Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 66

Sau khi xuống xe, Trình Quang không nói nhảm nữa. Cậu tìm một góc chết của máy quay rồi đặt một tay lên vai Khương Yếm và tay kia niệm phép để đưa cô vào trường.

Một vào một ra, hai cơ hội đã bị lãng phí.

Sau khi đưa Thẩm Hoan Hoan vào rồi đi ra, sức mạnh tâm linh của Trình Quảng cạn kiệt, cậu và Thẩm Tiếu Tiếu ngồi xổm bên đường, cùng nhau đá lên hòn đá.

"Ơ?" Thẩm Tiếu Tiếu  không ngờ Trình Quang lại đi ra: "Anh đã đưa bọn họ vào rồi, sao không đi vào cùng nhau?"

Trình Quang xoa mũi: "Ngay cả đến trường làm gì mà tôi còn không biết đây này, cũng phải giữ tí liêm sỉ chứ."

Sau khi vào trường, Khương Yếm nhìn những tòa nhà trông giống như được sao chép với ánh mắt mờ nhạt.

Lúc đầu cô không có ý muốn vào trong.

Sự đóng góp của cô trong tập này cũng đủ rồi, cô cũng đưa ra gợi ý cho Thẩm Hoan Hoan nên cho nên dù kết quả của Trần Nhiên Y có ra sao đi nữa thì cũng sẽ không trì hoãn được việc thăng cấp của cô. Nhưng việc Thẩm Hoan Hoan "đánh" chó đến sùi bọt mép đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc. Sau khi xuống xe cô nàng chủ động rời đi rất nhanh và trong khi cô còn chưa kịp nói gì thì Trình Quang đã đặt tay lên vai cô.

Khi đó, nếu cô từ chối thì sẽ dễ ảnh hưởng đến cảm nhận và mất đi sự bình chọn của khán giả nên Khương Yếm đã chọn giữ im lặng.

Thẩm Hoan Hoan không hiểu được suy nghĩ của Khương Yếm, cô nàng dành toàn bộ thời gian để nhìn xung quanh khu dạy học.

"Là tòa kia thì phải" Thẩm Hoan Hoan chỉ vào tòa nhà duy nhất được sơn màu sắc sặc sỡ.

"Phải không."

Thẩm Hoan Hoan cảm thấy giọng nói của Khương Yếm có chút lười biếng nên nhìn sang, Khương Yếm cười dịu dàng nhìn cô nàng: "Đi không?"

Cảm giác lười biếng kia đã biến mất. 

Thẩm Hoan Hoan cảm thấy mình đã nghe nhầm, rồi đi cùng Khương Yếm tới đó.

Cánh cửa của tòa nhà này đang mở, trên tường treo huy hiệu của các câu lạc bộ khác nhau và bản đồ đường đi. Câu lạc bộ tranh sơn dầu nằm ở trong góc của tầng bốn. Hai người đi nhanh dọc theo đường đi và lên tầng 4. Trên tường ở đây treo đầy các bức tranh sơn dầu nổi bật của của câu lạc bộ. 

Trong đó có một bức tranh sơn dầu có khung đen được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, ngoài khung kính dính đầy hoa giấy trắng được dùng khi cúng bái.

"Đó là bức tranh của Trần Nhiên Y."

Hai người đang vội nên chỉ nhìn lướt qua.

Bức tranh này vẫn là về những con bướm - những con bướm trong phòng vẽ tranh.

Con bướm đậu trên trái tim màu đỏ tươi đang rung lên, đôi cánh bướm màu xanh trong như pha lê khẽ rủ xuống. Trên cánh bướm có những khuôn mặt người vặn vẹo mờ nhạt. Chúng điên cuồng rít gào ở trong bức tranh, tạo ra một trận cuồng phong.

"Tôi yêu người nên mới để người lớn lên trong tâm hồn tôi."

Trần Nhiên Y viết ở góc dưới ở bên phải bức tranh:

"Người có thể ở đây mãi mãi, là bởi vì tôi yêu người nhất."

Khương Yếm đi lên trước vài bước thì nhìn thấy tin nhắn từ các bạn cùng lớp trong câu lạc bộ tranh sơn dầu gửi cho Trần Nhiên Y.

Những tờ giấy lần lượt được dán kín không kẽ hở.

"Chuyến đi tốt lành."

"Chuyến đi tốt lành."

"Chắc chắn là vì Thượng đế thấy cậu rất xuất sắc nên muốn làm quen với cậu đó."

"Trò là học sinh tài năng nhất mà tôi từng thấy."

"Mình muốn gặp cậu tại một triển lãm nghệ thuật ở kiếp sau."

"Cậu nhất định sẽ là một họa sĩ vĩ đại ở thế giới song song."

Sự chúc phúc lừa mình dối người.

Khương Yếm khẽ mỉm cười nhưng dường như Thẩm Hoan Hoan bị xúc động, cô nàng bước đi càng lúc càng nhanh, rồi cuối cùng bắt đầu chạy.

Cô nàng kéo Khương Yếm chạy nhanh trên hành lang ở tầng bốn: "Chúng ta phải nhanh lên."

"Chúng ta phải biến lời chúc phúc của họ thành hiện thực."

Khương Yếm bị kéo chạy. Gió đêm theo cửa sổ ngoài hành lang lùa vào, thổi vào khuôn mặt của cô.

Ở cuối hành lang của tầng bốn, Thẩm Hoan Hoan đẩy cửa ra.

Ánh mắt của cô nàng run lên khi nhìn thấy những hình ảnh ở trong phòng.

Vào lúc này, Trần Nhiên Y đang bị Lâm Hâm Cửu treo cổ tay lên trần của phòng vẽ tranh.

*

Khi nhìn thấy hai người, sắc mặt Lâm Hâm Cửu thay đổi ngay lập tức, anh ta không ngờ tối nay lại có người tới đây.

"Sao mấy người biết nơi này?!"

Sau khi suy nghĩ một lúc, vẻ mặt anh ta trở nên u ám, châm biếm nói: "Mấy người gian lận à?"

Anh ta nghi ngờ rằng hai người họ đã sử dụng thủ đoạn bất chính để nhìn phòng livestream của anh ta, nếu không phải thì làm sao họ tìm được nơi này mà thời gian chỉ cách nhau có mười phút được?

Khương Yếm cau mày: "Tại sao chúng tôi lại phải gian lận."

"Nhiệm vụ này không khó, gian lận thì có ích lợi gì?"

Phòng livestream: 

Không biết cô có làm Lâm Hâm Cửu tức chết hay không nhưng tôi bị cô chọc cho tức chết rồi.

Lâm Hâm Cửu nhìn chằm chằm vào Khương Yếm, cố gắng nhìn ra chút chột dạ trong mắt cô. Nhưng cho dù sắc mặt anh ta có u ám đến đâu thì tất cả những gì anh ta nhìn thấy đều sự bình thản.

Nhưng làm sao có thể như vậy được?

Anh ta có thể lọt vào top 100 trong bảng xếp hạng của Cục, nhưng ngay cả với thứ hạng cao như anh ta thì việc hoàn thành nhiệm vụ này cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Bởi vì anh ta đã đến nhà tập thể, lại còn chứng kiến người bạn đồng hành đạo đức giả của mình đang cố gắng giúp những linh hồn ô uế kia chuyển thế. Anh ta chứng kiến ​​​người đó dần mất đi năm giác quan và chứng kiến ​​​​người đó mất đi ý thức từ đầu đến cuối. Lâm Hâm Cửu quá lười để cứu một người luôn tự cho mình là đúng, ngay cả khi anh ta chỉ cần cử động ngón tay.

Anh ta biết rõ tâm lý của mình khi đánh tan linh thể của Trần Ngưng. Anh ta đánh tan linh thể của cô ấy thành nhiều mảnh, tay chân tản ra khắp nơi, máu chảy khắp sàn nhà, một cảnh cuồng hoan trong phòng livestream. Cho đến khi máy đo năng lượng trở lại trạng thái ổn định thì loại cuồng hoan và tâm lý tàn độc của anh ta không hề lắng xuống trong một thời gian dài.

Chính vì hiểu rõ tâm lý của chính mình nên anh ta chắc chắn rằng Trần Ngưng nhất định đã biến mất. Như vậy, nếu năng lượng của nhà tập thể lại dao động thì người đó nhất định không phải là Trần Ngưng. Sau hai ngày điều tra, anh ta phát hiện ra rằng tất cả những người chết ở nhà tập thể này đều đã được đầu thai và người duy nhất còn sót lại trên trần gian này chỉ còn Trần Ngưng.

Với sự tự tin tột cùng, anh ta dễ dàng suy luận rằng người mình giết không phải là Trần Ngưng, ngày sinh tháng đẻ đó không đúng. Người chết duy nhất có liên quan đến Trần Ngưng chính là con gái của cô ấy. Đây chính là cách mà Lâm Hâm Cửu tìm được Trần Nhiên Y.

Nhưng anh ta phải mất hai ngày để tìm ra, làm sao mà người khác lại chỉ mất một khoảng thời gian đã bằng với anh ta được?

Anh ta khinh bỉ: "Cô định lừa tôi à? Làm sao mà cô nhìn thấy phòng livestream của tôi được?"

Khương Yếm đột nhiên cười: "Ôi trời ơi."

"Đừng nói là anh nghĩ nhiệm vụ này rất khó đấy chứ?"

Mặc dù giọng điệu cô khá bình thường nhưng thực ra nội dung lại hơi mỉa mai. 

Bình Luận (0)
Comment