Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 95

"Chúng tôi đều là công cụ để ông ta thăng chức."

"Ngày đó ông ta khuyến khích tôi tới nhà bạn chơi để duy trì tình bạn, ông ta nói sẽ đến đón tôi. Nhưng khi tôi vừa rời khỏi nhà bạn thì ông ta đã nói rằng ông ta có việc phải làm."

"Lúc đó ông ta đang đợi cách cầu Nhị Nguyệt không xa, đứng ở góc chết nhìn tôi đi lên cầu, đứng nhìn tôi đi cách đó vài trăm mét, nhìn tôi bị một người đàn ông lạ mặt kéo xuống bãi cỏ, nhưng ông ta lại ở trong xe không nhúc nhích, cho dù có tới cũng không hề nói lời nào."

"Tôi biết ông ta nhớ kỹ dáng vẻ của tội phạm, cũng biết ông ta hy vọng tôi sẽ chết, bởi vì người chết sẽ không nói, sẽ không nói lý do tại sao trời đã khuya nhưng lại đi qua cây cầu đó một mình."

"Không phải ba mẹ nào cũng yêu thương con cái, ba tôi không hề yêu tôi."

Mạnh Hận Thuỷ nghiến răng nghiến lợi nói lời này, nhưng đôi mắt lại đột nhiên đỏ hoe, nụ cười trên mặt còn xấu hơn cả khóc.

Bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy, cô ấy không cần Mạnh Chiêu Lâm yêu thương.

Cô ấy đang đau khổ vì cô ấy là đứa trẻ có ba nhưng lại không được ba yêu thương.

Bình tĩnh lại một lúc, Mạnh Hận Thuỷ tiếp tục nói: "Tôi đã học qua Tán Thủ*, tôi đã đánh tên sát nhân này đến nỗi rụng hết mấy chiếc răng. Tôi chạy về nhà, Mạnh Chiêu Lâm về nhà tìm tôi, ông ta cho cái gì tôi cũng không biết, ông ta nói ông ta tăng ca nên không đi đón tôi, nhưng tôi lại vạch trần ông ta."

*Là võ chiến đấu tay không tự do ở Trung Quốc 

"Tôi nói tôi sẽ đi lấy lời khai, tôi sẽ nói là tôi buộc ông ta phải hợp tác với tôi trong lần hành động này. Tôi không để ý đến lời khuyên răn mà nhất quyết dụ hung thủ ra ngoài."

"Tôi nói với Mạnh Chiêu Lâm rằng tôi biết ông ta nghĩ gì, tôi nói tôi từ trước đến nay đều chán ghét đứa con riêng Xuân Hồng này, em chết mới là cách tốt nhất, tôi nói mẹ tôi đã chết, toàn bộ thế giới của tôi chỉ còn ông ta, tôi sẽ phối hợp tất cả mọi chuyện với ông ta."

Mạnh Hận Thuỷ nói: "Mạnh Chiêu Lâm tin."

"Bởi vì, nếu có khẩu cung lúc đó của tôi thì chức vị của ông ta sẽ cao hơn, cho nên ông ta đã tin tôi sau khi nghe khẩu cung đó."

Khương Yếm nói: "Cô cũng không muốn ông ta tạm thời bị cách chức."

"Hơn nữa ông ta có rất nhiều lý do giải thích tại sao ông ta lại không tới đón cô, suy cho cùng, từ đầu đến cuối cũng chỉ là suy đoán của cô, cô không có chứng cứ."

"Đúng vậy, không thể nghi ngờ được."

"Ta biết liền tính tôi nói cũng sẽ không có được kết quả gì," Mạnh Hận Thuỷ khẽ nói, "Đây không phải điều tôi muốn. Tôi muốn ông ta chết đi, đây là điều ông ta xứng đáng nhận được."

Khương Yếm: "Cho nên cô vẫn cảm thấy vào tháng giêng Xuân Hồng đã chết."

Nghe thế, Mạnh Hận Thuỷ bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vừa rồi cô ấy dùng những lời nói hùng hổ để ngăn chặn cảm xúc nay đột nhiên như vỡ đê, thanh âm tiếng khóc cùng với những giọt nước mắt đong đầy hốc mắt.

Trận khóc này đến quá đột nhiên, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

Thẩm Hoan Hoan theo bản năng đi lấy khăn giấy, Mạnh Hận Thuỷ cong thân lắc đầu: "Nhất định vẫn còn sống."

"Nhất định vẫn còn sống."

Khương Yếm không bận tâm đến sự rối rắm của Mạnh Hận Thuỷ Mạnh, cô chờ cô ấy bình tĩnh lại mới hỏi: "Tô Tri Ngư thì sao?"

"Tô Tri Ngư đã chết như thế nào."

Mạnh Hận Thuỷ từ từ đứng dậy, cô ấy nhanh chóng đưa tay dụi khóe mắt: "Tôi có lỗi với chị Tri Ngư."

Cô ấy nói: "Nửa năm sau vụ án ở cầu Nhị Nguyệt, thành phố Trường Hạ lại xuất hiện thêm vụ án rút lưỡi, nạn nhân vụ án đó cũng ở độ tuổi của tôi, Mạnh Chiêu Lâm muốn tôi tìm một cô gái cùng tuổi đi qua những con đường xảy ra tai nạn với mục đích dẫn dụ hung thủ xuất hiện."

"Nhưng làm sao tôi có thể làm hại người khác, vì vậy tôi muốn dùng chuyện này để xác nhận bằng chứng phạm tội của Mạnh Chiêu Lâm, sau đó tôi liên lạc với chị Tri Ngư."

"Tôi nói với chị ấy rằng tôi sẽ thương lượng chuyện đó với Mạnh Chiêu Lâm ở nhà xưởng cũ, Mạnh Chiêu Lâm sẽ không thương lượng với tôi thông qua điện thoại di động, thậm chí mỗi lần gặp mặt trực tiếp, ông ta cũng sẽ lục soát thân thể tôi, đảm bảo tôi không hề mang theo bất kì cái gì, tôi không có biện pháp nào có thể ghi lại hành vi phạm tội của ông ta."

"Khi đó tôi để chị Tri Ngư cầm bút ghi âm và camera đứng ở cửa tầng 5 của nhà xưởng cũ, tốt nhất là nên phát sóng trực tiếp để có thể công khai toàn bộ lời nói của Mạnh Chiêu Lâm với công chúng, nhưng mà do tôi sơ suất."

"Ngày đó Mạnh Hướng Giang đột nhiên trở về."

Mạnh Hận Thuỷ đưa tay chỉ vào phòng ngủ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cánh cửa sổ không lớn trong phòng ngủ kia.

"Lúc đó tôi đang nói chuyện với Mạnh Chiêu Lâm trong phòng ngủ thì đột nhiên nhìn thấy thân thể chị Tri Ngư rơi thẳng đứng từ trên cửa sổ xuống, làn váy phấp phới trong gió, mái tóc đen vì ngược gió mà tung bay, tôi cảm thấy tôi đã từng chứng kiến cảnh tượng như thế rồi, thế nhưng dường như nó chỉ là ảo giác của riêng tôi."

"Lúc đó tôi đã đờ cả người, tôi vô cùng vô cùng muốn khóc, nhưng lại không thể."

"Phịch một tiếng, chị ấy rơi xuống mặt đất, Mạnh Hướng Giang đóng sầm cửa lại."

"Lão ta nói rằng lão đã gặp một cô gái ở ngoài cửa, nhưng cô gái đó lại bỏ chạy khi nhìn thấy lão. Lão đuổi theo cô ấy lên mái nhà rồi trơ mắt nhìn cô ấy rơi từ tầng cao nhất xuống." Mạnh Hận Thuỷ nói: "Mạnh Chiêu Lâm hoài nghi chị Tri Ngư đến nơi đây là có nguyên nhân, ông ta nghi ngờ tôi, để làm cho ông ta không còn nghi ngờ nữa, tôi đã giả vờ đeo bao tay vào và lục soát người chị Tri Ngư trước mặt Mạnh Chiêu Lâm, cuối cùng lấy ra một chiếc bút ghi âm có chức năng ghi hình từ bàn tay đẫm máu của chị ấy."

"Bút ghi âm không có gì cả, Mạnh Chiêu Lâm và tôi rời đi, Mạnh Hướng Giang báo cảnh sát."

"Chị Tri Ngư là một người rất rất tốt. Chị ấy tự tin đến mức toàn thân đều tỏa sáng, chị ấy hoàn hảo đến mức không thật." Mạnh Hận Thuỷ nhắm hờ mắt lại: "Chị ấy thật sự là quá lóa mắt quá khiến người ta muốn dựa dẫm vào, cho nên tôi nói cho chị ấy biết bí mật mà tôi đã giấu kín nhiều năm, tôi không có bằng chứng gì, tôi nói đó đều là những gì tôi phán đoán thôi nhưng chị ấy lại tin tôi."

"Nếu chị ấy không tin thì tốt rồi."

Mạnh Hận Thuỷ nói tới đây, biểu cảm đã gần như chết lặng:

"Kể từ ngày hôm đó, Mạnh Hướng Giang cũng phải chết."

Cô ấy nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra tiếp theo: "Ba năm trước đây, trong một lần tình cờ tôi đã gặp được con chồn xin tước vị. Tình cờ gặp một con chồn đang xin tước vị, sau này tôi hỏi nó tại sao lại tìm tôi, nó nói rằng cuộc đời tôi đã trải qua cuộc sống khó khăn và gặp nhiều bất hạnh, có lẽ tôi không muốn trải qua loại chuyện này lần nữa cho nên đã tự nguyện nhường cơ hội làm người ở kiếp sau lại cho nó."

"Nó nói đúng."

Mạnh Hận Thuỷ nói: "Tôi không chỉ cho nó cơ hội làm người ở kiếp sau mà còn cho nó nhiều thứ hơn nữa. Có lẽ tôi sẽ không thể làm người nữa trong rất nhiều kiếp nữa, những phúc vận và cơ duyên đủ để cho nó tu luyện thành công, nhưng nó phải cố gắng hết sức hoàn thành tâm nguyện của tôi."

"Vì thế tôi dùng ba năm để thiết kế một kế hoạch dành riêng cho Mạnh Chiêu Lâm, trên tay những lão già chết vì tấm nệm đều dính mạng người, trong tay tôi có chứng cứ phạm tội của bọn chúng, cho dù là Thượng Đức Dân cưỡng dâm khiến Lục Tịnh Vinh phát điên đến mức nhảy lầu, hay Lý Dung Hải cự tuyệt bồi thường khiến đôi vợ chồng nhà họ Lục tự sát, bọn họ đều dính mạng người."

"Trước đây tôi đã gặp em gái Tịnh Vinh kia rồi." Mạnh Hận Thuỷ than thở nói: "Em ấy thích thắt tóc hai bím, nhìn có hơi "hai lúa", nhưng tính tình lại vô cùng ngoan, lúc nói chuyện cùng nhẹ nhàng dễ nghe. Hồi đó tình tình tôi kỳ quặc, không thân thiết với em ấy gì cho lắm, nhưng tôi còn nhớ rõ rằng lúc đó là sinh nhật tôi, em ấy đã kéo tay tôi qua, hát bài hát chúc mừng sinh nhật tôi."

"Đó quả thật là một trải nghiệm kỳ diệu. Cô có hình dung được cảm giác đó không, người mà cô tưởng như không hề quen biết lại nhớ rõ sinh nhật cô, sẽ chuẩn bị điều bất ngờ cho cô, sẽ nghiêm túc hát bài ca chúc mừng sinh nhật cô."

"Nhưng em ấy lại chết."

"Trong đời này của tôi đã gặp rất nhiều cô gái quý giá, bọn họ đều bị thế giới này đẩy đến cái chết."

"Tôi báo thù cho họ, cũng báo thù cho chính mình."

"Hiện tại đã đến lúc, người đáng chết chỉ còn lại một mà thôi, lát nữa tôi sẽ mật danh tố cáo Mạnh Chiêu Lâm, lần này có chứng cứ của vụ án nệm và lời khai của tôi về vụ án cầu Nhị Nguyệt, nhất định cảnh sát sẽ lật lại vụ án 417 và vụ án cầu Nhị Nguyệt."

"Tôi nghĩ Mạnh Chiêu Lâm có lẽ vẫn sẽ không chết, nhưng ít nhất có thể ngồi tù khá nhiều năm, ông ta đã không còn trẻ nữa, kết quả này không giống như ý nguyện ban đầu của tôi nhưng cũng có thể tạm thời tiếp thu được."

Xung quanh nhất thời an tĩnh.

Hồi lâu, Thẩm Hoan Hoan hỏi: "Tại sao không để con chồn kia trực tiếp g**t ch*t Mạnh Chiêu Lâm? Vì sao phải lên kế hoạch đi đường vòng vậy, chẳng phải ban đầu cô chỉ muốn ông ta chết à?"

Mạnh Hận Thuỷ lẳng lặng ngồi trên sô pha.

Một lát sau cô ấy  đột nhiên lộ ra biểu tình tự giễu, có lẽ cũng không phải tự giễu, mà đang trào phúng điều gì đó.

"Bởi vì làm không được."

"Bởi vì Mạnh Chiêu Lâm là người tốt, bởi vì ông ta có công đức hộ thân nên căn bản Hoàng Đại Tiên không thể khiến ông ta bị thương."

Thẩm Hoan Hoan thở dài một tiếng, cô nàng hiểu điều này.

Mạnh Hận Thuỷ cười khổ nói: "Trong vụ án 417, Mạnh Chiêu Lâm cứu lại vô số gia đình, cứu hàng trăm sinh mạng trẻ em."

"So với bọn họ, sinh mạng em gái tôi rất nhỏ, mạng em ấy không đáng giá tiền."

Khương Yếm: "Cố có nghĩ tới chuyện tin tức cô mật danh báo cảnh sát kia không được bất kì ai ủng hộ không…"

"Đương nhiên nghĩ tới rồi." Mạnh Hận Thuỷ nói.

"Thông tin mật danh báo cáo này chẳng khác nào nói sinh mạng của những đứa trẻ đó đều là do em gái tôi dùng mạng đổi lấy, tin tức này quá trầm trọng, nhiều người có thể sẽ không muốn nghe hoặc có thể sẽ không bao giờ tin."

"Nhưng đó lại chính là sự thật."

"Em gái tôi lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này không một tiếng động."

Mạnh Hận Thuỷ cắn chặt môi, bởi vì quá mức dùng sức nên gương mặt trở nên biến dạng, cô ấy nén giọng nói nghẹn ngào, gằn từng chữ một: "Nếu em ấy còn sống thì em ấy nên biết rằng trên thế giới còn có người đang tìm kiếm em, nếu em ấy đã chết rồi thì mặc cho xương cốt em đang nằm ở đâu đi chăng nữa thì đó cũng là một chuyện vinh quang."

"Sinh mạng của em đã để lại một tiếng vang lớn."

 

Bình Luận (0)
Comment