Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 41

Dục vọng của Lăng Lang đã hoàn toàn bị đánh thức, không cần nhìn anh cũng biết mặt mình nhất định đỏ vô cùng, mà đó cũng không hoàn toàn vì tác dụng của cồn. Anh sờ lên nút âu phục, lại vì tay run mà nửa ngày cũng không mở được cái nào.

“Cắt.” Phong Hạo vô cùng sát phong cảnh kêu ngừng, “Anh cho là anh đang quay cái gì đây, phim phóng sự sao?”

Tay Lăng Lang cứng lại trước ngực không biết phải làm sao.

“Chuyển lại đây, mặt hướng ống kính.”

Lăng Lang gian nan xoay góc ba mươi độ, cùng máy quay mặt đối mặt. Mặc dù là diễn viên, cũng rất ít khi trực diện camera như vậy, phàm là lúc sử dụng đến thủ pháp quay này, nếu không phải một đoạn diễn nội tâm, thì chính là muốn cùng người xem sinh ra tương tác, Lăng Lang gần như đã nhìn thấy, giờ phút này có vô số người xuyên thấu qua màn ảnh, đang quan sát nhất cử nhất động của anh.

Anh lại nuốt nước miếng, rõ ràng còn chưa chính thức bắt đầu, ngực đã không khống chế nổi lên xuống phập phồng, dùng một tay đã không thể hoàn thành loại động tác tinh tế giải khai cúc áo này, không thể không đem tay kia cùng dùng tới, nửa ngày mới cởi bỏ được một cái.

Phong Hạo rất hài lòng, "Bảo trì tốc độ này."

Tay Lăng Lang lại dời đến một nút khác, lần này dùng thời gian còn lâu hơn cái vừa rồi, âu phục Lăng Lang bị cởi ra ném qua một bên, tiếp đó lại vội vàng nới lỏng cravat, tựa như phải làm vậy anh mới có thể hít thở.

Cravat bị giải khai một phần ba, lỏng lẻo treo trên cổ, cúc áo trên cùng áo sơ mi cũng bị giải khai, từ cấm dục đến dâm đãng chỉ còn cách một bước, Lăng Lang lúc này so với vừa rồi, khí chất cả người đều khác biệt rất lớn.

Phong Hạo luôn luôn im lặng bỗng lên tiếng, “Cúc thứ hai áo sơ mi, ngậm nó.”

Lăng Lang làm theo lời hắn, sau khi cởi bỏ cúc áo thứ hai thì đưa đến bên môi hôn xuống, sau đó nhẹ nhàng ma sát, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng ống kính, dốc hết diễn kỹ lấy lòng người xem đối diện.

Anh ngậm một nửa cái cúc áo ở miệng, hơi hơi ngưỡng đầu, bắt đầu cởi một cúc khác. Rốt cục cái cúc áo thứ ba cũng bị cởi bỏ, Lăng Lang đưa tay luồn vào vạt áo, cách một lớp y phục có thể nhìn thấy anh đang vuốt ve lồng ngực của mình.

Một đạo ánh đèn flash nhá lên, Lăng Lang lúc này mới phát hiện không biết từ bao giờ trong tay Phong Hạo đã có thêm một cái máy ảnh, đứng đối diện anh chụp hình. Anh có chút khẩn trương, nhưng lại càng hưng phấn, thanh âm shutter ở bên tai lách tách rung động, mỗi một đạo cường quang đều muốn ghi lại tư thế dâm mỹ của anh giờ phút này.

Phong Hạo hơi dời phương vị, Lăng Lang nhả răng ra, tầm mắt đuổi theo ống kính của hắn, đến khi cả đầu chếch về bên phải, anh chậm rãi kéo áo sơ mi ra, lộ ra nửa đầu vai, xương quai xanh tinh xảo bên dưới cổ tay như ẩn như hiện. Anh ngẩng đầu, phô diễn toàn bộ đường cong tối mê người ở cổ trước màn ảnh, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống, tựa như ám chỉ giờ phút này anh có bao nhiêu cơ khát.

Càng ngày càng nhiều cúc áo bị giải khai từng cái, hai tay Lăng Lang từ hai bên thân thể chậm rãi trượt đến giữa ngực, sau một khắc giao nhau, một tay chuyển dời đến bả vai, tay còn lại trượt xuống ôm lấy eo, dừng lại nơi này một lát, sau đó hai tay đồng thời đi xuống đan chéo tại khố hạ, mỗi một động tác đều tràn ngập vẻ đẹp âm tính mềm dẻo, lại ngưng kết khí tức dương cương của giống đực, hai điểm tràn ngập hấp dẫn trước ngực khi thì lộ ra, lúc thì che lại, dục cự hoàn nghênh*, dục thuyết hoàn hưu**.

*Dục cự hoàn nghênh: Tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phục tùng, không dám phản kháng

**Dục thuyết hoàn hưu: Muốn nói lại thôi


Lăng Lang giơ tay lên, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng đáp xuống trên đất, nửa thân trên hoàn toàn lộ trong không khí, đầu v* hồng nâu vì hưng phấn mà trở nên cứng rắn vểnh cao, một tay anh nắm lấy cravat nâng giữa không trung, đáy mắt vừa rồi quyến rũ xinh đẹp thoắt cái trở nên trống rỗng, thay vào đó là phản nghịch cùng lãnh khốc.

Cravat từ trên cổ đã chuyển dời đến cổ tay, hai tay anh giơ lên cao, cổ tay bị cravat trói buộc vào nhau, anh vẫn như cũ nhìn thẳng ống kính, trên mặt tràn ngập không khuất phục cùng địch ý.

Lăng Lang lúc này, từ đầu đến chân đều tản ra một loại vẻ đẹp cưỡng chế, nhất cử nhất động đều có thể gợi lên thú tính của những người đứng xem, khiến người ta vừa nhìn liền nhịn không được muốn nghiền nát toàn bộ vẻ phóng túng không bó buộc trong mắt anh, hung hăng giẫm nát chà đạp dưới chân, dốc hết sức phá hủy nhân cách của anh, để anh hoàn toàn biến thành nô lệ của mình.

Không khí ở hiện trường đột nhiên thay đổi, Lăng Lang xoay người sang chỗ khác, hiện ra thắt lưng trũng sâu mê người, nhìn qua màn ảnh không cách nào nắm bắt động tác của anh, chính là như vậy mới càng thêm chọc người mơ màng.

Quần tây lẫn quần lót đồng thời bị cởi ra từng chút, đến khi khe mông như có như không lộ ra một đoạn, thế rơi xuống của quần lót đã dừng lại, quần tây lại lập tức chảy xuống tới bên chân.

Lăng Lang hướng ra xa ống kính, chậm rãi nâng lên chân phải, lui về sau một bước, lại theo cùng cách thức bước ra chân trái, chân anh mỗi lần nâng lên hạ xuống đều tiến hành thực thong thả mà lại hữu lực, để cho từng đường nét cơ thể nguyên vẹn bày ra trước màn ảnh.

Anh cúi người, cố ý giữ nguyên tư thế đó dừng trong chốc lát, mới nhặt quần trên mặt đất ném qua một bên, rốt cục trên người anh đã cởi hết chỉ còn lại chiếc quần lót cuối cùng, quần lót màu sắc thuần trắng bó sát người hoàn mỹ buộc quanh đường nét cái mông xinh đẹp, hơi hé lộ cảnh xuân ngẫu nhiên hiện ra nơi khe đùi, ánh đèn ấp áp màu da cam càng đem không khí ái muội ở hiện trường tô đậm đến đỉnh điểm.

Lăng Lang yên lặng bất động, tựa hồ đối với chuyện sắp phát sinh nảy sinh lo âu, Phong Hạo không cho phép anh có càng nhiều thời gian tự hỏi, nghiêm khắc ra lệnh, "Tiếp tục."

Lăng Lang lại một lần nữa xoay người lại, đối mặt màn ảnh, thẳng tắp quỳ xuống.

Chân anh gập lại, mũi chân chạm đất, hai đầu gối mở thật rộng, tính khí được vây trong quần đã sớm cương, tựa hồ có thế phá tan lớp vải dệt trói buộc mà hiện thân rõ như ban ngày bất cứ lúc nào.

Lăng Lang ngửa thân thể về sau, tay phải chống trên đất, tay trái phủ lên khối gồ lên kia, cách lớp quần lót vỗ về chơi đùa, hô hấp anh rõ ràng ngày càng gấp rút, môi hơi hơi hé mở, ánh mắt trở nên mê ly, hàng mi tinh mịn tựa như bàn chải hơi run rẩy, trong mắt dần tụ hơi nước.

Đùa bỡn thân thể chính mình như thế trong chốc lát, tay phải anh cũng không chịu yếu thế chuyển dời đến trước ngực, hai ngón tay bóp chặt đầu v*, xoa nắn chuyển động, khiến phần đỉnh vốn đã cứng rắn bị chà đạp càng thêm vểnh cao.

Sờ xong bên này, anh lại chuyển đến bên kia, tay trái cũng bất tri bất giác tiến vào trong quần lót, vuốt ve nơi không thể nhìn đến, gợi lên suy nghĩ xa xôi vô hạn trong tâm người.

Tay Lăng Lang từ trong quần lót lui ra, kéo ra một sợi tơ trong suốt thật dài, anh đưa ngón tay ngậm vào miệng mút lấy, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng say mê.

“Cởi.” Phong Hạo một lần nữa ra lệnh, Lăng Lang cắn răng một cái, cái quần lót cuối cùng cũng rời đi thân thể, giờ phút này anh cả người trần trụi quỳ gối trước ống kính, hạ thân đã tẩy lông không hề che lấp, nhìn một cái không sót chút gì.

Thanh âm shutter vẫn vang lên không hề gián đoạn, Lăng Lang chỉ yên lặng không nhúc nhích, vẫn cảm nhận được hưng phấn trước nay chưa từng có, Phong Hạo đem máy ảnh đến bên cạnh anh , chụp cận cảnh đặc tả nơi tư mật, Lăng Lang thậm chí đẩy đưa khố hạ về phía trước, để hắn có thể chụp rõ hơn.

Tay anh cầm lấy hạ thể, một lên một xuống, từ chậm tới nhanh bộ lộng. Một vật gì đó được đưa đến bên miệng anh, không ngờ là microphone thu âm, thanh âm Lăng Lang dần vang lên trong không gian nhỏ hẹp, một tiếng lại một tiếng, từ ngắn ngủi đến ngâm dài, tiếng rên rỉ kia thật tiêu hồn, khiến người ta chỉ nghe thôi đã rã rời xương cốt.

"Ngừng! " Phong Hạo cắt đứt khoái cảm của Lăng Lang, dù trăm lần không tình nguyện, Lăng Lang vẫn bắt buộc chính mình dừng lại.

Chỉ thấy Phong Hạo mở ra ngăn tủ âm tường, một loạt đồ dùng cho người lớn bày chỉnh tề, từ cái khiêu đản nhỏ nhất, đến gậy mát-xa to bằng cánh tay trẻ con, trên thân gậy còn có nhiều điểm gồ lên, Lăng Lang nhìn mà hoa cả mắt.

“Một loạt này vừa lúc là mười cái.” Phong Hạo đếm, “Giờ anh có thể nói ra số điện thoại kế tiếp của mình.”

Lăng Lang nheo lại mắt, giống như đang cố gắng nhớ lại số tiếp theo trong dãy số điện thoại của mình, đầu óc anh không còn thanh tỉnh như ngày thường, mất một chút thời gian mới giải quyết được vấn đề vốn đơn giản này.

Hẳn là 6 đi, Lăng Lang đếm từ bên trái qua, một, hai, ba, bốn, năm, cái thứ sáu là một gậy mát-xa điểm G*, thân gậy to bằng ngón tay, đầu hơi gấp khúc, anh nhẹ nhàng thở ra, may là nhìn không quá dọa người.

*điểm G là điểm nhạy cảm, viết tắt tên của vị bác sĩ tìm ra điểm này, Grafenberg

“Là 6.” Anh trả lời câu hỏi của Phong Hạo.

Phong Hạo gật gật đầu, phác tay, "Từ bên trong chọn sáu cái."

Lăng Lang trợn tròn mắt.

Anh cân nhắc nhiều lần, cuối cùng chọn ra sáu cái nhìn có vẻ ôn hòa nhất, tất nhiên không có cái gậy mat-xa lớn có điểm gồ lên trong số đó.

“Chọn xong chưa?” Phong Hạo xác nhận lại với anh.

Lăng Lang gật đầu.

“Mấy cái anh vừa chọn, không dùng đến.”

Anh trơ mắt nhìn Phong Hạo đem mấy thứ mình lấy ra che lại, mỗi cái còn lại trước mắt đều khiến anh kinh hồn táng đảm, có một cái anh thậm chí còn không biết cách dùng.

Phong Hạo cầm lấy cái bình nhỏ đầu tiên, “Tôi rất hiếu kỳ anh vì sao không chọn cái này, vì không biết bên trong đựng cái gì?”

Cái chai đó ngược lại mỗi ngày Lăng Lang đều thấy, đúng là loại thuốc Phong Hạo đưa anh, nhưng trực giác nói cho Lăng Lang biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

“Đây là loại mạnh của bình thuốc anh thường sử dụng, bình thứ hai anh dùng chứa một phần thứ này, bình hiện tại đang dùng chứa hai phần, còn bình này,” Phong Hạo đem cái bình đặt trước mặt anh, “Là nguyên chất.”

Lăng Lang do dự nhìn cái bình trước mắt một lát, vẫn là đưa tay cầm, nhỏ ra hai giọt lên đầu ngón tay, sau đó bôi đều lên hậu huyệt của mình, thong thả mat-xa đến khi chất lỏng hoàn toàn bị hấp thu.

Thuốc lần này hiệu lực không chậm chạp như ngày thường, thân mình Lăng Lang oanh một cái như bị châm lửa, lối vào vừa ngứa vừa tê, toàn thân lại càng tê dại khó nhịn.

"Cảm giác thế nào?" Phong Hạo biết rõ còn cố hỏi.

Lăng Lang bị thiêu đốt trong dục hỏa, thanh âm Phong Hạo nghe như cách một tầng giấy bóng.

Một trận tiếng máy móc chuyển động vang lên kịch liệt, Phong Hạo mở công tắc của đạo cụ thứ hai, Lăng Lang hoàn toàn không thể gọi tên nó, đỉnh của nó là một nửa khối cầu, vô luận là bán kính khối cầu hay tần suất chấn động đều làm Lăng Lang không rét mà run, thậm chí phải nối vào nguồn điện, ngay cả pin cũng không thể gánh vác được công suất của nó.

“Yên tâm, vật này không phải đặt vào phía sau anh.” Phong Hạo nói xong, vật trong tay đã đặt đến trước ngực Lăng Lang, Lăng Lang thét một tiếng kinh hãi, bộ phận mỏng manh non nớt không thể thừa nhận đối đãi thô bạo như thế, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đầu v* đã bị ma sát đến đỏ bừng một mảnh.

Lăng Lang theo bản năng né tránh, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Phong Hạo từng chút từng chút về lại chỗ cũ, anh nghĩ loại tra tấn này sẽ kéo dài thật lâu, nhưng không ngờ rất nhanh sau đối phương liền tắt công tắc.

“Anh khẩn trương cái gì, vật này vốn không thể sử dụng thời gian dài, sức bật quá mạnh mẽ, độ bền dĩ nhiên theo không kịp, thật là chẳng có ý vị gì*.” Phong Hạo ghét bỏ ném nó qua một bên, Lăng Lang thở phào một hơi.

*QT là “kê lặc”, tức là “gân gà”, chỉ những sự việc / sự vật không có ý vị gì sâu xa.

Khẩn trương vừa rồi khiến anh tạm thời xem nhẹ sự khác thường của thân thể, hiện tại trầm tĩnh lại, tác dụng của thuốc phô thiên cái địa đánh úp lại, hiệu quả so với vừa rồi còn mãnh liệt gấp mấy lần.

Tầm mắt Lăng Lang không thể kềm chế bay tới trên hai đạo cụ còn lại, ngay cả cái gậy mat-xa to khủng bố kia giờ phút này nhìn qua cũng tràn ngập lực hấp dẫn, anh theo bản năng liền liếm liếm môi.

"Muốn sao?" Thanh âm hấp dẫn vang lên bên tai.

"Ưm, " Lăng Lang không chút nghĩ ngợi liền đáp, đợi khi ý thức được chính mình vừa nói gì, anh nhất thời xấu hổ vô cùng.

Phong Hạo cười khẽ một tiếng.

Đồ vật trước mắt bị nhặt lên, “Anh đã muốn đến thế, vậy kế tiếp liền dùng nó đi.”
Bình Luận (0)
Comment