữa Khương Yếm và cửa sổ rồi thốt lên kinh ngạc.

"Xa như vậy mà vẫn rơi được lên người của chị này."

Dường như vì đã trải qua một năm livestream và từng chứng kiến nhiều chuyện buồn vui, nên vẻ u sầu của Thẩm Hoan Hoan đã dần biến mất. 

Cô nàng nhặt bông hoa nhỏ rồi đặt vào lòng bàn tay của Khương Yếm: "Bông hoa nhỏ này có duyên với chị đấy."

Khương Yếm mỉm cười. 

"Cảm ơn em."

Ra đến cổng trường, nhân viên trực ban chỉ nghĩ hai người là giáo viên tăng ca nên để hai người đi mà không kiểm tra giấy tờ gì. 

Sau khi hai người yên vị thì xe buýt bắt đầu chuyển bánh. 

Đứng ở hàng đầu, Giang Ngữ Tình trước tiên chúc mừng mấy người, tiếp đến thì thuật lại cho phòng livestream về mạch tình tiết mà các thí sinh đã phát hiện. 

Cuối cùng, cô ấy cập nhật tiến triển của vụ việc.

"Nhà ngoại cảm liên quan đến vụ án tên Lục Đông, giới tính nam, 48 tuổi, hiện đã bị bắt." Giang Ngữ Tình nói. 

"Người này là một nhà ngoại cảm dân gian rất có tài, chưa đăng ký vào Cục, mấy năm trước từng mua được hai quyển sách ở sạp ven đường viết về lĩnh vực ngoại cảm, bèn tự học theo lối đường ngang ngõ tắt, có mạng lưới quan hệ cá nhân, hắn ta đã chủ động tìm tới Trần Ngưng."

"Hắn ta khai rằng việc giúp Trần Ngưng chỉ là để kiểm chứng thành quả tự học của mình, rồi việc theo dõi và gửi tin nhắn cho nạn nhân bị nguyền rủa cũng là để nghiệm chứng sức mạnh thần chú. Ban đầu, hắn ta tưởng rằng lời nguyền rủa lên người Hà Sấu Ngọc đã bị mất hiệu lực, sau đó Trương Thiêm tìm đến thì hắn ta mới biết là vẫn còn hiệu lực, nên đã đi khoe khoang với bạn hắn tận mấy ngày liền."

"Hắn ta đang tiếp nhận trình tự thẩm vấn thông thường trong Phòng Khảo Vấn, mọi người có muốn nghe thử giọng hắn ta không?" 

Phòng Khảo Vấn của Cục Quản lý siêu nhiên là một nơi rất trọng chủ nghĩa nhân đạo, những kẻ vào đến đây đều là hung thủ giết người, mà vai trò của Phòng Khảo Vấn là tích cực phát huy tinh thần nhân đạo, khiến những kẻ rác rưởi kia phải nôn ra nhiều tội ác khác dưới sự hành hạ của ác quỷ.

Đám đông lặng thinh, Giang Ngữ Tình mở điện thoại một cách qua loa rồi hời hợt bật đoạn ghi âm.

Âm thanh nghe rất rõ.

Tiếng đầu bị đập vào tường, tiếng hàm răng run lập cập, hay tiếng la hét cầu xin liên miên không dứt, đều rất rõ.

"Đây là đoạn ghi âm ba phút trước." Giang Ngữ Tình nói. 

"Phòng Khảo vấn có mười sáu ác quỷ đã ký khế ước, mỗi vị đều có sở thích riêng, thích làm gì thì làm, chơi gì thì chơi, chỉ cần không chơi chết người là được. Còn về phạm nhân ấy à… chúng tôi sẽ không trói tay xích chân làm gì, bọn chúng rất tự do, chỉ trừ quyền được chết."

Nói xong, Giang Ngữ Tình nhìn qua đám đông một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào ống kính máy quay. 

Những lời này đã nhắc nhở và nhấn mạnh rằng Cục có thể có nhiều phương pháp quản lý khác nhau nhưng vẫn luôn thống nhất một quan điểm - không bao giờ được lấy việc giao thiệp với quỷ hay thần làm đường tắt để hại người. Phòng Khảo vấn được dựng lên để dành cho những nhà ngoại cảm coi mạng người như cỏ rác.

Dĩ nhiên nếu cần thiết thì cũng có thể dành cho người dân bình thường mà coi khinh mạng người. 

Thẩm Tiếu Tiếu tựa vào trên lưng của ghế trước, tò mò hỏi: "Thế còn Trương Thiêm, Hướng Nam Chi và Chu Hân Vân nữa, bọn họ thì sao?"

Giang Ngữ Tình đáp: "Ba người này lại nằm trong các tình huống phức tạp không giống nhau."

"Trước mắt, bọn họ đang bị cảnh sát tạm giam, Cục Quản lý siêu nhiên sẽ cử người có chuyên môn đến tiếp nhận. Về phần Trương Tiểu Lương và Lý Trình, mọi người không cần lo lắng, Cục sẽ theo sát đảm bảo từ những nhu cầu cơ bản nhất trong cuộc sống cũng như trong học hành."

"Còn Trần Ngưng…" Giang Ngữ Tình dừng một chút. 

"Ba mươi phút nữa, đích thân Quán chủ của Ngũ Lăng Quán sẽ livestream làm phép, gọi linh hồn Trần Ngưng trở về, huỷ hết vận may ở các kiếp sau. Cô ta sẽ bị giam giữ mười năm trong Phòng Khảo vấn."

Vừa dứt lời, số khán giả đã giảm đi phân nửa, bọn họ chuyển qua xem livestream của Ngũ Lăng. 

Thẩm Tiếu Tiếu đang ngồi sau lưng Khương Yếm, em cất cao giọng cảm thán: "Ô, Quán chủ của Ngũ Lăng Quán…"

Khương Yếm liếc sang hỏi: "Em biết à?"

Thẩm Tiếu Tiếu cười hì hì: "Cô giáo dạy em và chị Hoan Hoan ạ, mỹ nữ xinh đẹp lại mạnh mẽ ạ, tóc dài này, mặc vest này lại còn có đôi chân dài miên man nữa, ngầu xỉu!"

Khương Yếm gật đầu và không nói gì thêm. 

Cô nghiêng người để mở cửa sổ ra một chút.

Đã một giờ sáng, ngoài trời rất tối nhưng lại không hề u ám. Thứ mùi tanh hôi ở khu tập thể tựa như cái dằm nhức nhối đâm vào lòng người kia cuối cùng cũng biến mất, Khương Yếm hít một hơi thật sâu.

Thậm chí còn thoang thoảng mùi thơm ngọt dịu. 

Thế nhưng xe đang chạy trên đường nhựa, xung quanh xơ xác tiêu điều, kể cả mùi hoa dại cũng chẳng thể vào tận đây mới phải. Khương Yếm nhìn xuống, chợt thấy bông hoa đào nhỏ kia đã bay từ túi áo đậu trở lại lên vai cô tự lúc nào. 

Bông hoa đào nhỏ như mọc rễ, nó bám chắc trên vai Khương Yếm, và những giọt sương trên cánh hoa dường như ngày càng to tròn hơn. 

Khương Yếm nhìn chằm chằm vào nó vài giây. 

Rồi Khương Yếm vứt nó ra bên ngoài cửa sổ. 

*

Lần này, xe buýt chạy đến cuối chuyến mới đến được khu chung cư của Khương Yếm. 

Khương Yếm xuống xe đúng lúc buổi bình minh ánh lên tia nắng đầu tiên ở phía chân trời.

Cô liếc điện thoại, đã năm giờ rưỡi, khí trời tuy lạnh nhưng trong lành, gió cũng man mát dễ chịu.

Quán ăn sáng bên cạnh khu chung cư quá ư là đông khách và náo nhiệt, mỗi ngày đều phục vụ cho cánh dân văn phòng cũng như những người tập thể dục buổi sáng.

Khương Yếm xếp hàng mua một suất xíu mại rồi kéo vali vào chung cư. 

Bình Luận (0)
Comment