Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 84

Khương Yếm mở cửa ra, đi thẳng lên tầng năm.

Lúc đi được nửa cầu thang tầng bốn, Khương Yếm nhìn thấy một đôi chân.

Đôi chân ấy ở gần phía góc rẽ của cầu thang, đang chốc chốc lại gõ lên mặt sàn.

Đầu ngón chân lắc lư trên không, đôi lúc lại gõ lên mặt đất tạo ra tiếng va chạm nhẹ nhàng, ngay sau đó, bàn chân ấy từ từ trượt xuống, để lộ ra một đôi mắt cá chân gầy giơ xương.

Khương Yếm tiến lên vài bước, nhìn thấy một ông lão có dáng người thấp bé.

Ông ấy mặc bộ đồ ngủ, đang nằm úp mặt trên cầu thang. Cho dù là mắt cá chân hay là cánh tay lộ ra ngoài cũng đều mang nước da u tối, một màu xám kỳ dị.

Ngu Nhân Vãn cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, em ấy sững người ngay lập tức: "Là người cho chúng ta táo…"

Khương Yếm: "Ừm."

"Nhưng chúng ta vừa gặp ông ấy một tiếng trước mà…"

Khương Yếm: "Lên tầng năm xem."

Ngu Nhân Vãn nhanh nhảu đáp: "Vâng, vâng ạ."

Hai người bước qua thi thể của ông lão. Mỗi tầng của tòa nhà này đều có hai hộ gia đình, lúc này một bên cửa nhà đang mở nên Khương Yếm cứ vậy bước thẳng vào.

Vừa bước vào, một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Hơn chục dấu tay máu kéo dài ra từ góc phòng khách đến tận ngoài cửa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Yếm lập tức hiểu ra những dấu tay máu xuất hiện trên trần nhà tầng bốn là do đâu. Sàn nhà của căn phòng cũ này không chặn được nước nên vết máu loang lổ ban nãy đã thấm vào sàn nhà rồi in lên trần nhà nhà Khương Yếm.

Ngu Nhân Vãn lúc này cũng bước vào. Em ấy khịt mũi, nói một câu vô nghĩa: "Nhiều máu quá."

Những vũng máu trên sàn nhà giống như vũng nước bắn tung tóe. Sau khi quan sát, Ngu Nhân Vãn hơi do dự nhìn Khương Yếm.

Khương Yếm: "Sao thế?"

"Cảnh tượng này có hơi kỳ dị…" Ngu Nhân Vãn bối rối, nhỏ tiếng nói: "Giống như có người dùng ống chích rút hết sạch máu của nạn nhân, sau đó phun chúng lên sàn vậy."

"Thủ đoạn rất tàn nhẫn."

Khương Yếm "ừm" một tiếng rồi bước qua những vũng máu đó, bắt đầu kiểm tra phòng khách. Trong phòng khách không có dấu vết đánh nhau, xét theo âm thanh nghe được lúc hai người đang ăn cơm trước đó, ông lão có lẽ là bị vật gì đó quấn chặt. Lúc Khương Yếm kiểm tra bàn trà, ánh mắt cô chợt khựng lại.

Một miếng vảy đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên bàn trà.

Khương Yếm nhặt chiếc vảy rắn lên.

Ngu Nhân Vãn cũng lấy ra nửa mảnh vảy từ trong túi áo mình: "Giống nhau."

Khương Yếm hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy: "Vậy là con rắn đã quấn chặt tứ chi của ông lão, không ngừng ép chặt lục phủ ngũ tạng, sau đó vừa uống máu của ông ấy vừa nhìn ông ấy bò ra ngoài. Cuối cùng người chết, còn rắn thì nôn hết lượng máu trong dạ dày ra khắp phòng khách."

"Bởi vì trong cơ thể đã hết sạch máu nên những người sau khi chết họ sẽ chẳng khác gì một bộ xương bọc da." Khương Yếm nói: "Có lẽ Thượng Đức Dân với Lý Dung Hải cũng bị giết theo cách đó."

Ngu Nhân Vãn nhớ lại thông tin mà Thẩm Hoan Hoan nghe ngóng được.

—— Lúc Thượng Đức Dân hành hạ chết rắn, có khá nhiều người già vây quanh xem.

Vậy nên Lý Dung Hải và ông lão mới chết đều là những người vây xem hành hạ chết rắn sao?

Thế là bọn họ đều phải chịu sự trả thù của rắn.

Nhưng nghe phân tích của Ngu Nhân Vãn, Khương Yếm lại lắc đầu, cô không giải thích lý do mình lắc đầu, nhưng vẫn đi vào phòng ngủ của ông lão.

Trên chiếc bàn trong phòng ngủ có một chiếc túi vải bố rất bền và một tập tiền giấy trăm tệ chưa được cất.

Khương Yếm cầm chiếc túi lên xem, bên trong túi không có gì nên cô bèn đưa lên mũi ngửi thử.

 Một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Quả nhiên, nếu chỉ là người xem thì chẳng có lý do gì lại bị chết giống như kẻ hành hạ cả, rắn hoàn toàn có thể chọn một cách thích hợp hơn cho bọn họ, chẳng hạn như là móc mắt hoặc là đóng chân xuống đất.

Chắc chắn với suy đoán của mình, Khương Yếm nói với Ngu Nhân Vãn: "Không chỉ có Thượng Đức Dân g**t ch*t rắn mà cả ba người đã chết đều g**t ch*t rắn."

"Lúc chúng ta gặp ông lão, chắc ông ấy mới đi bán rắn về, rồi dùng số tiền bán rắn đó mua một túi táo."

Ngu Nhân Vãn đột nhiên nhớ đến lời của Hứa Kim Hoa hồi tối.

Ông lão ở tầng năm bình thường rất keo kiệt. Theo lời Hứa Kim Hoa, người khác mượn ông ấy một thìa muối thì ông ấy sẽ đòi một túi muối để đổi lại, trước nay ông ấy chưa từng cho ai thứ gì chứ đừng nói đến cho không mấy quả táo ngon.

Vậy nên sự chia sẻ tối nay hoàn toàn là vì tâm trạng tốt do ông lão kiếm được tiền.

Nói xong, Khương Yếm day lông mi.

Cô đang nghĩ đến thời gian bọn họ giết rắn.

Không có lí do gì mà cả ba người lại cùng g**t ch*t rắn, những người khác chỉ nói Thượng Đức Dân là người giết rắn.

Vậy nên những con rắn này là xuất hiện luân phiên, lần lượt xuất hiện trước mặt Thượng Đức Dân, Lý Dung Hải và ông lão sống ở tầng năm.

Mà chẳng ai biết hai người còn lại giết rắn là ai.

Nhưng vì sao những con rắn này lại chỉ xuất hiện nhiều trong tòa nhà này?

Tại sao thời gian tử vong của ông lão lại muộn hơn hai người kia hai tuần?

Khương Yếm thử nhớ lại tất cả mọi chuyện mà cô nghe được nhìn được sau khi đến nhà xưởng.

Một lúc sau, cô thở nhẹ một hơi, đi đến bên giường rồi lật ga giường ra.

Ông lão đúng là đang sử dụng chiếc giường nệm trị liệu mà ông ấy đã khen ngợi rất nhiều.

Ngón tay Khương Yếm bắt đầu lần mò khắp nơi trên chiếc giường nệm, vài phút sau, động tác của cô lập tức dừng lại.

Bên rìa chiếc giường có một cái lỗ to cỡ nắp chai.

Khương Yếm cong môi.

Cô ngước nhìn Ngu Nhân Vãn: "Em đoán xem trong chiếc nệm này là gì?"

"..."

Ngu Nhân Vãn cũng nhìn thấy cái lỗ đó, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán rất ghê rợn, lập tức lắp bắp: "Rắn, rắn…?"

"Chị cũng nghĩ thế."

Khương Yếm dùng sức xé mở lớp tấm nệm, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó ra. Sau một tiếng ầm vang lên, tấm nệm bị cắt đứt phần mặt cắt ngang từ giữa, để lộ ra một cái lỗ lớn bên trong.

Khắp nơi toàn là chất lỏng nhớp nháp.

Khắp nơi toàn là dấu vết của rắn bò ra.

"Đúng là bọn họ đã giết rắn."

Khương Yếm nghĩ đến cửa tiệm bán nệm biến mất trong con hẻm nhỏ, bình thản nói: "Nhưng chuyện giết rắn đã được người khác lên kế hoạch từ trước."

Ngu Nhân Vãn đứng bên cạnh giường nghĩ ngợi một lúc. Em ấy không ngốc nên cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Khương Yếm.

Em ấy ngồi xổm bên cạnh tấm nệm, chạm vào chất lỏng từ cơ thể rắn tiết ra, nói nhỏ: "Tấm nệm này rất dày và chắc bền, nếu bỏ vài con rắn nhỏ vào lỗ hổng đó rồi gia cố lại…"

Em ấy nghĩ rồi đưa ra kết luận: "Trong thời gian ngắn quả thực không thể cảm nhận được."

"Nhưng mà…"

Khương Yếm: "Có vấn đề gì thì nói."

Ngu Nhân Vãn ngẩng đầu nhìn Khương Yếm: "Nhưng mà cái lỗ nhỏ bên ngoài đó có phải hơi lộ không, lúc trải nệm ra rất dễ thấy…"

Càng nói, giọng em ấy càng nhỏ, như sợ làm mất mặt Khương Yếm.

Khương Yếm hiển nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này.

"Tất nhiên, lúc nệm được chuyển tới thì không có lỗ."

Cô đặt tay mình lên mũi Ngu Nhân Vãn: "Mùi gì?"

Ngu Nhân Vãn giật mình, ngửi thật kỹ: "Hình như có mùi thịt tanh…"

Khương Yếm: "Đây là thứ chị vừa quệt ra từ cái lỗ trên đệm."

"Vào thời kỳ lột da, rắn sẽ cần phải ăn liên tục để giữ sức lực, mà trong tấm nệm thì không có chút thức ăn nào, nếu bôi một ít mỡ động vật vào mép nệm, rắn sẽ liên tục cắn vào đó trong sự k*ch th*ch của cơn đói, đến khi cắn xuyên qua giường, nó sẽ bò ra ngoài."

"Có một nghi ngờ hợp lý, lúc chiếc nệm được chuyển đến tay ông lão vào tối qua, rắn bên trong đã được cho ăn no, nhưng qua một buổi tối, đến ngày hôm sau cũng là sáng hôm nay rắn đã bò ra khỏi nệm rồi bị ông lão phát hiện và g**t ch*t."

Ngu Nhân Vãn đã hiểu: "Thế rồi chiều hôm nay ông lão đem xác rắn đi bán lấy tiền và bị rắn trả thù ngay tối nay."

"Người thả rắn muốn g**t ch*t ba người bằng cách không ai hay biết cũng không thể làm bẩn tay chính mình."

Khương Yếm gật đầu.

Sau đó hai người phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khôi phục phòng ngủ về dạng ban đầu và để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, Ngu Nhân Vãn vẫn dùng đến bùa.

Cuối cùng sau khi kiểm tra xong phòng một lần nữa, cả hai đi xuống tầng.

Khương Yếm đi qua thi thể của ông lão và đứng ở giữa cầu thang tầng bốn.

Ngu Nhân Vãn không biết phải làm gì bèn hỏi Khương Yếm: "Chúng ta có nên đi từng nhà nói cho mọi người biết không?"

Khương Yếm đáp lại em ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment