Thẩm Hoan Hoan vỗ chiếc sô pha bên cạnh cô nàng: "Lại đây ngồi, lại đây ngồi."
Mạnh Hận Thuỷ đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua mấy người, trong chốc lát cô ấy đã thả lỏng bả vai. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng cô ấy không cảm nhận được bất kỳ chuyện gì có tính công kích, bọn họ tựa như không muốn tra khảo cô ấy, chỉ muốn nói chuyện với cô ấy một lát mà thôi.
Mạnh Hận Thuỷ muốn cởi giày ra nhưng bị Khương Yếm ngăn cản: "Không cần cởi, hôm nay chúng tôi phải đi rồi."
Nhiệm vụ lần này của Cục Quản lý siêu nhiên chỉ là tìm được nguyên nhân khiến năng lượng nhà xưởng dao động, mà nguyên nhân chính do Hoàng Đại Tiên ở bên trong bức tường giữa tầng 3, loại yêu quái gần hai nghìn năm tuổi này tất nhiên sẽ không để cho mấy người các cô thu thập, ý của Cục Quản lý là giữa Mạnh Hận Thuỷ và Hoàng Đại Tiên đều có nhân quả, bọn họ không cần nhúng tay vào quá nhiều, sau khi mấy người các cô rời đi tự nhiên sẽ có người chuyên môn tới giải quyết tốt hậu quả.
Vì vậy, cuộc trò chuyện này với Mạnh Hận Thuỷ thực ra là không cần thiết, nhưng mọi người đều tò mò, Khương Yếm khá tò mò mối quan hệ giữa Mạnh Hận Thuỷ và Xuân Hồng và cả nguyên nhân tử vong thật sự của Lục Tịnh Vinh và Tô Tri Ngư.
Nghe thấy Khương Yếm nói, Mạnh Hận Thuỷ sửng sốt, bàn tay đang buông thõng xuống chợt nắm chặt lại, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay phải dẫn tôi đi liền à?"
Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan, cô còn chưa biết cơ chế quản lý của Cục Quản lý siêu nhiên.
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Bởi vì cô là người giao dịch với Hoàng Đại Tiên khiến cho nhà xưởng xuất hiện năng lượng hỗn loạn, cho nên nhất định cô phải đi cùng với chúng tôi một chuyến."
"Tuy nhiên, cũng không cần lo lắng quá mức." Thẩm Hoan Hoan trấn an Mạnh Hận Thuỷ: "Xem xét tình hình hiện tại thì những người cô g**t ch*t dường như đều không phải là người tốt, Cục Quản lý siêu nhiên rất công chính, sẽ suy xét đến điểm này."
Thẩm Tiếu Tiếu chen vào nói: "Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng ghi chép khẩu cung của cô xong là có thể đi rồi! Tiêu chuẩn phán quyết của Cục Quản lý siêu nhiên và Cục Công An không giống nhau, chỉ cần cô không thẹn với lương tâm thì không cần phải căng thẳng!"
Mạnh Hận Thuỷ lập tức nói: "Tôi không thẹn với lương tâm."
"Vậy thì không vấn đề gì." Thẩm Tiếu Tiếu bắt chéo chân: "Chỉ cần cô nói sự thật, chị Khương Yếm sẽ phán đoán cô có nói dối hay không."
Mạnh Hận Thuỷ lần lượt nhìn mọi người, dường như đang tìm kiếm xem ai là "chị Khương Yếm".
"..."
Khương Yếm: "Tôi."
Mạnh Hận Thuỷ gật đầu hiểu rõ, cô ấy có cảm giác người này là lãnh đạo, quả nhiên là vậy.
Một lát sau, cô ngồi vào chỗ trống trên ghế sô pha, cách một cái bàn trà mặt đối mặt nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm mở lời trước: "Nói về vụ án bán trẻ em với quy mô lớn 417 đi, nói về quan hệ của cô với Xuân Hồng… Mạnh Xuân Hồng."
Cho dù biết những người này đã biết rất nhiều, nhưng chợt nghe thấy cái tên này, Mạnh Hận Thuỷ vẫn ngồi thẳng lưng theo bản năng.
Tựa như đang muốn bắt đầu kể một câu chuyện quan trọng
"Xuân Hồng…"
Mạnh Hận Thuỷ thầm thì cái tên này, cô ấy cúi đầu trầm tư một hồi lâu, chậm rãi nói: "Xuân Hồng là em gái tôi, nhưng là em gái cùng cha, khác mẹ, em là đứa con do bạn gái đồng hương thời trẻ của Mạnh Chiêu Lâm sinh ra."
Cô ấy nói với Khương Yếm: "Tình huống nhà chúng tôi tương đối phức tạp, mẹ tôi sinh tôi trước rồi mới kết hôn với Mạnh Chiêu Lâm, đến khi bạn gái đồng hương của Mạnh Chiêu Lâm hoài thai tám tháng thì đột nhiên nghe thấy tin tức Mạnh Chiêu Lâm kết hôn với mẹ tôi nên bị vỡ ối, bị khó sinh, băng huyết, sau khi sinh đứa bé ra, bà ấy đã chết trong phòng khám ở nông thôn."
"Năm ấy, Xuân Hồng được sinh ra thì tôi đã biết đi, biết chạy rồi."
Mạnh Hận Thuỷ nhớ lại nói: "Từ nhỏ, Xuân Hồng được nhà người khác nuôi lớn, trừ một vài người ra thì không ai biết sự tồn tại của em, sau đó, em tới tuổi đi học Tiểu học, người nhà đó tới tìm Mạnh Chiêu Lâm đòi tiền, bọn họ nói chuyện bị mẹ tôi nghe được, mẹ tôi là một người dễ mềm lòng nên để cho Mạnh Chiêu Lâm dẫn Xuân Hồng về nhà nuôi. Xuân Hồng lấy danh nghĩa là bà con xa thân thích nhà Mạnh Chiêu Lâm, trước kia em tên là Mạnh Kiều, sau đó lại đổi thành Mạnh Xuân Hồng, là mẹ tôi đã đổi tên cho em, vì muốn cho tên chúng tôi giống một cặp chị em."
"Lúc đó tôi không hiểu con gái riêng và tôi thì có tranh cãi gì, tôi chỉ cảm thấy mình có một người bạn rất tốt, tính tình em ấy rất tinh nghịch, dù lớn rồi nhưng tôi vẫn thích. Lúc học lớp 2 có đứa nhóc chạy theo đuôi em khắp nơi, ồn ào muốn sau này cưới em, đều bị em một quyền đánh chạy mất dạng."
"Chúng tôi cứ thế lớn lên trong nhà xưởng, hàng xóm xung quanh đều cho rằng em là con gái nuôi của gia đình, dưới sự cẩn thận kín đáo của mẹ tôi, một chút tiếng gió cũng không được truyền đi." Nói đến đây, Mạnh Hận Thuỷ chỉ tay về trước: "Trước kia chúng tôi ở tầng 5."
"Tôi, Xuân Hồng, mẹ tôi, Mạnh Chiêu Lâm, Mạnh Hướng Giang."
"Năm người chúng tôi đều sống trong một nơi rất nhỏ, nhưng cuộc sống rất vui vẻ, mỗi ngày trôi qua đều hạnh phúc cả. Lúc ấy tôi với Xuân Hồng ngủ chung trên một cái giường, có lần, em lặng lẽ nói với tôi rằng em hi vọng cả đời này của em đều trải qua như vậy, vĩnh viễn ở bên cạnh chị gái."
"Khi đó tôi đã đồng ý với em, cho nên tôi không thể thất tín được, sau khi em mất tích, tôi luôn đi tìm em."
Khương Yếm hỏi cô ấy: "Vì sao Mạnh Xuân Hồng lại mất tích?"
Mạnh Hận Thuỷ mím môi, từ biểu cảm có thể thấy cô ấy rất kháng cự nhớ lại chuyện này, nhưng cô ấy hít sâu một hơi, vẫn trả lời: "Ngày Xuân Hồng mất tích là một ngày nắng, lúc ấy ở thành phố Trường Hạ liên tiếp xuất hiện 7 vụ án trẻ em mất tích, vài trường Tiểu học đã cho học sinh nghỉ học, nhưng trường Tiểu học của Xuân Hồng lại không cho nghỉ."
"Quãng thời gian đó, mẹ tôi đều đưa đón Xuân Hồng đi học, đầu tháng 4, Mạnh Chiêu Lâm bỗng nhiên nói ông ta sẽ đưa đón Xuân Hồng, bởi vì ông ta là người của Đội điều tra hình sự."
"Tuy rằng năng lực có hạn nên ông ta đã ba mươi tuổi còn làm việc chung với một đám sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng chúng tôi đều tin tưởng năng lực của ông ta cho nên cũng tin tưởng ông ta có thể đảm bảo an toàn cho Xuân Hồng an toàn, cũng bắt đầu từ ngày đó, ông ta bắt đầu đi bộ đưa đón Xuân Hồng."
"Hiện giờ tôi vẫn còn nhớ rõ được lúc ấy Xuân Hồng vui vẻ biết bao." Mạnh Hận Thuỷ nhẹ giọng nói.
Giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, bây giờ lại vừa nhẹ vừa khàn, mang theo một cảm giác cảm động không thể giải thích được: "Xuân Hồng đã mười ba tuổi, 8 năm trước sống nhờ ở nhà người xa lạ, 5 năm sau lại sống cùng với chúng tôi. Bởi vì Mạnh Chiêu Lâm tự cảm thấy có lỗi với mẹ tôi nên ông ta đã đối xử với em rất lạnh lùng. Những ngày đó là ngày Xuân Hồng cười nhiều nhất, nụ cười của cả đời em đều dùng cho những ngày đó."
"Ngày 14 tháng 4, Mạnh Chiêu Lâm vội vàng về nhà, ông ta còn chưa nói lời nào nhưng khi mẹ nhìn thấy phía sau ông ta không có ai đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Một trận hỗn loạn xảy ra, Mạnh Chiêu Lâm nói ông ta vừa vào nhà vệ sinh công cộng một chút, lúc ra đã không thấy tăm hơi Xuân Hồng, vì thế cả nhà chúng tôi đều bắt đầu đi tìm, chung quanh nhà vệ sinh công cộng không có camera theo dõi, mẹ tôi và ông ta tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, báo cảnh sát hỗ trợ tìm, nhưng chẳng tìm được chút tin tức nào."
"Lúc đó tôi học lớp 9, khi biết em gái mất tích, tôi luôn cảm thấy em sẽ đột nhiên xuất hiện nên ngược lại cũng không quá đau khổ. Buổi tối Mạnh Chiêu Lâm về nhà, tôi lấy điện thoại di động của ông ta chơi rắn tham ăn như thường lệ thì phát hiện điện thoại thường xuyên có thông báo, tôi tò mò nên đã mở ra xem."
Mạnh Hận Thuỷ hình dung nói: "Có một chấm nhỏ màu đỏ trên giao diện điện thoại. Nó di chuyển nhanh chóng giữa một loạt biển báo giao thông và cuối cùng dừng lại xưởng xe ở thành phố Trường Hạ. Lúc đó tôi không hiểu rằng đây là thiết bị theo dõi, vì vậy tôi chỉ đóng phần mềm lại và tiếp tục chơi game, sau đó Mạnh Chiêu Lâm đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy tôi đang chơi điện thoại ông ta thì ông ta lập tức giật lại."
"Khi đó ông ta dùng nhiều sức giật lại khiến tôi sợ đến phát khóc, mẹ tưởng tôi khóc vì em gái nhưng không phải. Rất nhiều lần sau đó tôi đều khóc vì Xuân Hồng, chỉ có lần đó không phải."
"Mạnh Chiêu Lâm véo tôi thật mạnh, tôi khóc vì tôi lại có một người ba tàn nhẫn đến vậy."
"Chuyện sau đó ắt hẳn mấy người cũng biết rồi." Mạnh Hận Thuỷ cầm lấy nước từ tay Thẩm Hoan Hoan, nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Mạnh Chiêu Lâm đã tìm thấy nhóm trẻ em mất tích dưới tầng hầm của xưởng xe bỏ hoang ở Trường Hạ, nhưng duy chỉ có em gái là không tìm thấy được."
"Xuân Hồng thông minh như vậy, sau khi xe dừng lại, em đã bí mật bỏ chạy, nhưng lại không chạy về nhà, không ai nhìn thấy em nữa.
Mạnh Hận Thuỷ nói: "Tôi cảm thấy hẳn là Xuân Hồng đã phát hiện gương mặt thật của Mạnh Chiêu Lâm, có lẽ em đã đoán được chân tướng về vụ bắt cóc nên em không muốn về nhà. Hiện giờ chắc em đang ở một nơi rất xa, hoặc cũng có thể tiếp tục trưởng thành ở thành phố Trường Hạ"
"Em không trở về nhà, tôi không còn em gái nữa, tôi cũng nên báo thù cho em, cũng báo thù cho chính tôi - người chị gái thiếu mất đứa em luôn miệng gọi "chị".
Ánh mắt Mạnh Hận Thuỷ nhìn chằm chằm ly nước, gợn nước trong ly lan ra thành vòng tròn, cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Hai tháng sau là vụ giấu xác tại cầu Nhị Nguyệt."
"Lúc đó Đội điều tra Trung ương đang chuẩn bị đến, nhưng kẻ sát nhân trong vụ án giấu xác tại cầu Nhị Nguyệt lại chưa tìm được. Mạnh Chiêu Lâm rất sợ địa vị ông ta bị đe dọa, nạn nhân của vụ án giấu xác tại cầu Nhị Nguyệt đều là nữ sinh trong khoảng hai mươi tuổi, vì thế ông ta đã để mắt tới tôi, tựa như cái cách ông ta để mắt tới Xuân Hồng trong vụ án lừa bán trẻ em 417 vậy."