Xuân Hồng, Hận Thủy*.
Đây là câu đầu và câu cuối của một bài thơ nổi tiếng, hai người hiện đang liên quan đến vụ án đều lấy từ ngữ đó đặt tên, khó mà không làm người ta liên tưởng đến mối quan hệ giữa hai người.
*Cái tên của Xuân Hồng và Hận Thủy lấy trong bài Tương Kiến Hoan Kỳ 1 của Lý Dục:
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong.
Yên chi lệ,
Tương lưu tuý,
Kỷ thời trùng.
Tự thị nhân sinh trường hận,
Thuỷ trường đông.
Khi Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn còn ở chợ, có người từng nói với họ rằng Mạnh Hận Thủy còn có một người em gái.
Một người em rất nhí nhảnh hoạt bát.
Dù Mạnh Hận Thủy và cô em gái này là chị em họ, chị em ruột hay họ hàng xa đi nữa, thì khả năng cao là người em gái này chính là Xuân Hồng.
Một khi các giả định trên được đưa ra, tình huống lúc này sẽ trở nên thú vị cực kỳ.
Khương Yếm cầm ly nước lắc nhẹ, từ từ ngẫm lại những vụ án vừa xảy ra.
Mười ba năm trước, thành phố Trường Hạ có bảy đứa trẻ bị mất tích, cảnh sát nhanh chóng mở chuyên án điều tra. Tuy nhiên, sau khi lập án, chẳng những họ không có tiến triển nào, mà ngược lại còn có thêm một đứa trẻ khác bị mất tích vào đầu tháng bốn.
Ngay lúc lòng dân đang hoảng sợ, vào ngày 17 tháng 4, Mạnh Chiêu Lâm, khi đó vẫn còn là một cảnh sát hình sự bình thường, đã phát hiện ra những manh mối quan trọng. Vì để ngăn nghi phạm trốn thoát, ngay khi báo cáo, ông ấy đã tự mình truy bắt hung thủ. Sau đấy thì ông ấy khi tìm thấy mấy đứa trẻ bị nhốt ở tầng hầm của một nhà máy bỏ hoang và đấu một trận nhừ tử với kẻ bắt cóc. Khi tính mạng của Mạnh Chiêu Lâm sắp lâm nguy, thì cảnh sát đã kịp thời chạy đến ứng cứu, nhờ vậy mà ông ấy được cứu và bảy đứa trẻ bị nhốt cũng được cứu sống.
Sau đó, dựa trên lời khai của nghi phạm, cảnh sát đã phanh phui toàn bộ đường dây buôn bán, giúp vô số trẻ em chưa bị bán đi có thể trở về với gia đình. Nhờ thế, Mạnh Chiêu Lâm đã được tuyên dương trong một cuộc họp báo và đạt bằng huân chương cá nhân hạng nhất, một bước lên mây.
Nhưng… vụ án này có một nhân vật bi thảm.
Đó là đứa trẻ bị mất tích vào đầu tháng tư.
Họ không tìm thấy cô bé, cô bé ấy đã trốn thoát trên đường bị bọn bắt cóc đưa xuống tầng hầm, nhưng không trở về nhà và cũng không biết tung tích.
Dựa theo đặc tính của giới báo chí, một khi đứa trẻ này được tìm thấy thì sẽ được đưa tin rộng rãi, vì vậy có khả năng đến nay vẫn chưa có tin tức gì về cô bé này, trong mười ba năm qua, sống không thấy người chết không thấy xác.
Đây là vụ bắt cóc buôn người ngày 17 tháng 4 gây chấn động khắp thành phố Trường Hạ.
Tám năm sau, cũng là 5 năm trước, ở thành phố Trường Hạ lại xuất hiện một vụ án nổi tiếng, đó là vụ giấu xác trên cầu Nhị Nguyệt.
Một người đàn ông sau khi ly hôn đã nảy sinh ý định trả thù xã hội, anh ta ngồi canh ở cầu Nhị Nguyệt nhiều đêm, bóp cổ ba người phụ nữ về nhà một mình vào đêm khuya, rồi giấu xác ở cầu Nhị Nguyệt.
Khi trời nóng lên, mùi hôi thối từ các túi đựng xác bốc lên, khi ấy ba thi thể mới được những người lao công vệ sinh vòm cầu phát hiện, tuy nhiên do thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng nên rất khó tìm được thông tin về dấu vân tay của nghi phạm, vụ án này cũng không có tiến triển gì trong một thời gian dài.
Lúc này, nạn nhân thứ tư xuất hiện, cũng chính là Mạnh Hận Thủy.
Chạng vạng tối trên đường về nhà, Mạnh Hận Thủy đã đi qua cầu Nhị Nguyệt, trong khoảng thời gian này, cô ấy bị kẻ sát nhân theo dõi và hành hung. Tuy nhiên, vì Mạnh Hận Thủy đã học Tán thủ* nên cô ấy chỉ bị xây xác nhẹ và chạy thoát thành công.
*Tán thủ: Môn võ chiến đấu tự do bằng tay không của Trung Quốc.
Vụ án nhanh chóng được giải quyết.
Nhưng một điểm thú vị đã xuất hiện.
Theo thông báo mà Khương Yếm vừa nhìn thấy, chính quyền trung ương khi đó đã cử một đội điều tra đến thành phố Trường Hạ, ý định của đội điều tra là kiểm tra khả năng xử lý vụ án của cảnh sát thành phố Trường Hạ từ những vụ án nan giải và những vụ án cũ phủ đầy bụi, mà vụ án giấu xác ở cầu Nhị Nguyệt lại là vụ án điều tra trọng điểm.
Tóm lại, nếu vụ án này không được xử lý tốt, thì toàn bộ Cục Công an thành phố Trường Hạ sẽ bị liên lụy, toàn bộ nhân sự sẽ bị thanh trừng và thuyên chuyển.
Ngay trong lúc cấp bách như vậy thì vụ án giấu xác ở cầu Nhị Nguyệt đã được phá.
Đội điều tra đã khảo sát ở thành phố Trường Hạ trong nửa tháng và không phát hiện ra vấn đề gì lớn trong các vụ án trước đó, mọi người vẫn nhớ ơn Mạnh Chiêu Lâm năm đó đã cứu những đứa trẻ nên hết lời khen ngợi ông ấy. Một tháng sau khi đội điều tra rời thành phố Trường Hạ, Mạnh Chiêu Lâm chính thức được thăng chức từ Cục phó Cục Điều tra Hình sự lên Cục trưởng.
Sau đó chính là vụ án con rắn giấu trong đệm.
Mặc dù không có ai gọi điện báo cảnh sát điều tra vụ án này, thậm chí tên vụ án cũng do Khương Yếm đặt tạm, nhưng nó cũng có điểm tương đồng với hai vụ án trên.
Tức là nạn nhân cuối cùng đều có liên quan đến Mạnh Chiêu Lâm.
Ngoài ra, Mạnh Chiêu Lâm còn đang trong giai đoạn thăng chức quan trọng.
Sau vụ bắt cóc ngày 17 tháng 4, Mạnh Chiêu Lâm đã thành công lọt vào mắt công chúng, phá bỏ những ràng buộc về trình độ học vấn và tuổi tác, từng bước thăng tiến.
Sau vụ án giấu xác trên cầu Nhị Nguyệt, đội điều tra trung ương ngày càng tin tưởng vào năng lực chuyên môn của Cục Công an thành phố Trường Hạ, và Mạnh Chiêu Lâm được đề bạt chức Cục trưởng.
Giờ đây, các thành viên của Ủy ban Toàn quốc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đã bước vào giai đoạn đề cử và tham vấn. Người dân ở Trường Hạ và các đoàn thể đều khá ủng hộ Mạnh Chiêu Lâm, và xác suất trúng cử của ông ấy là khoảng 60 đến 70 phần trăm.
Mạnh Chiêu Lâm dường như cần một vụ án để nâng cao sự ủng hộ của mình.
*
Còn mấy phút nữa mới đến nửa đêm, Khương Yếm hỏi Thẩm Hoan Hoan xem cô nàng có ngủ không, rồi uể oải đứng dậy.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, Ngu Nhân Vãn đang ăn mấy miếng mì cuối cùng, còn Tiểu Oa thì đứng trên bàn ăn, nó ngậm hai sợi mì trong miệng và vui vẻ húp chúng.
"Các em đang ăn gì vậy?" Khương Yếm vừa mặc áo khoác vừa hỏi.
"Mì gà tây cay x3 lần ạ, Tiểu Oa và em đều thích ăn cái này." Ngu Nhân Vãn quay đầu của Tiểu Oa về phía Khương Yếm: "Mỗi lần Tiểu Oa ăn cái này thì đều khóc trong sung sướng hết ạ."
Tiểu Oa hít hít nước mũi.
Khương Yếm nói "Ừ" rồi báo cho Ngu Nhân Vãn: "Chị xuống dưới một lát rồi sẽ về ngay thôi."
"À..."
Ngu Nhân Vãn nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ: "Chị có cần em đi cùng không?"
"Không cần đâu."
Khương Yếm đi xuống cầu thang một mình, khi cô đi ngang qua tầng ba thì gặp Lâm Hâm Cửu.
Lâm Hâm Cửu khoanh tay đứng trước tường, nhìn chằm chằm vào bức tường mà Tiểu Oa đã mổ cách đây không lâu, khuôn mặt màu đỏ gạch hết sức nổi bật.
Khương Yếm khẽ nhướng mày rồi đi xuống.
"Sơn trên tường vừa bong ra." Lâm Hâm Cửu hỏi: "Các cô làm việc này à?"
Anh ta đột nhiên hỏi.
Khương Yếm ngáp một cái rồi quay lại: "Sao hả?"
Khuôn mặt của Lâm Hâm Cửu trong bóng tối không rõ lắm: "Cô đã nhìn thấy những thứ bên trong bức tường?"
Mặc dù đó là một câu hỏi nhưng lời nói của anh ta rất chắc chắn.
"Chà." Khương Yếm liếc nhìn bức tường: "Hình như anh không lấy gạch ra, không lẽ anh nhìn xuyên tường được à?"
Lâm Hâm Cửu chế nhạo: "Còn xịn hơn nhiều."
"Nếu tôi sống ở tầng bốn, thì ngay ngày đầu tiên tôi đã phát hiện ra bên trong có gì rồi."
Khương Yếm: "Vậy thì tiếc quá."
Lâm Hâm Cửu nhăn mặt, khi anh ta nói chuyện với Khương Yếm cứ có cảm giác như đang đánh vào bông nên anh ta không nói nữa. Anh ta lại tựa đầu vào tường và tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tường, hay đúng hơn là con chồn sau đấy.
Khương Yếm đi xuống dưới tầng, khi đến tầng ba, cô nghe loáng thoáng thấy một câu "Tôi nợ cô một lần" từ phía sau.
Khương Yếm dừng bước, nhưng không để ý tới.
Cô đi xuống tầng hai và gõ cửa.
Hình như Thẩm Hoan Hoan đang đợi sẵn ở cửa nên khi nghe thấy tiếng động thì mở cửa ngay.
Cô vừa bước vào thì mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi cô ngay lập tức.
Thẩm Tiếu Tiếu đang ăn lẩu tự sôi, khi thấy Khương Yếm tới thì vội dùng tay xoa miệng:"Chị Khương Yếm, chị mau tới đây, chúng ta cùng ăn này!"
Khương Yếm đi đến bàn ăn, còn Thẩm Tiếu Tiếu chạy vào bếp bưng ra một bát hoành thánh tự sôi.
Thẩm Hoan Hoan đưa đôi đũa cho Khương Yếm: "Vẫn còn nóng đó, chị ăn đi."
Khương Yếm cau mày: "Chị đến đây không phải để ăn cơm."
Thẩm Tiếu Tiếu bĩu môi: "Nhưng vừa ăn vừa trò chuyện thì tâm trạng sẽ tốt hơn mà!"
Khương Yếm: "Tiêu hóa không kịp thì ngủ không ngon đâu."
Thẩm Tiếu Tiếu giơ ngón trỏ lên lắc nó, biểu cảm rất chi là đắc ý: "Chị không hiểu em rồi! Bụng em có thể tiêu hóa cả một con voi đấy!"
Thẩm Hoan Hoan cũng cầm một đôi đũa rồi ngồi vào bàn ăn, cô nàng cũng không giữ thể diện cho em gái: "Là viên thuốc dạ dày của em có thể tiêu hóa được một con voi đấy chứ."
"…"
Thẩm Tiếu Tiếu: "Ăn không nói, ngủ không nói, em không thèm nói chuyện với chị nữa."