Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 85

Ngu Nhân Vãn vô thức rụt vai lại: "Vậy…?"

Nhưng còn chưa nói xong, em ấy chợt thấy Khương Yếm vô cảm hét lên một tiếng.

Ngu Nhân Vãn: "??"

Khương Yếm: "Em thấy có người bình thường nào sau khi nhìn thấy xác mà còn đi gõ cửa từng nhà thông báo không?"

Nói rồi cô lại hét lên.

"Ngơ ra đó làm gì, cứ đứng nghe vậy thôi à?"

Khương Yếm nhìn chằm chằm Ngu Nhân Vãn.

Ngu Nhân Vãn vội lắc đầu rồi nhỏ tiếng hét lên, nhưng mắt thấy Khương Yếm vẫn còn đang nhìn mình, em ấy bèn hét to lên mấy lần.

Khương Yếm mới chầm chậm rời mắt.

Lúc này, tất cả đèn cảm ứng ở các tầng đều đã được bật lên, không chỉ có tòa nhà này, đèn cảm ứng ở bốn năm tòa xung quanh cũng đã được bật lên.

Những tiếng mắng chửi dưới tầng cũng bắt đầu vang lên. Hứa Kim Hoa mở cửa sổ ra hét lên: "Đêm hôm hét cái gì?!"

Sau đó là những tiếng bước chân vang lên.

Thẩm Hoan Hoan là người đến nhanh nhất, thậm chí còn chưa đến nửa phút đã thấy bóng dáng cô ấy vội vàng chạy lên: "Chị Khương Yếm, sao thế, hai người gặp nguy hiểm gì à?"

"Không sao, giả vờ đấy."

Khương Yếm để ý đến đôi chân trần của Thẩm Hoan Hoan. Vì để tránh hù dọa người khác, cặp song sinh khi ra ngoài thường sẽ đeo kính áp tròng và đánh kem nền, bây giờ đôi chân trắng như tuyết đang lộ ra ngoài, những mạch máu trong suốt hiện lên khắp mu bàn chân khiến Khương Yếm hơi nhíu mày.

Ngu Nhân Vãn nhìn theo tầm mắt của Khương Yếm, nhìn thấy đôi chân của Thẩm Hoan Hoan, em ấy cởi chiếc áo khoác trông giống áo choàng của mình ra rồi khoác lên vai Thẩm Hoan Hoan.

"Có thể bước vào khu vực đó." Em ấy nói với Thẩm Hoan Hoan.

Em ấy cao 1m7, cao hơn Thẩm Hoan Hoan gần 10cm nên khi khoác chiếc áo này lên, Thẩm Hoan Hoan lập tức được che kín toàn thân.

Một phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu và Trình Quang cũng theo sau. Thẩm Tiếu Tiếu xách theo giày của Thẩm Hoan Hoan, thở hổn hển: "Chuyện gì, chuyện gì thế, tiếng hét ban nãy dọa em rơi cả bàn chải đánh răng, xảy ra chuyện gì rồi?"

Trình Quang cũng hỏi: "Sư tỷ sao vậy?"

Khương Yếm nói lại lần nữa: "Không sao, giả vờ đấy."

Cô ra hiệu cho mọi người nhìn thi thể trên cầu thang.

Hiện tại màu da của thi thể hoàn toàn biến thành một màu trắng xám, dọa Thẩm Tiếu Tiếu đến mức muốn xỉu, nhưng mặc dù sợ em vẫn muốn tiến đến xem, lại bị Thẩm Hoan Hoan kéo ra: "Đừng phá hỏng hiện trường, đợi cư dân nơi này đến đây."

Khương Yếm cũng có ý này.

Đây là vụ việc thứ ba tương tự xảy ra trong tòa nhà này nên cô rất tò mò phản ứng của cư dân nơi đây.

Mắt thấy mãi vẫn chẳng có ai lên, Thẩm Hoan Hoan lại hét lên lần nữa. Với sự lôi kéo của chị gái, Thẩm Tiếu Tiếu cũng hét to hết sức, đến mức có thể gọi là rát cổ bỏng họng, lúc này toàn bộ đèn cảm ứng đều được bật hết lên.

Những người chơi bài dưới sân đều nhìn hết về phía bên này, dưới tầng cũng vang lên tiếng đập cửa tức giận.

Cách ba tầng lầu vẫn có thể nghe rất rõ giọng Hứa Kim Hoa: "Chúng mày có thôi đi không? Một đám vô giáo dục!"

"Một đám loắt choắt chúng mày chuyển đến đây tao biết chắc chắn thể nào cũng không có chuyện tốt! Không biết xấu hổ, tao mà bị bệnh thì đám chúng mày đều phải trả tiền thuốc chữa bệnh cho tao!"

Hứa Kim Hoa của lúc này giống như đã hoàn toàn mất đi sự hòa nhã và thân thiện vào lần đầu gặp mặt, bà ta hiện tại trông càng giống với bà Hứa trong bức thư của Lục Tịnh Vinh hơn.

Bà ta đi đôi dép lê chạy lên tầng bốn, tức giận nói: "Chúng mày làm…"

Còn chưa nói xong, Hứa Kim Hoa đột nhiên im bặt, vẻ mặt bà ta lập tức thay đổi, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể nằm trên cầu thang.

Hồi lâu, bà ta thất kinh lắp bắp: "Mạnh, Mạnh Hướng Giang?"

Thi thể tất nhiên không thể trả lời.

Hứa Kim Hoa do dự tiến lại gần một chút, cẩn thận nhìn thi thể Mạnh Hướng Giang. Sau khi xác nhận người đã chết, sắc mặt của bà ta lập tức trở nên xanh xao. Hứa Kim Hoa hoảng sợ nhìn xung quanh, Khương Yếm chủ động nói: "Cháu là người phát hiện, bây giờ phải làm thế nào?"

"Gọi 120 không?"

Hứa Kim Hoa vô thức nói: "Đừng, đừng!"

Khương Yếm nhướn mày.

Hứa Kim Hoa nuốt nước bọt: "Chết thì cũng đã chết rồi, gọi 120 làm gì?"

"Chưa chắc đã chết." Thẩm Hoan Hoan nói: "Có khi vẫn cứu được đấy, mau gọi người đến đi, nếu làm lỡ mất thời gian…"

Hứa Kim Hoa vội nói: "Chắc chắn đã chết rồi!"

Thẩm Tiếu Tiếu lấy điện thoại ra: "Bà nói chết rồi thì chết rồi, bây giờ cháu gọi xe cấp cứu, cháu không muốn sau này bị ông bà già mắng oan đâu!"

Mắt thấy điện thoại của Thẩm Tiếu Tiếu đang kết nối, Hứa Kim Hoa lập tức hoảng hốt, bà ta vươn tay đập điện thoại của Thẩm Tiếu Tiếu xuống đất: "Đã nói là không cần gọi rồi mà!"

"Người chết rồi làm gì cứu được nữa? Sớm đã chết rồi, không cứu được nữa!"

Hứa Kim Hoa thấy đám trẻ này không có ý định nghe lời bà ta, bèn thở dài tức giận: "Căn bệnh này căn bản không cần cứu, một khi phát bệnh thì sẽ chết, máu trong cơ thể đều đã nôn hết ra ngoài, đây là bệnh tật, Lý Dung Hải ở tầng năm cũng chết như vậy!"

Bà ta cố gắng không nói chồng mình - Thượng Đức Dân - cũng chết như vậy.

Khương Yếm: "Nôn ra máu? Bà nhìn thấy rồi ạ?"

Hứa Kim Hoa: "Chưa từng thấy, ôi, vừa về nhà phòng khách đã đầy máu, còn có thể là gì nữa, nó chảy từ da à? Thì là nôn ra đó, chuyên gia nói thuốc đó là một loại thuốc cấm mới ra ở thành phố, uống nhiều thì sẽ bị mắc phải bệnh này, hộc máu đến chết, gan hay nội tạng cũng sẽ nôn ra hết! Không có cách chữa!"

Chuyên gia.

Khương Yếm ngước lên nhìn Thẩm Hoan Hoan, Thẩm Hoan Hoan cũng khẽ gật đầu.

Thẩm Hoan Hoan nhẹ giọng hỏi: "Thuốc gì vậy ạ, cũng quá nguy hiểm rồi ạ."

Hứa Kim Hoa giễu cợt: "Còn có thể là thuốc gì nữa, là loại thuốc không biết xấu hổ cho người già đó, tao còn tưởng Lý Dung Hải với lão chồ…" Bà ta chợt dừng lại, mạnh miệng nói: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Không cần gọi 120, một lát nữa tao sẽ gọi cho gia đình Mạnh Hướng Giang, chúng mày không cần lo nữa, mau đi đi!"

Khương Yếm suy nghĩ về lời nói của Hứa Kim Hoa.

Thật ra mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi.

Lúc Thượng Đức Dân chết, trong nhà không có bất kỳ ai, vậy nên khi Hứa Kim Hoa về nhà thì chỉ thấy phòng khách đầy máu và một cỗ thi thể, trước khi bà ta chuẩn bị đưa đi bệnh viện hoặc là báo cảnh sát thì đột nhiên có một chuyên gia xuất hiện.

Chuyên gia này nói đây là di chứng sau khi uống thuốc cấm, mà loại thuốc đó là thuốc có thể tăng cường sinh lý cho nam giới. Có lẽ là vì tin tưởng vào chuyên gia này, hoặc cũng có lẽ vì quá hiểu chồng mình nên Hứa Kim Hoa đã tin lời nói đó.

Dẫu sao Thượng Đức Dân là người đã quấy rối học sinh cấp hai, việc ông ta sử dụng thuốc tráng dương và ra ngoài ăn chơi trác táng là việc hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Với tâm lý không thể bêu rếu chuyện bê bối trong gia đình, Hứa Kim Hoa đã thử giấu giếm chuyện này, gia đình Lý Dung Hải có lẽ cũng trải qua quá trình tâm lý như vậy. Mặc dù bên ngoài đã có người nghi ngờ về cái chết kỳ lạ của cả hai, cũng xuất hiện những lời đồn không hay nhưng hai gia đình vẫn coi cái chết của hai lão già là đột ngột qua đời vì bệnh tật.

Không báo cảnh sát cũng không điều tra rõ ràng.

Bây giờ Hứa Kim Hoa phát hiện ra Mạnh Hướng Giang và chồng bà ta đều chết giống nhau, bởi vì bà ta lo lắng rằng nếu đưa đi bệnh viện thì việc Mạnh Hướng Giang chết do uống thuốc tráng dương sẽ bị bác sĩ phát hiện, sợ bác sĩ sẽ vạch trần vụ bê bối này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bà ta, vì vậy bây giờ bà ta lại chuẩn bị giấu giếm chuyện này, thông báo trực tiếp cho người già trong nhà.

Sau khi đã hiểu ra, Khương Yếm cảm thấy nực cười.

Chuyện này nếu xảy ra với người khác thì không dễ dàng bị lừa như vậy. Vị "chuyên gia" dàn dựng nên vụ lừa đảo này chắc chắn phải rất hiểu Hứa Kim Hoa, Thượng Đức Dân và cả Lý Dung Hải.

Nhóm Thẩm Hoan Hoan đã xuống đến tầng bốn: "Chị Khương Yếm?"

"Đợi chút."

Khương Yếm quay đầu hỏi Hứa Kim Hoa: "Trước đó nhà bà có mua giường nệm mới không?"

"Cháu thấy trên chợ có bán giường nệm rất tốt, chủ tiệm nói nhà bà có mua rồi."

"Mua rồi." Hứa Kim Hoa cau mày: "Chồng tao mang về, làm sao?"

Khương Yếm mỉm cười: "Không có gì ạ, chỉ muốn hỏi bà ngủ có ngon không."

Hứa Kim Hoa bực mình cúi đầu, ngón tay liên tục gõ lên điện thoại, gõ đi gõ lại một dãy số điện thoại.

Gọi mãi không được, Hứa Kim Hoa càng trở nên cáu kỉnh, bà ta thấy Khương Yếm vẫn lề mề chưa rời đi, hét toáng lên: "Mày không hiểu tiếng người à?"

"Hiểu ạ."

Hứa Kim Hoa trừng mắt: "Thế sao còn chưa đi?"

Khương Yếm: "Điện thoại bà kết nối được rồi kìa."

Hứa Kim Hoa nhanh chóng bày ra dáng vẻ cung kính nịnh nọt, mềm giọng nói với điện thoại: "Làm phiền cô rồi, muộn vậy mà vẫn còn gọi điện cho cô."

Bên kia điện thoại không lên tiếng, Hứa Kim Hoa lại nhẹ giọng chào hỏi thêm mấy lần nhưng đối phương vẫn luôn im lặng, bà ta mới cẩn thận nhìn điện thoại, thấy màn hình điện thoại hiện chưa kết nối.

Hứa Kim Hoa lập tức thẹn quá hóa giận: "Con nhóc thối này…"

"Lần này kết nối thật rồi này."

Khương Yếm bấm vào màn hình lần này đã hiện kết nối của Hứa Kim Hoa từ xa, cũng như thời lượng cuộc gọi chỉ đang kéo dài hai giây.

Hứa Kim Hoa lập tức cung kính cầm điện thoại lên lần nữa.

Giống như đang biểu diễn xiếc vậy.

Khương Yếm hơi lộ ra nụ cười, cô tiến lên hai bước rồi cướp lấy điện thoại trong tay Hứa Kim Hoa.

Đầu dây bên kia như thể đã nghe thấy động tĩnh bên này, nhất thời không nói gì.

Khương Yếm bèn chủ động chào hỏi: "Chào buổi tối."

"Mạnh Hận Thủy."

Bình Luận (0)
Comment