Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 68

Lâm Hâm Cửu lập tức dùng hành động đáp lại. Anh ta đóng sầm cửa lại, sải bước rời đi.

Sợi dây quanh cổ tay Trần Nhiên Y đã biến mất.

Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng khống chế chú pháp, chậm rãi đặt Trần Nhiên Y xuống đất, nhưng cũng không cởi sợi dây quấn quanh người cô nhóc.

Đúng là Trần Nhiên Y đã làm tổn thương Tống Tranh nên Thẩm Hoán Hoan định cho cô ấy vào thùng chứa rồi đưa về Cục quản lý.

Nhưng Trần Nhiên Y đột nhiên lên tiếng.

"Anh trai mặc áo trắng lần trước tên là Tống Tranh ạ?"

Thẩm Hoan Hoan sửng sốt gật đầu: 

"Cô còn nhớ anh ấy sao?"

"Còn nhớ." Trần Nhiên Y nói những chuyện của bản thân trong sáu tháng qua: "Tôi uống thuốc tự tử, bảy ngày sau mới trở về nhà. Lúc đầu, tôi nghĩ sau khi chết ai cũng sẽ như vậy. Sau khi chứng kiến ​​mẹ tôi tự tử trong biển lửa, tôi vẫn còn hơi sợ hãi. Tôi rất sợ linh hồn của bà ấy sẽ trở về nhà rồi bà ấy sẽ tiếp tục đối xử với tôi như cách bà ấy đã làm khi còn sống. Nhưng tôi phát hiện ra rằng bà ấy không có như vậy, bà ấy đã tiêu tán khi trở về vào bảy ngày sau."

"Sau đó tôi đoán là mình đã làm chút chuyện nên đã không thể luân hồi, tôi đứng ở trong phòng chờ đợi luân hồi. Khi thời gian chờ đợi ngày càng dài hơn, tôi cảm thấy như rất nhiều cảm xúc khó chịu dần dần xâm nhập vào cơ thể. Tôi trở nên cáu kỉnh, trí nhớ cũng trở nên mơ hồ. Lúc này, có hai chàng trai đến nhà tôi, một người mặc đồ trắng và một người mặc đồ tím. Người áo tím chính là anh trai rất hung dữ vừa nãy."

"Mặc dù lúc đó đầu óc tôi thường xuyên hỗn loạn nhưng chúng tôi vẫn có thể giao tiếp bình thường." Trần Nhiên Y nói.

"Vậy tại sao cô lại làm vậy với Tống Tranh?" Thẩm Hoán Hoan khó hiểu hỏi.

Bởi vì lúc đó Trần Nhiên Y vẫn còn tỉnh táo nên sẽ không làm tổn thương Tống Tranh chứ.

"Bởi vì là anh Tống Tranh yêu cầu tôi làm vậy " Trần Nhiên Y nói: "Lúc đó, anh trai mặc áo tím không nghe tôi nói, vừa nhìn thấy tôi đã dùng lửa đốt tôi. Sau đó, anh trai mặc áo trắng... anh Tống Tranh đã ngăn anh ta lại và cứu tôi từ dưới biển lên, còn hỏi tôi còn nguyện vọng gì." Trần Nhiên Y nhớ lại: "Lúc đó tôi bị cháy nên rất đau không nhớ được nguyện vọng của mình là gì, nhưng tôi nhớ rõ mình là ai. Cho nên tôi ghê vào tai anh ấy nói rằng tôi tên là Trần Nhiên Y, tôi hơi không nhớ rõ mặt mình."

"Anh ấy bảo tôi tuyệt đối không được nói chuyện này với anh trai áo tím. Anh ấy nói anh trai áo tím nhận nhầm tôi nên cho dù tôi bị hoả thiêu thì cũng sẽ không chết, chẳng qua rất đau mà thôi."

Trần Nhiên Y nói: "Anh Tống Tranh không mạnh bằng anh áo tím. Anh ấy vừa nói chuyện với tôi xong đã bị đẩy sang một bên."

"Sau khi tôi bị đốt một thời gian anh Tống Tranh lại đến. Anh ấy nói rằng mặc dù tôi không nhớ được nguyện vọng của mình nhưng anh ấy có một ý tưởng hay."

"Anh ấy muốn giao dịch với tôi, anh ấy sẽ cho tôi mượn năm giác quan còn tôi sẽ phải chịu đựng sự tra tấn của anh trai mặc áo tím. Sau khi hai người đi rồi thì tìm nơi ẩn náu."

"Anh ấy nói khuôn mặt hiện tại của tôi quá xấu. Nếu tôi không vứt nó đi thì tôi sẽ không bao giờ tìm lại được khuôn mặt của mình nữa. Vậy nên tôi vứt nó đi, rồi dùng năm giác quan của anh ấy để trải nghiệm thế giới, đi đến tất cả những nơi tôi đã ở trong suốt cuộc đời và từ từ tìm lại khuôn mặt của mình, nghĩ về nguyện vọng của chính tôi."

"Chúng tôi đã hợp tác và tôi đã hứa với anh ấy rằng tôi nhất định sẽ nhớ ra nguyện vọng của chính mình rồi sau đó sẽ trả lại năm giác quan cho anh ấy."

"Sau đó tôi đã bị đánh rất thảm. Phải mất hai tháng sau tôi mới dần lấy lại sức lực, nhưng những cảm xúc ác ý từ bốn phương lại bắt đầu ập đến với tôi." Trần Nhiên Y đưa tay che ngực: "Nhưng năm giác quan của anh Tống Tranh lại phát sáng trong cơ thể tôi. Mỗi lần nó phát sáng thì tôi sẽ tỉnh táo rất nhiều. Tôi mang theo nó, lơ lửng bay đến phòng vẽ tranh rồi nhìn bức chân dung của tôi ở đây." Trần Nhiên Y chỉ vào mặt mình: "Sau đó tôi nhớ ra rồi."

"Cô có muốn xem bức chân dung tự họa của tôi không?"

Thẩm Hoan Hoan buông lỏng sự giam cầm trên người của Trần Nhiên Y. Cơ thể nửa trong suốt của Trần Nhiên Y bước về phía bức tranh sơn dầu ở phòng vẽ tranh phía cuối. 

Cô nhóc xốc tấm vải trên bức tranh lên.

Phía sau có một khoảng trống nhỏ, một bó hoa trắng và một chiếc bảng vẽ đơn độc.

Sau cái chết của Trần Nhiên Y, trường trung học cơ sở số 1 An Bình đã đặc biệt dành một không gian để tưởng nhớ cô gái đã vào trường với điểm số cao nhất thành phố nhưng lại chết một cách vô tội.

Chắc là vì khi còn sống, Trần Nhiên Y có danh tiếng tốt nên không ai sợ cô nhóc. Ngược lại, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp vệ sinh và cắm hoa tươi cho cô ấy.

Khương Yếm nửa dựa vào bức tranh và nhìn vào giữa bàn vẽ.

Thành thật mà nói, bức chân dung tự họa của Trần Nhiên Y không đẹp.

Tranh có chút bẩn, màu sắc không đồng đều, thậm chí ngay cả đường nét cũng có vết lem do thay đổi nhiều lần, hoàn toàn không thể so sánh với nét vẽ của cô nhóc khi vẽ bướm.

Nhưng trong tranh cô nhóc cười rất thoải mái, Khương Yếm nghĩ muốn cười hai chiếc răng nanh cân đối. Thậm chí do rất vui vẻ nên làn da trông khỏe mạnh, đôi mắt trong veo và mái tóc đen mượt của cô gái đều lộ ra trên khuôn mà cười này.

Trần Nhiên Y nói: "Đây là ngày hạnh phúc nhất của tôi."

Khương Yếm: "Ngày cô đạt được vị trí đầu tiên của thành phố?"

Trần Nhiên Y cười, lộ ra răng nanh: "Sai! Ngày đó tôi được giáo viên mỹ thuật khen ngợi, cô ấy nói tôi là thiên tài trong môn sơn dầu."

Vẻ mặt của Thẩm Hoan Hoan cảm động, cô mở miệng nhẹ nhàng nói: "Cô giáo của cô nói đúng." 

Khán giả trong phòng livestream cũng cảm động. Fan hâm mộ của Lâm Hâm Cửu rất nhiều, trong đó phần lớn đều là những nhà ngoại cảm bị quỷ hồn mất lý trí thương tổn nhưng trong phòng livestream lại rất ít tiếng hô đánh hô giết.

Trần Nhiên Y dường như không còn gì để nói.

Cô nhóc lấy ra một quả cầu ánh sáng có trắng dịu dàng từ trong người ra và đưa cho Thẩm Hoan Hoan.

"Đây là năm giác quan của anh Tống Tranh. Xin hãy giúp tôi trả lại cho anh ấy, sau đó nói với anh ấy rằng kiếp sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh ấy." Nói xong cô nhóc đưa tay ra trước mặt Thẩm Hoan Hoan, tư thế giống như phạm nhân trước khi đeo còng tay: "Dẫn tôi đi đi."

Nếu Tống Tranh tự mình cho đi năm giác quan thì Trần Nhiên Y trước sau cũng chưa từng phạm sai lầm gì nên lẽ ra cô nhóc không nên bị đưa về Cục quản lý và không nên bị trừng phạt.

Nhưng cô nàng cũng không do dự bao lâu thì điện thoại của đã rung lên. Có người gửi tin nhắn cho cô nàng: "Giúp cô ấy tái sinh, đây là ý muốn của Tống Tranh."

Thẩm Hoan Hoan thở ra một hơi.

Cô nàng đưa tin nhắn này cho Trần Nhiên Y nhìn, cô nhóc ngơ ngác hồi lâu: 

"Nhưng tôi mượn anh ấy lâu rồi, chắc anh ấy khó khăn lắm."

"Nhưng anh ấy không hy vọng cô bị trừng phạt."

Trần Nhiên Y im lặng, hốc mắt của cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Thẩm Hoan Hoan nói với Trần Nhiên Y: "Hãy kể cho chúng tôi nghe nguyện vọng của cô trước khi chết, chúng tôi sẽ xem xem liệu có thể giúp cô thực hiện được không."

Trần Nhiên Y thấp giọng hỏi: "Nói ra nguyện vọng sau khi chuyển thế sao?"

Thẩm Hoan Hoan lắc đầu và giải thích: "Là nguyện vọng có thể thực hiện trước khi chuyển thế."

Trần Nhiên Y: "Nhưng một khi tôi nói ra thì nó sẽ được thực hiện."

"Cô có thực sự muốn tôi nói điều đó không?" Cô nhóc hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Nếu tôi nói bây giờ thì về sau các cô hối hận cũng đã muộn rồi."

Khương Yếm lúc này có chút tò mò: "Cô cứ nói đi."

Trần Nhiên Y nhìn lên trần phòng vẽ tranh rồi nhìn những bông hoa trắng mà người khác bày tỏ sự tưởng niệm. Cô nhóc ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh nói: "Tôi chết rất đau đớn."

"Đau kinh khủng, tất cả các cơ quan nội tạng của tôi đều co giật và đau đớn."

Cô nhóc nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả cái chết của mình ngày hôm đó: "Hôm đó tôi nhìn chai thuốc trừ sâu trên bàn, nhớ tới sự công kích của mẹ. Bà ấy luôn sẵn sàng làm tổn thương tôi theo cách đau đớn nhất. Ngay cả khi chúng tôi ở trên Internet cách nhau một phương trời đất nhưng bà ấy vẫn có thể phát hiện ra chính xác đó là tôi và làm tổn thương tôi một lần nữa, khiến tôi đột nhiên chỉ muốn chết đi."

"Nhưng tôi đã hối hận ngay khi tôi uống thuốc trừ sâu. Đau quá, thật sự rất đau, nhưng đã quá muộn rồi, không ai có thể cứu được tôi, tôi phải chết rồi." Nước mắt của Trần Nhiên Y từ trong hốc mắt chảy ra, cô nhóc vội vàng lau đi: "Cho nên sau khi tôi chết, tôi chỉ muốn nói với người khác nghe điều này. Tôi muốn mọi người biết uống thuốc trừ sâu đau đớn như thế nào, đừng ngu ngốc như tôi vì những người tự sát không đáng phải chịu đựng điều đó. Tôi không nói dối, không có gì tôi trải qua từ trước đến nay lại đau đớn bằng khoảnh khắc khi chết. "

"Cho nên nếu mọi người đang buồn khổ thì hãy cố gắng nghĩ về những ngày đã qua và cố gắng tìm kiếm điều gì đó đáng sống vào ngày mai. Có lẽ các bạn sẽ lại muốn sống tiếp."

Thẩm Hoan Hoan đợi một lúc, nhìn thấy Trần Nhiên Y không nói gì nữa, cô nàng do dự rồi nói: "... Vậy thôi à?"

"Chỉ thế thôi."

Thẩm Hoan Hoan mím môi.

Chấp niệm của Trần Nhiên Y không phải là thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, không phải muốn được làm chính mình, không phải muốn trở thành họa sĩ, cũng không phải muốn xem bức tranh của chính mình trong một triển lãm nghệ thuật sao.

Chỉ vậy thôi à?

Khi Thẩm Hoan Hoan nhìn thân hình Trần Nhiên Y dần dần mờ đi, cảm giác như có một viên thuốc đắng nghẹn trong cổ họng cô nàng vậy, có cố gắng nuốt xuống cũng không thể nuốt nổi.

Cho đến khi cô nàng nhìn thấy Trần Nhiên Y biến mất khỏi thế giới.

Cuối cùng cô nàng cũng đã lấy lại được giọng nói của mình.

Lúc đó cô nàng mới dám chắc chắn.

Chấp niệm của Trần Nhiên Y hóa ra chỉ có thế.

Bình Luận (0)
Comment