Thẩm Hoan Hoan chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Vừa rồi cô nàng đã nhìn qua, ngoại trừ vết thương nhẹ trên cổ tay của Trần Nhiên Y thì mọi thứ còn lại đều ổn. Lâm Hâm Cửu chắc là vừa bắt được Trần Nhiên Y nên vẫn chưa kịp tra tấn cô nhóc.
Trong khi Lâm Hâm Cửu đang tập trung sự chú ý vào Khương Yếm, cô nàng quay đầu và niệm phép. Ánh sáng màu vàng lóe lên trên đầu ngón tay của cô nàng, rồi một vòng dây thừng màu vàng vàng nhạt xuất hiện và quấn quanh cơ thể của Trần Nhiên Y.
Đôi mắt của Trần Nhiên Y khẽ động đậy, cô nhóc mở mắt ra rồi cúi đầu nhìn Thẩm Hoan Hoan.
Vẻ mặt của cô nhóc rất bình tĩnh, giống như thể mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì đến cô nhóc vậy. Ngay sau đó cô nhóc lại nhắm mắt lại.
Khương Yếm nhìn trạng thái của Trần Nhiên Y: "Đây có phải là trạng thái sau khi bị ô nhiễm bởi khí bẩn không? Sao có cảm giác không hung hãn gì cả thế?"
Thẩm Hoan Hoan trả lời: "Cô ấy có thể đến phòng vẽ tranh nên chứng tỏ mức độ ô nhiễm của cô ấy không quá nhiều, ít nhất còn nhớ mình thích gì."
"Với cả cũng lạ thật." Thẩm Hoan Hoan nói: "Trần Nhiên Y dùng khuôn mặt của chính cô ấy chứ không phải của Trần Ngưng."
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì đã hoàn toàn chọc giận Lâm Hâm Cửu. Anh ta lấy bùa chú từ trong túi tiền ra và những câu niệm khó hiểu vang lên. Ngọn lửa bốc cháy trên cơ thể của Trần Nhiên Y. Lâm Hâm Cửu đọc càng ngày càng nhanh, ánh mắt anh ta hiện lên sự tàn nhẫn, không có chút thương xót nào.
Trần Nhiên Y ngậm chặt miệng, tựa hồ đang cố gắng không đau đớn kêu lên nhưng cảm giác linh hồn nóng rát thật sự không thể chịu nổi, cô nhóc chỉ đành cắn môi giãy dụa.
"Lâm Hâm Cửu!" Thẩm Hoan Hoan lo lắng hét lên, trong nháy mắt quấn sợi dây quanh ngón tay Lâm Hâm Cửu.
Tờ giấy bùa ghi ngày sinh tháng đẻ rơi ra, Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng nhặt lên và xé đi.
Lâm Hâm Cửu nhìn Thẩm Hoan Hoan bằng ánh mắt thâm hiểm. Anh ta đã tham gia Cục đã bảy năm, căn bản không phải trình độ mà Thẩm Hoan Hoan mới học hai ba năm có thể so được.
Sao cô nàng dám chủ động khiêu khích?
Vì vậy chỉ trong phút chốc, Lâm Hâm Cửu đã thoát ra được.
Điều này nằm trong dự đoán của Thẩm Hoan Hoan nên cô nàng lại niệm chú và trói hai tay anh ta lại, cả hai tay trái và phải đều bị quấn lấy sít sao.
Nửa tiếng sau, quấn lại.
Lại quấn lại.
Lại quấn lại.
Cơn giận của Lâm Hâm Cửu ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng anh ta đá bay chiếc bảng vẽ trong phòng vẽ tranh đi.
Rầm!
Bảng vẽ bằng gỗ đập mạnh vào vách tường, vỡ thành hai mảnh.
"Không được phá hoại tài sản công cộng." Thẩm Hoan Hoan nói xong rồi lặng lẽ trói cả chân anh ta lại.
Lâm Hâm Cửu tức giận siết chặt nắm đấm, xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
Khương Yếm hưng phấn nói: "Hai người định cả đêm đều chỉ như thế này à?"
Thẩm Hoan Hoan nhẹ giọng trả lời: "Cục có quy định nghiêm ngặt, anh không được phép dùng năng lực tâm linh để tấn công đồng nghiệp."
Khương Yếm: "Vậy em đang làm gì vậy?"
Thẩm Hoan Hoan: "À... Em đang giúp anh ta giữ bình tĩnh...?"
Thẩm Hoan Hoan mím môi, gò má nóng lên một chút, xấu hổ không dám nói thêm nữa.
Khương Yếm hơi phiền khi thấy hai người quấn nhau như thế suốt đêm: "Chúng ta không dùng năng lực tâm linh không phải tốt sao, đánh nhau một trận, kẻ thua sẽ ra ngoài."
Lâm Hâm Cửu nheo mắt lại, động tác giãy dụa cũng dừng lại.
"Tôi cảm thấy được."
Thẩm Hoan Hoan hoảng sợ nhìn Khương Yếm, Khương Yếm thở ra: "Quên đi, để chị."
Tình hình hiện tại giống như một cảnh sát bị rời bỏ cây súng và tham gia vào một cuộc đối đầu thân thiện với sự đồng ý của cả hai bên.
Giọng điệu của Khương Yếm quá mức tùy ý. Thẩm Hoan Hoan suy nghĩ một lúc, lấy sợi dây ra khỏi người Lâm Hâm Cửu rồi nhường chỗ cho Khương Yếm.
Rõ ràng Lâm Hâm Cửu đã bị thái độ của Khương Yếm khiêu khích. Anh ta tiến lên vài bước, khép năm ngón tay phải của mình lại và đánh mạnh vào gáy Khương Yếm.
Con dao trên cầm tay phía sau đầu phát ra một luồng gió, Khương Yếm lắc mình né tránh, dùng tay trái nắm lấy cổ tay Lâm Hâm Cửu, nhanh như chớp đẩy lùi Lâm Hâm Cửu ra xa vài thước.
Lâm Hâm Cửu hoàn toàn không phản ứng lại được, lập tức lui về phía sau vài bước.
Anh ta vừa sợ vừa giận: "Cô…"
Trong khi anh ta đang nói, khuỷu tay của Khương Yếm dễ dàng đánh vào ngực Lâm Hâm Cửu. Axit trong dạ dày của Lâm Hâm Cửu dâng lên và hầu kết của anh ta kịch liệt chuyển động. Trong một khoảng thời gian ngắn, anh ta hoàn toàn không hiểu mình tại sao mình lại bị dồn ép như vậy. Mắt anh ta trừng to nhìn Khương Yếm, nhấc chiếc ghế bên phải lên ném vào người Khương Yếm!
Không ai có thể nhìn rõ động tác của Khương Yếm. Giữa những tiếng nghiến răng và chửi bới của Lâm Hâm Cửu, cô dễ dàng né được chiếc ghế ném về phía mình. Cô dùng một tay giữ bàn, một cước đá vào mặt của Lâm Hâm Cửu. Ầm!! Chiếc ghế đập mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển.
Khương Yếm đang đi giày cao gót, mà Lâm Hâm Cửu dùng ghế đánh cô vậy nên cô cũng đá anh ta không thương tiếc. Mũi của Lâm Hâm Cửu đột nhiên chảy máu đỏ.
Anh ta dường như bị một cú đá làm choáng váng, đứng yên tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Khương Yếm.
"Còn đánh nữa không?" Khương Yếm bình thản hỏi.
Ánh mắt của Lâm Hâm Cửu chậm rãi chuyển động, đầu anh ta choáng váng hồi lâu mới ngừng lại. Anh ta giơ tay lau máu trên mặt, nuốt xuống vị rỉ sắt ngọt tanh trong miệng, phun ra những từ ngữ ô uế: "Mẹ cô! Tôi phải g**t ch*t cô!"
"Được thôi." Khương Yếm cong môi: "Vậy tôi sẽ đánh với anh."
Thẩm Hoan Hoan đã hoàn toàn mông lung. Cô không hề nhìn thấy cảnh Khương Yếm đâm xuyên tim Vương Bảo Dân ở kỳ đầu tiên nên đây là lần đầu tiên cô thấy Khương Yếm dùng bạo lực.
Khương Yếm cúi xuống và nắm lấy chiếc ghế mà Lâm Hâm Cửu không ném trúng cô lúc nãy rồi giơ cao lên, đập thẳng vào Lâm Hâm Cửu mà không cần bất kỳ thuật nào.
Phía sau Lâm Hâm Cửu là cái bàn nên anh ta căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể tạm thời dùng khuỷu tay che mặt lại.
Nhưng cơn đau trong dự kiến đã không kéo tới, chiếc ghế dừng lại trước mặt anh ta tầm năm centimet.
"Còn đánh nữa không?"
Giọng nói bình tĩnh của Khương vang lên, Lâm Hâm Cửu mở mắt ra, vài giọt mồ hôi chảy dọc trán, che khuất tầm nhìn của anh ta.
"..."
Một lúc lâu sau, anh ta mới buông lỏng tay xuống, một cây bút đã gọt nhọn rơi xuống đất. Trong nháy mắt, đầu nhọn đã vỡ thành nhiều mảnh.
"Tôi không đánh nhau với phụ nữ."
Khương Yếm như cười như không. Cô đang định nói thì một giọng nữ khàn khàn kỳ lạ đột nhiên vang lên:"Ngay cả tôi cũng có thể thấy rõ ràng rằng anh không thể đánh bại cô ấy."
Khương Yếm nhướn mày và nhìn Trần Nhiên Y đang bị treo lơ lửng trên trần nhà.
Cổ tay của Trần Nhiên Y bị trói, lúc này cô nhóc cúi đầu nhìn Lâm Hâm Cửu: "Đúng là mất mặt khi nói không đánh với phụ nữ sau khi thua cuộc."
Máu nóng của Lâm Hâm Cửu đã dồn hết lên đầu, anh ta nhanh chóng luồn tay vào túi, chuẩn bị viết ngày sinh của Trần Nhiên Y lên tờ giấy màu vàng.
Thẩm Hoan Hoan vội vàng trói tay anh ta lại: "Bị khiêu khích mà vi phạm điều đã cược, thật xấu hổ."
Lâm Hâm Cửu nhìn chằm chằm Thẩm Hoan Hoan. Từ ánh mắt của anh ta có thể đại khái đoán được là đang chào hỏi tổ tiên mười tám đời của cô nàng. Nhưng một lúc sau, anh ta rút tay ra khỏi túi quần và không lấy gì ra cả.
Phá vỡ luật chơi ngay trước buổi phát sóng trực tiếp sẽ không mang lại lợi ích gì cho anh ta.
Trước khi rời đi, anh quay lại nhìn hai người.
Khương Yếm: "Làm sao?"
Vẻ mặt của Lâm Tân Cửu trên đầy mỉa mai: "Mấy người đúng là đạo đức giả."
"Ai đã khiến Tống Tranh phải chịu phản phệ, không phải là cô ta sao? Mấy người thực sự muốn giúp cô ta được luân hồi." Lâm Hâm Cửu đau lòng nói: "Bị tước đi năm giác quan không khác gì bị giết. Trong tay cô ta hiện có mạng sống một con người. Nếu cô ta còn sống, cô ta sẽ bị kết án tử hình. Cô ta đã chết thì sẽ không phải chịu tử hình nữa sao?"
Thẩm Hoan Hoan không hề bối rối, nói ngay: "Người ít có tư cách nhất để đổ hết trách nhiệm lên vai Trần Nhiên Y ở đây là chính anh đó."
"Tôi đã xem chương trình trực tiếp. Trong tình huống đó, anh chỉ cần vươn tay ra để kéo Tống Tranh ra, nhưng anh không chỉ ôm ngực xem toàn bộ quá trình mà còn nhai một miếng kẹo cao su."
"Cô nhóc chắc chắn sẽ bị trừng phạt nhưng người trừng phạt sẽ không phải là anh."
Cánh cửa đóng sầm lại.