Khương Yếm thoát ra khỏi trang, nhớ lại lời Mạnh Hướng Giang nói.
Lần đầu tiên cô mình thấy Mạnh Hướng Giang là trước sạp hàng bán ga đệm, lúc đó ông lão đẩy một chiếc xe ba bánh, nói là đi mãi trong chợ mới tìm được sạp hàng này.
Lúc đó ông lão nói một câu: "Đây có phải là tấm đệm trị liệu bằng điện từ của hiệu Phú Như Đông Hải nổi tiếng dạo gần đây không?"
Lần tiếp theo gặp Mạnh Hướng Giang chính là vào chiều hôm nay.
Lúc đó Mạnh Hướng Giang cảm giác trạng thái tinh thân của mình rất tốt, ông lão dành tâm huyết vào cái nệm, nói rằng không hổ danh là nhãn hiệu nổi tiếng trong thành phố lớn.
Nếu là Phúc Như Đông Hải là nhãn hiệu nổi tiếng thì lời nói của Mạnh Hướng Giang không có vấn đề gì hết.
Chỉ tiếc là…
Đây là nhãn hiệu không có danh tiếng, mà Mạnh Hận Thuỷ đặc biệt tạo ra nhằm đạt được mục đích, làm gì có chuyện "cực kì nổi tiếng", làm gì có "nhãn hiệu nổi tiếng trong thành phố lớn"?
Trong dự đoán ban đầu của Khương Yếm, độ nổi tiếng của nhãn hiệu đệm này là tin giả mà Mạnh Hận Thuỷ cố ý tạo ra, ví dụ như thuê người đi đến xưởng và nhà các ông chủ để tán dóc, nói rằng đây là chiếc nệm mình nằm cực kì tốt, nói nhiều rồi thì tự khắc sẽ có người tin, một người tin rồi dần dần sẽ có rất nhiều người tin, sau đó Mạnh Hận Thuỷ lại bán nệm chứa rắn cho những người như HướngThượng Đức Dân.
Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, tình thế hình như phức tạp hơn.
Ngón tay của Khương Yếm nhẹ nhàng gõ vào bên rìa của máy tĩnh, cô nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thượng Đức Dân và Lý Dung Hải nếu đã mua cái nệm không có tên tuổi này, chắc chắn là được người xung quanh giới thiệu, thậm chí là một lượng lớn người tâng bốc lăng xê, vì vậy bọn họ mới tìm đến sạp hàng để mua đệm.
Mạnh Hướng Giang sẽ chết muộn hơn Hướng Đức Dân và Lý Dung Hải, cũng có nghĩa là ông lão mua nệm ít nhất muộn hơn hai người kia hai tuần.
Hai tuần này ông lão làm gì vậy?
Đắn đo không biết có nên mua chiếc nệm này hay sao?
Khương Yếm cảm thấy chưa chắc.
Buổi chiều lúc nói chuyện với Mạnh Hướng Giang nhận thấy ông là người nói nhiều, thậm chí có hơi tự cho là thân thiết, vì vậy số lần mà ông lão nghe người khác quảng cáo cho cái nệm cũng không ít, ngày ngày nói, người người nói, nếu muốn mua thì ông lão đã mua từ lâu rồi, ít nhất thì cũng nghe ngóng được sạp bán hàng ở đâu, giá cả như nào.
Nhưng không.
Mạnh Hướng Giang chẳng biết gì hết.
Lúc ông lão đến sạp hàng, chỉ biết mỗi nhãn hàng.
Vậy có thể đoán là ông lão chiều hôm qua mới quyết định mua nệm, ông lão thậm chí còn chưa kịp nghe ngóng gì mà đã đến trực tiếp đến sạp hàng.
"Con trai tôi nói là cái đệm này ở thành phố lớn rất nổi tiếng, cứ bắt tôi phải dùng thử, quả thật là rất tốt."
Một nhãn hiệu không có tên tuổi trong thành phố lớn sẽ nổi tiếng như nào chứ?
Con trai của Mạnh Hướng Giang tại sao lại cứ đòi ông lão dùng tử cái nệm này chứ, thậm chí còn bắt phải mua đúng loại nệm hiệu Phúc Như Đông Hải?
Khương Yếm chống cằm suy nghĩ.
Quan hệ trong gia đình của Mạnh gia có vẻ không bình thường.
Khương Yếm gõ bàn phím một cách điêu luyện.
Nếu như Mạnh Hướng Giang chỉ có một người con trai, vậy thì người khiến ông ta phải mua chiếc đệm này chỉ có phó cục cảnh sát của thanh phố Trường Hạ.
Người này cũng được coi là người của công chúng, vì vậy Khương Yếm tìm kiếm thông tin rất dễ dàng.
Mạnh Chiêu Nam, nam, tốt nghiệp trường công an Trường Hạ. Hiện đang là phó cục trưởng, uỷ viên đảng uỷ công an thành phố Trường Hạ.
Trên mạng giới thiệu rất rõ về Mạnh Chiêu Nam, trang giới thiệu còn có cả ảnh, trong bức ảnh là một người đàn ông trung niên mặc vest màu xanh thẫm, tầm khoảng năm mươi tuổi, hơi gầy, mái tóc chải rất cẩn thận, ánh mắt sắc lẹm, khóe mắt cong xuống, lúc nhìn vào ống kính biểu cảm rất nghiêm túc.
Nhìn có vẻ là một người có năng lực làm việc rất tốt.
Khương Yếm tỉ mỉ đọc thông tin của ông ấy.
Giống như là cô phán đoán thông qua tưởng tượng, lý lịch của Mạnh Chiêu Nam vô cùng đẹp, tuy rằng xuất thân không phải là từ một trường công an danh giá lâu đời, nhưng nghiệp vụ của ông ấy rất tốt, phá được rất nhiều vụ án nổi tiếng, ông ấy còn chặn bắt giữ đường dây mua bán người vào mười mấy năm trước, giành được bằng khen cá nhân hạng nhất.
Thành phố Trường Hạ về các phương diện đều rất lạc hậu, các vụ án tích tụ lại rất nhiều, mấy chục năm trước Mạnh Chiêu Nam đã lấy được giấy khen hạng nhất cũng là cống hiến lớn nhất mà nơi đây có được, từ đó Mạnh Chiêu Nam một bước lên mây, từ cảnh sát viên sở trinh sát đến phó đội trưởng, rồi đến đội trưởng, sau đó lại từ đội trưởng lên phó sở, chánh phòng, ông ấy chỉ mất hơn mười năm để vươn đến những chức vị khó với như vậy.
Ba năm trước, ông ấy được thăng chức làm phó cục trưởng công an thành phố.
Baidu dùng mấy trăm từ để miêu tả lại vụ án bắt cóc trẻ em quy mô lớn 417 do Mạnh Chiêu Nam phá giải, ông ấy được mệnh danh là "mặt trời của Trường Hạ".
Vụ án bắt cóc trẻ em 417.
Khương Yếm copy lại dòng chữ đó và search lại.
Kết quả tìm kiếm xuất hiện rất nhiều, Khương Yểm tự rót cho mình một cốc nước rồi chậm rãi đọc từng dòng một.
Không quá năm phút, cô đã sắp xếp lại trình tự vụ bắt cóc.
Đầu tháng ba mười ba năm trước, cục công an thành phố Trường Hạ liên tiếp nhận được bảy cuộc gọi, đều là về việc có trẻ em bị mất tích, độ tuổi từ tám đến mười ba, sau khi phỏng vấn và điều tra, cả đội cảnh sát hình sự coi đây là một đường dây bắt cóc và cũng lập án điều tra như một vụ án xã hội lớn.
Nhưng lúc đó camera vẫn chưa phổ cập, công thêm việc năng lực của nội bộ cảnh sát không tốt, vụ án cả ba tháng trời chẳng có tiến triển gì, người dân của thành phố Trường Hạ không tin tưởng vào cảnh sát nữa, tự quyết định không cho con mình đến trường.
Đầu tháng tư, đứa trẻ mất tích tiếp theo xuất hiện, người dân không kìm hãm được ngọn lửa tức giận trong lòng, nghĩ ra đủ mọi cách để công kích cục công an thành phố Trường Hạ.
Trong lúc phía công an đang mất đi niềm tin, lúc đó Mạnh Chiêu Nam vẫn chỉ là một điều tra viên bình thường, ông ấy phát hiện manh mối quan trọng.
Trên đường ông ấy về nhà phát hiện nhân viên khả nghi thì không quan tâm đến an nguy của bản thân mà lái xe đuổi theo, sau đó phát hiện rất nhiều đứa trẻ bị chói dưới tầng hầm của một công xưởng bỏ hoang.
Không biết thời gian cụ thể là khi nào, nhưng lời kết của bản tin có viết như này:
"Không phải ai cũng có dũng khí để đánh nhau với tên côn đồ cầm dao, thế mà anh ấy lại thể hiện được tinh thần của một cảnh sát trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Anh ấy chính là anh hùng của nhân dân."
Đúng thật là một người hùng.
Khương Yếm cầm cốc lên, nhấp một ngụm rồi lướt đến phần bình luận bên dưới.
Kính chào vị anh hùng!
Thành phố Trường Hạ cần một cảnh sát nhân dân như vậy!
Từ nay tôi sẽ là fan ruột của sĩ quan Mạnh, chỉ có người cảnh sát như vậy mới đáng được thăng tiến, chỉ có cảnh sát như vậy mới có thể đại diện Trường Hạ lên tiếng.
Nghe nói sĩ quan Mạnh sắp xuất viện rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến tặng anh ấy một lá cờ lụa, trong những đứa trẻ mất tích đó có con của em gái tôi, mấy hôm trước em ấy đã khóc đến mức phát điên rồi, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn sĩ quan Mạnh, cả nhà chúng tôi kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho anh ấy!
Sĩ quan Mạnh chính là cha mẹ thứ hai của lũ trẻ, là một người mẹ tôi thực sự tôi thực sự không thể xem tiếp những tin tức như vậy nữa, tôi thực sự cảm thấy rất vui cho bố mẹ của những đứa trẻ đó.
…
Chỉ tiếc là còn một đứa trẻ đó vẫn chưa tìm thấy, tôi nghe một người bạn đang làm việc trong cục cảnh sát nói đứa trẻ đó rất thông minh, đã bỏ trốn từ trong xe của bọn bắt cóc, nhưng vẫn chưa về nhà, hy vọng đứa trẻ đó vẫn bình an và mau chóng quay trở về nhà.
Ôi trời ạ, thà đừng bỏ chạy còn hơn, tôi thấy bình luận bên trên là từ ba ngày trước, xin hỏi là đã có tin tức của đứa trẻ đó chưa?"
Vẫn chưa, đứa trẻ này là đứa bé mất tích từ đầu tháng tư, lo chết mất, vợ tôi ngày nào cũng hỏi tôi là có tiến triển gì không, cô ấy không xem được mấy cái tin tức này nữa.
Bạn có biết ngoại hình và tên tuổi của đứa trẻ đó không? Mọi người cùng nhau tìm, tại sao tôi lại không nhìn thấy tờ rơi tìm người ở bên đường nhỉ?
Là con gái, hình như tên là Xuân Hồng, tôi chỉ nghe bạn tôi nói một lần, nên cũng không rõ, chắc là đăng trên web tì người, ôi, phía cảnh sát cũng đang tìm, chúng ta đừng lo lắng quá.
Xuân Hồng.
Mười ba năm trước, đây là nạn nhân cuối cùng trong vụ bắt cóc quy mô lớn 417.
Khương Yến nhìn chằm chằm vào cái tên rồi đột nhiên sững người.
Giây sau, cô nhanh chóng thoát ra phần bình luận, tìm kiếm vụ án giấu xác ở cầu Nhị Nguyệt từ năm năm trước.
Trước kia Thành Nguyệt từng nói, Mạnh Hận Thuỷ là kẻ bị hại cuối cùng của vụ án.
Cô cần phải xác nhận lại.
Mấy phút sau, Khương Yếm nhìn kết quả tìm kiếm thì chậc một tiếng.
Hoá ra là như vậy.