Khương Yếm có ấn tượng sâu sắc với cửa tiệm đó.
Giường nệm thương hiệu "Phúc như Đông Hải".
Hãy để chúng tôi chữa trị căn bệnh mang tên già yếu của bạn.
Mặc dù Khương Yếm không tin ngủ trên một chiếc giường nệm có thể rèn luyện sức khỏe, nhưng từ tận đáy lòng cô cảm thấy lời quảng cáo này rất hay, ít nhất là có ý nghĩ rất thú vị. Những người cao tuổi thường rất dễ quan tâm tới những thứ có thể giúp họ sống lâu hơn, chỉ một chút sai lầm thôi họ sẽ rơi vào bẫy của những kẻ bán hàng đa cấp.
Kiểu quảng cáo này trông rất giống lừa đảo.
Một lúc sau, Khương Yếm rời mắt rồi trở về nhà xưởng cùng Ngu Nhân Vãn.
Lúc này sắc trời đã chuyển tối, gió chiều mang theo nhiệt độ thích hợp nhẹ lướt qua khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, xung quanh không một bóng người, Ngu Nhân Vãn không còn cúi người mà đi nữa, bước chân em ấy cũng nhanh hơn rất nhiều khiến chiếc áo khoác dài đến bắp chân nhịp nhàng phấp phới.
Tình cờ thay, cả hai người vừa đến tầng dưới thì gặp được hàng xóm.
Ngu Nhân Vãn không quen nhưng Khương Yếm thì đã từng gặp.
Là ông lão đẩy xe ba bánh đi mua đệm ngày hôm qua.
Thì ra ông ấy cũng sống ở tòa nhà này.
Tinh thần ông lão rất tốt, trong tay cầm một túi hoa quả vui vẻ đi lên tầng, nhìn thấy hai người ông ấy còn chào hỏi vô cùng thân thiện.
"Cả hai vừa mới chuyển đến hả?"
Khương Yếm đáp: "Vừa chuyển đến từ hôm qua ạ."
"Ở tầng mấy?"
"Tầng bốn." Khương Yếm đáp.
Ông lão gật đầu: "Tầng bốn cũng được, ông Lý ấy mặc dù tính khí thất thường nhưng được cái có lòng dạ tốt, thuê nhà mà, hàng xóm tốt là một điều rất quan trọng!"
Khương Yếm "vâng" một tiếng qua loa: "Ông ở tầng mấy ạ?"
"Tầng năm." Ông lão nói xong bèn lấy ra hai quả táo từ trong túi đưa cho Khương Yếm: "Quà gặp mặt, chúc hai đứa vui vẻ!"
Khương Yếm nhận trái táo thay Ngu Nhân Vãn.
Có vẻ như ông lão đã lâu không gặp người ngoài, cứ ở tầng một lôi kéo Khương Yếm ở lại nói chuyện, ông ấy vừa nói vừa khua tay múa chân. Đúng lúc này, Thẩm Hoan Hoan vừa đi mua đồ ăn về, nhìn thấy ông lão từ xa cô ấy đã khen ngợi: "Sức khỏe ông tốt thật đấy."
Ông lão ra vẻ đắc ý: "Tất nhiên, ngày nào ông cũng rèn luyện, kiên trì mấy năm rồi đó!"
"Nhưng mà cũng là nhờ có chiếc giường nệm mới đó." Ông lão đột nhiên tặc lưỡi, có chút xúc động bùi ngùi: "Mấy đứa không biết chứ, giường nệm nổi tiếng đúng là vẫn khác hẳn, dùng rất tốt! Hôm qua ông ngủ cả đêm, sáng dậy cảm thấy rất có tinh thần, hôm nay còn tập thể dục nửa tiếng lận. Trong nhà mấy đứa mà có ông bà thì mau mua thử đi, hiếu kính với người già phải hiếu kính đến cùng chứ!"
Thẩm Hoan Hoan cười hùa theo: "Chiếc nệm đó tốt đến vậy ạ?"
Ông lão vuốt râu gật đầu: "Không phải sao? Rất nhiều người còn đổ xô đi mua mà. Con trai ông nói hãng đệm đó rất nổi tiếng trong thành phố lớn nên muốn ông dùng thử nó, đúng là rất tốt."
Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc nói: "Con trai ông đúng là hiểu thảo."
Ông lão vui vẻ, lại lấy ra một quả táo trong túi đưa cho Thẩm Hoan Hoan: "Đây, quà gặp mặt vui vẻ!"
"Cháu cảm ơn ông, cũng chúc ông luôn khỏe mạnh ạ." Thẩm Hoan Hoan nhận quả táo.
Mấy phút sau, ông lão lên tầng, mọi người cũng ai nấy trở về phòng mình.
Lúc đi đến tầng hai, Hứa Kim Hoa nghe thấy tiếng động bèn thò đầu ra từ cửa sổ hành lang: "Về rồi đó à, tối nay sang nhà bà ăn cơm nhé, hôm nay bà có hấp bánh bao đấy, nói chuyện với bà cho vui."
Thẩm Hoan Hoan từ chối: "Tối nay chị em cháu có việc mất rồi ạ."
"Vậy thôi." Hứa Kim Hoa đóng cửa sổ lại, nhưng nhìn thấy quả táo trong tay mỗi người, bà ta bèn hỏi qua loa vài câu: "Mua ở đâu đấy, trông chất lượng cũng tốt."
Thẩm Hoan Hoan: "Là ông lão ở tầng trên cho chúng cháu ạ."
Hứa Kim Hoa hơi bất ngờ: "Ở tầng bốn ấy hả?"
Khương Yếm đáp: "Tầng năm ạ."
Hứa Kim Hoa tặc lưỡi: "Ôi dào, lão già keo kiệt đó mà cũng cho người khác táo ấy hả? Lão ấy là một lão già thối tha, mượn một thìa muối còn bắt người ta trả một túi muối, táo này chắc cũng thối rồi phải không?"
Thẩm Hoan Hoan ngẩn người: "Là táo ngon ạ."
"Ờ." Hứa Kim Hoa không nói nữa, bà ta xoay người rồi kéo rèm cửa sổ lại. Thẩm Hoan Hoan đột nhiên nói: "Bà Hứa ơi, nếu tối nay cháu với em gái rảnh rỗi sẽ sang nhà nói chuyện với bà nhé."
Hứa Kim Hoa lại kéo rèm ra, cười tươi như hoa: "Được, đúng là đứa trẻ ngoan."
Thẩm Hoan Hoan mím môi.
Hứa Kim Hoa lại đóng rèm cửa lần nữa sau khi nói với Thẩm Hoan Hoan thêm vài câu, chỉ là lần này lực kéo nhẹ hơn rất nhiều.
Thẩm Hoan Hoan quay đầu nhìn Khương Yếm
Khương Yếm: "Buổi tối nói sau."
Dứt lời, Khương Yếm đi lên tầng bốn cùng Ngu Nhân Vãn. Về đến nhà, Ngu Nhân Vãn tự giác mang thức ăn đi nấu còn Khương Yếm sắp xếp lại thông tin hiện tại.
Trong mười lăm năm, nhà xưởng này đã từng xảy ra rất nhiều chuyện.
Năm 2007, bố mẹ Lục Tịnh Vinh bị thương trong lúc làm việc ở xưởng sản xuất giường nệm, ngón tay bị gãy, nhưng Lý Dung Hải, thân là quản lý của xưởng sản xuất giường nệm lại từ chối bồi thường. Trong lúc tuyệt vọng, đôi vợ chồng đã ôm con gái rồi đốt than tự sát, nhưng giữa chừng Lục Tịnh Vinh lại tỉnh dậy, em ấy đã tự bò ra cửa nhà, cứu sống bản thân.
Năm 2012, đứa trẻ Lục Tịnh Vinh sống một mình lâu năm bị Thượng Đức Dân quấy rối, em ấy đã viết thư cho cô của mình để cầu cứu, nhưng cô em lại chuyển đi, vậy nên những là thư cầu cứu đó đều đã bị trả lại. Khi ấy vợ của Thượng Đức Dân là Hứa Kim Hoa đã đánh Lục Tịnh Vinh rất nhiều lần.
Năm 2014, Lục Tịnh Vinh đã cất lá thư cầu cứu và bảng đánh dấu những ngày tháng bị quấy rối vào chiếc túi giấy kraft rồi giấu trong lỗ thông hơi. Cũng vào năm ấy, Lục Tịnh Vinh nhảy lầu tự sát.
Năm 2018, thành phố Trường Hạ xảy ra một vụ án giấu xác nổi tiếng vào tháng hai, thi thể của ba cô gái lần lượt được tìm thấy dưới hầm cầu khiến ai ai cũng hoảng sợ. Không lâu sau, xuất hiện cô gái bị hại thứ tư. Cô ấy không chỉ phản kháng mà còn thuận lợi trốn thoát khỏi tên nghi phạm. Phóng viên thực tập Tô Tri Ngư trong lúc tiến hành theo dõi vụ án đã kết giao bạn bè với cô gái bị hại thứ tư, Mạnh Hận Thủy.
Năm 2019, mối quan hệ giữa Tô Tri Ngư với Mạnh Hận Thủy bất chợt trở nên thân thiết hơn. Tô Tri Ngư lo lắng và tuyên bố rằng sẽ giúp đỡ Mạnh Hận Thủy.
Cũng vào năm ấy, Tô Tri Ngư nhảy lầu tự sát ở nhà xưởng cũ.
Tháng 4 năm 2023, trong nhà xưởng xuất hiện một đàn rắn đang vào giai đoạn lột xác, đàn rắn bị Thượng Đức Dân hành hạ đến chết. Sau này, ông ta và cả Lý Dung Hải đều lần lượt tử vong. Dấu hiệu tử vong của cả hai cho thấy da và thịt bị tách rời, bên ngoài bộ xương chỉ còn một lớp da người.
Đến nay, trong mười lăm năm, nhà xưởng này đã có sáu người tử vong.
Năm người là chủ hộ, còn một người là Tô Tri Ngư không biết vì sao lại lạc đến đây.
Vụ án nhảy lầu của Tô Tri Ngư có rất nhiều điểm nghi vấn, hoàn toàn có thể đoán trước được, việc tìm được Mạnh Hận Thủy mới là đầu mối quan trọng nhất.
Nhưng Khương Yếm tạm thời chưa thể nghĩ ra cách tốt nhất để liên lạc với Mạnh Hận Thủy.
Lúc này Ngu Nhân Vãn đã nấu cơm xong, em ấy cởi tạp dề ra rồi gọi Khương Yếm ra ăn cơm. Khương Yếm ngắt mạch suy nghĩ, bẻ cổ thư giãn một lúc rồi đi đến bàn ăn.
Bởi vì còn đang mải suy nghĩ chuyện gì đó nên cô ăn chậm hơn bình thường rất nhiều.
Ngu Nhân Vãn cũng im lặng ăn cơm, trong nhà nhất thời bỗng trở nên yên tĩnh.
Vậy nên khi một âm thanh kẽo kẹt không rõ nào đó phát ra, cả hai cùng lúc dừng việc nhai lại.
Âm thanh đó rất khẽ, giống như có một người đi chân trần đang nhón chân trên sàn vì sợ đánh thức người khác, nhưng do thân hình quá lớn không thể che giấu âm thanh nên sàn nhà mới phát ra âm thanh kẽo kẹt lúc có lúc không.
Âm thanh ấy phát ra từ trên trần nhà.
Khương Yếm ngẩng đầu lên nhìn. Trần nhà trắng xóa, nhưng phía góc tường lại có chất lỏng đỏ thẫm đang từ từ tràn ra, nhuộm đỏ cả một góc nhỏ trên trần nhà.
Toàn bộ khung cảnh trông rất giống một bộ phim kinh dị.
Ngu Nhân Vãn cũng ngẩng lên nhìn: "Không phải chứ…"
Khương Yếm: "Không phải cái gì?"
Ngu Nhân Vãn nhỏ tiếng nói: "Bây giờ mới là bảy giờ rưỡi, ma quỷ bình thường không đến dọa người sớm thế này đâu."
Khương Yếm không nói gì, cô vẫn chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà. Vũng máu nhỏ đó bây giờ đã ngừng lan rộng, nhưng lại xuất hiện thứ gì đó giống như dấu tay cách đó không xa, một lúc sau lại xuất hiện một dấu tay đỏ như máu.
Vào lúc dấu tay thứ ba xuất hiện, Khương Yếm đã ăn một miếng cơm.
Ngu Nhân Vãn sững người, khó hiểu nhìn Khương Yếm.
"Em không ăn à?" Khương Yếm hỏi.
"Trên đầu có thứ kiểu này…"
Ngu Nhân Vãn nuốt nước miếng: "Có chút nuốt không trôi."
Khương Yếm gật đầu rồi thong thả ăn cơm. Đến khi cô ăn xong rồi ngẩng đầu lên thì trên đỉnh đầu hai người đã xuất hiện bảy tám cái dấu tay lan ra từ góc tường đến phía cửa.
"Chị lên tầng trên một lúc." Khương Yếm lau miệng.
Ngu Nhân Vãn cũng vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Em có thể đi cùng không?"
"Tùy em."