Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 40

Cuối cùng ba tháng quay phim đã kết thúc, đoàn phim long trọng tổ chức lễ bế mạc, Lăng Lang người vô cùng hiếm khi tham gia loại hoạt động này, dù tham gia cũng chỉ xuất hiện cho có mặt rồi về, lần này khó được lưu lại dự tiệc.

Nhà sản xuất “thần long kiến thủ bất kiến vĩ *” trong truyền thuyết cũng tham dự, lên bục nói vài câu hay ho mở màn, vô cùng cám ơn đạo diễn, cám ơn diễn viên, cám ơn nhân viên công tác đoàn làm phim, chúc bộ phim phòng vé bội thu vân vân.

*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chỉ những người hành tung bí ẩn

Lăng Lang nhìn người đang phát biểu trên bục có gương mặt quá giống Phong Hạo nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng, nội tâm cảm khái tính cách và khí chất tạo ra ảnh hưởng đến vẻ ngoài của một người lớn đến thế nào.

"Nhìn gì đó?" Phong Hạo đi đến bên cạnh anh thì thầm nói.

Lăng Lang dùng tầm mắt trả lời hắn.

Phong Hạo cũng nhìn qua, "Anh có thấy tôi giống anh trai tôi không?”

Lăng Lang lắc đầu.

“Tôi từng nghe qua một câu nói rất thú vị,” Phong Hạo nhấp môi một chút rượu, “Một gia đình nếu có hai người con trai, tính cách tuyệt đối sẽ hoàn toàn trái ngược, dù là song sinh cũng thế.”

Lăng Lang lần đầu nghe loại lý luận kiểu này, cảm thấy thực mới mẻ, đáng tiếc anh không có anh em để thể nghiệm cách nói này.

Trong đám người vang lên tiếng vỗ tay, Phong anh đã phát biểu xong, gật đầu với đám đông tỏ ý kết thúc, lập tức hướng về phía hai người, trên đường đi lấy hai ly rượu từ khay của phục vụ sinh, đưa một ly cho Lăng Lang.

"Chúc mừng, " hắn hướng Lăng Lang nâng ly, "Diễn xuất của cậu thực tuyệt vời."

Lăng Lang hoang mang, "Anh nhanh vậy đã xem xong rồi?"

"Không có, tôi chỉ khách sáo thôi."

Lăng Lang: "..."

Hai người nhấp một hớp rượu tượng trưng, khách sáo theo lệ thế là xong.

"Đi theo anh, " đối với em trai mình, Phong anh ngay cả khách sáo cũng lược bỏ.

Phong Hạo lặng lẽ nhéo lòng bàn tay Lăng Lang, "Chờ tôi."

Lăng Lang kỳ thật rất muốn về, nhưng Phong Hạo nói như vậy, anh cũng chỉ đành nán lại.

Đạo diễn Tây Dương trước sau như một nhiệt tình bổ nhào qua, đương nhiên vẫn là nhào vào không khí.

“Tiểu Lang Lang, quay xong bộ này, qua phải về nước, không biết phải chờ tới khi nào mới gặp lại, còn không uống với qua một ly.” Hắn ủy khuất chọt chọt đầu ngón tay vào nhau.

Lăng Lang thấy thế, đành phải cùng hắn chạm ly.

Đạo diễn dong dài nửa ngày mới đi, diễn viên thủ vai lão đối thủ cũng tới .

"Người trẻ tuổi, tiền đồ vô hạn, " lão đối thủ nói ngắn gọn.

Dựa theo vai vế, theo lẽ Lăng Lang nên chủ động đi kính (mời rượu) đối phương, giờ đối phương lại mời anh trước, đã là cho Lăng Lang mặt mũi rất lớn, Lăng Lang càng không thể từ chối hảo ý của hắn, thuận theo uống hết thứ trong ly.

Em trai cũng tới, còn rất chăm sóc mà mang thêm một ly rượu đưa cho Lăng Lang: “Tiền bối, rất cảm ơn anh chỉ bảo tôi lúc diễn, càng cảm ơn anh lúc nguy cấp đã cứu tôi, tôi mời anh một ly.”

Cậu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Lăng Lang thoái thác không được, cũng nhấp một hớp.

“Từ nay về sau anh chính là thần tượng của tôi, tôi sẽ hướng về anh không ngừng nỗ lực, cũng xin tiền bối tiếp tục cố lên!" Em trai cung kính bái anh một cái.

Loại chuyện này nếu đã có lần thứ hai, sẽ có lần ba lần bốn, những người vây xem thấy Lăng Lang không cự tuyệt mấy người trước, đều có thêm can đảm, sôi nổi tiến lên mời rượu Lăng Lang, có người Lăng Lang còn miễn cưỡng nhận ra, có người anh một chút ấn tượng cũng không có.

Nếu là cách đây mấy tháng, Lăng Lang cơ bản sẽ không để ý, nhưng đoàn phim này cho anh hiểu đầy đủ cái gì gọi là tinh thần ý chí kiên cường, nhận một lần rồi, sẽ không được phép không nhận lần hai, cứ tiếp tục như thế, toàn bộ đoàn phim đều lên lần lượt kính rượu Băng sơn Ảnh đế ngày thường khó mà thân cận này.

Kỳ thực tửu lượng Lăng Lang rất bình thường, có điều trước giờ không ai cho anh cơ hội nghiệm chứng. Rượu vào vài ly, trước mắt anh cũng bắt đầu lơ mơ, lý trí bảo anh nên ăn vài thứ gì đó để lót dạ, nhưng hai tháng ăn kiêng khiến anh mất đi ham muốn với thức ăn.

Phong Hạo vẫn chưa trở lại, Lăng Lang bị bao vây, có muốn chuồn đi cũng không xong, anh nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử trên mặt mọi người, không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Trong khi Lăng Lang đang bị mọi người thay nhau mời rượu thì Phong Hạo trong phòng khách sạn nhận lấy từ anh trai một viên thuốc màu trắng được niêm phong trong một cái túi trong suốt.

Phong Hạo mở túi đưa viên thuốc lên mũi ngửi một chút, mặt liền biến sắc.

“Tìm thấy trong túi một bồi bàn trà trộn vào.” Phong anh tựa tay lên cạnh bàn, “Hắn thật đúng là không được thì không bỏ cuộc, chỉ nội trong tháng này nếu không phải anh thay cậu kiểm tra, tiểu sủng vật của cậu đã chết ít nhất ba lượt rồi.”

Phong Hạo vẻ mặt âm trầm cất viên thuốc lại vào túi, “Tìm được người chưa?”

Phong anh hất mặt về phía xấp tài liệu trên bàn, Phong Hạo cầm lên lật từng trang xem, càng xem hàn ý dưới đáy mắt càng dày đặc.

“Mười năm trước không trừ khử hắn, thật không ngờ mười năm sau hắn lại có thể trốn ở nước ngoài đến phong sinh thủy khởi*.” Phong anh tùy tay cầm một tờ, “Hơn nữa còn có xã hội đen chống lưng, cái này càng khó giải quyết, anh xem cậu làm thế nào đây.”

*Gió nổi nước lên, tiếng Việt nghĩa tương tự “làm mưa làm gió”.

Phong Hạo ném xấp tư liệu lên bàn, “Khó hơn nữa cũng phải làm, em không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.”

“Hắn chính là bị một đạp hủy đi một nửa tôn nghiêm nam nhân, thù này chưa trả được hắn tuyệt đối không bỏ ý đồ,” Phong anh chậc chậc hai tiếng, “Người nào đó xuống tay cũng quá ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn) , anh thật sự cảm thấy lo lắng thay cho cậu."

“Việc này không cần nhọc anh phí tâm.”

“Còn nữa, tầng bảo vệ của anh cũng không thể cam đoan vạn vô nhất thất (không có sơ hở), nếu cậu sợ chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cách tốt nhất là đem sủng vật của cậu nhốt vào lồng sắt, đương nhiên tạm thời vẫn chưa cần.”

Phong anh giảo hoạt cười cười, “Anh vừa tạo cho lão ta chút phiền toái nho nhỏ, phỏng chừng sẽ có một đoạn thời gian không rảnh mà ngắm nghía bên này,” hắn dò xét, “Thế nào, có phải anh đối với cậu rất săn sóc không? Lại ký khế bán mình thêm ba năm đi.”

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, " Phong Hạo một hơi từ chối, Phong anh tiếc hận nhún nhún vai.

“Đi rồi,” Hắn bước nhanh ra ngoài, “Chúc cậu ở giới giải trí chơi đùa vui vẻ.”

Khi Phong Hạo trở lại sảnh, Lăng Lang chỉ còn năm phần thanh tỉnh, ngay cả đứng thẳng không nhúc nhích cũng lộ vẻ miễn cưỡng. Phong Hạo vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Lăng Lang lúc say, mắt anh như hoa đào, sắc mặt ửng hồng, đầu mày cuối mắt đều hiển lộ phong tình vạn chủng, tựa hồ đem một mặt không muốn người biết trong tính cách đều thể hiện ra.

Phong Hạo đi tới, thái độ rõ ràng không thân thiện như trước, người chung quanh đương nhiên phát giác , sợ bị trách tội, nhanh chóng lập tức giải tán.

Lăng Lang nhìn thấy Phong Hạo, chỉ cho là hắn cũng tới mời rượu mình, theo phản xạ muốn nâng ly, bị Phong Hạo một phen chặn lại miệng ly, kéo cánh tay anh dắt ra ngoài.

Lăng Lang lên xe ngược lại thực an tĩnh, một đường nhắm mắt không lên tiếng, hô hấp đều như đang ngủ say.

Đến nhà, Phong Hạo dìu anh vào cửa, cửa vừa đóng, Lăng Lăng đã xoay lại, hai cánh tay thuận thế quấn lên cổ Phong Hạo.

“Anh say rồi.” Phong Hạo nói với Lăng Lang rõ ràng đang câu dẫn mình. �

“Tôi không say.” Lăng Lang tựa vào cổ hắn tinh tế ngửi.

“Anh say rồi tựa như thay đổi thành người khác, hay là, đây mới là bản tính của anh?”

Lăng Lang dường như có chút bất mãn, "Đã nói tôi không có say."

Phong Hạo đỡ lấy bả vai Lăng Lang, đẩy anh ra xa mình một chút.

"Nhìn tôi, tôi là ai?"

Lăng Lang nâng lên đôi mắt phủ sương mù nhìn nhìn, “Chủ nhân của tôi.”

Phong Hạo mỉm cười, "Xem ra còn chưa say quá mức."

Lăng Lang nhìn phía Phong Hạo, trong ánh mắt tràn ngập ai oán, "Chủ nhân, ngài vì cái gì không chịu thượng tôi?"

Phong Hạo nhịn không được cười ra tiếng, "Tôi thu hồi lời tôi vừa nói."

Lăng Lang lại dán qua ma sát lên hạ thân Phong Hạo như cầu hoan, kỳ thật anh không phải say đến mức hồ đồ, trong đầu vẫn biết mình đang làm gì, nhưng tác dụng của cồn khiến anh can đảm làm việc mà ngày thường muốn nhưng không dám làm, có lẽ đúng như Phong Hạo đã nói, đây mới là bản tính của anh.

Phong Hạo nâng cằm anh, “Nếu tôi thừa dịp anh uống say mà thượng anh, chờ khi anh tỉnh sẽ trách tôi.”

Lăng Lang sóng mắt lưu chuyển, “Nếu tôi uống rượu mà cậu cũng không biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tôi tỉnh lại mới có thể trách cậu.”

Phong Hạo ha ha nở nụ cười, Lăng Lang hoảng hốt cảm giác thấy khí tràng toàn thân hắn đều biết chuyển, hắn liếc mắt kiêu ngạo nhìn xuống anh, ánh mắt lạnh băng, “Đối với anh, tôi còn cần phải lợi dụng lúc người gặp khó khăn sao? Chẳng lẽ không phải tôi ngoắc ngoắc ngón tay, anh sẽ ngoan ngoãn cởi hết nằm thẳng…”

Vài chữ cuối hắn dán sát vào tai Lăng Lang mà nói, nhiệt khí phun bên tai Lăng Lang, anh nghe xong lời hắn, ánh mắt khó có thể tin trợn to, cả người cũng bắt đầu không thể khống chế phát run.

Phong Hạo tựa hồ đoán được anh sẽ có phản ứng như thế, hắn một lần nữa thẳng người, mấp máy môi, không tiếng động phun ra hai chữ.

Lăng Lang thế mà lại nhìn hiểu , anh thống khổ nhắm mắt, lửa dục trong cơ thể trong nháy mắt bị châm lên, anh khiêu khích nửa ngày Phong Hạo vẫn bất vi sở động, Phong Hạo chỉ một câu liền khiến anh dục hỏa đốt người, khó mà tự chế.

“Mới kích thích thế này đã không chịu nổi rồi?” Phong Hạo ve vuốt cổ anh, “Theo tôi thấy, anh còn rất xa mới đạt đến trình độ có thể để tôi sử dụng.”

Hắn sờ lên hai má Lăng Lang, ngón cái ma sát đôi môi vì sung huyết mà có vẻ phá lệ hồng nhuận,” Bất quá tôi cũng không phải là không thể cho anh cơ hội, muốn tôi thượng anh, liền dùng hành động thực tế của anh đến tranh thủ đi.”

Không đợi Lăng Lang phản ứng, Phong Hạo chế trụ cổ tay của anh bước đi, động tác cơ hồ có chút thô bạo, Lăng Lang vốn đã uống rượu bước chân không vững, lảo đảo bị hắn lôi đi.

Phong Hạo kéo Lăng Lang đến trước một cánh cửa chưa bao giờ được mở ra, Lăng Lang khẩn trương nuốt nước miếng, anh nghĩ gian này hẳn là nơi Phong Hạo điều giáo (dạy dỗ), thậm chí đều chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với hình cụ.

Cửa mở, bên trong tối đen một mảnh, Phong Hạo vung tay ném Lăng Lang vào, anh còn chưa kịp thích ứng bóng tối trong phòng, đã bị một luồng sáng mạnh mẽ rọi vào mắt, Lăng Lang theo bản năng giơ tay che mắt lại.

Một lát sau, Lăng Lang mới chậm rãi buông tay, mọi thứ trước mắt khiến anh kinh ngạc đến không đóng miệng lại được —— trong phòng căn bản không phải như anh tưởng tượng, không có hình giá, không có ngựa gỗ, không có roi da, có chăng là những thứ anh vô cùng quen thuộc—— camera, đèn bốn bóng*, tấm hắt sáng(còn gọi tấm phản quang)... Phòng này căn bản chính là một studio chụp ảnh mini.

Phong Hạo đem những ngọn đèn quây quanh Lăng Lang từng cái từng cái bật lên, dưới ánh sáng không ngừng trung hòa, bóng Lăng Lang hoàn toàn biến mất dưới chân**, tiếp theo đó máy ảnh cũng lục tục khởi động, hai cái máy đặt vuông góc với nhau, Lăng Lang theo bản năng chuyển má đến chính diện, việc này cơ hồ đã là bản năng nghề nghiệp của anh.

“Anh quả nhiên là một diễn viên đủ tư cách.” Phong Hạo khen ngợi, trong thanh âm lại không hề có ôn nhu ngày thường, mà băng lãnh vô tình, “Chỉ là tôi không biết anh có được xem là một diễn viên ưu tú hay không.”

“Một diễn viên ưu tú chân chính, có thể khống chế bất luận đề tài gì,” Phong Hạo đứng phía sau camera, “Chúng ta không ngại thử xem, bắt đầu từ phim người lớn (aka AV).”

Môi hắn khẽ mở, ngữ khí bình tĩnh nhưng không cho phép kháng cự, "Cởi."
Bình Luận (0)
Comment