Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn

Chương 90

 TrướcSau Đêm vẫn yên tĩnh. Không ai nhận ra rằng dưới đáy biển, những cơn sóng cuộn trào sắp sửa dâng lên, nhấn chìm tất cả trong chớp mắt.

 

Những quân cờ lần lượt được đặt lên bàn cờ. Những người trong cuộc chìm sâu vào ván cờ đến nỗi không nhìn rõ cục diện, lầm tưởng mình mới là người cầm quân.

 

Vài chiếc xe xếp hàng ngay ngắn trên một khoảng đất trống nhỏ ở giữa bãi đá. Xe của Biên Đình đỗ ở phía trước. Tối nay Biên Đình đích thân lái xe, bên cạnh là A Lạc, còn hàng ghế sau là Bạo Sâm và vài đàn em khác.

 

A Lạc đã quen với những cảnh tượng lớn như thế này nhưng tối nay y lại bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, cứ nhìn chằm chằm về hướng đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị. Bạo Sâm vẫn là một tên ngốc nghếch chính hiệu không có tâm cơ, không cảm nhận được bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh. Cậu ta hồn nhiên đùa giỡn với mấy tên đàn em.

 

Biên Đình ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu. Bạo Sâm vừa lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người có một thoáng giao nhau giữa không trung.

 

Đúng lúc này, A Lạc đột nhiên ngồi thẳng người lên: "Đến rồi!"

 

Biên Đình rời mắt, nhìn về phía trước. Quả nhiên, một vài chiếc đèn xe lóe lên ở khúc cua. Ba chiếc xe bật đèn pha sáng chói, khí thế hừng hực lao vào từ con đường nhỏ đối diện. Bên mua đã tới.

 

Biên Đình là người đầu tiên mở cửa xuống xe. Cậu đi tới trước xe của Tưởng Thịnh, nói vài câu rồi mở cửa đỡ Tưởng Thịnh xuống.

 

Cùng lúc đó, những người trên xe đối diện cũng lần lượt bước xuống, dàn hàng kéo đến, đi về phía Biên Đình.

 

Đi đầu là Lâm Tâm Di. Người đi bên cạnh cô ta chắc hẳn là anh em Bắc Phi. Hai anh em này chênh lệch tuổi tác rất lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ai là anh, ai là em.

 

Để phù hợp với thân phận thương nhân buôn đá, hai anh em miễn cưỡng trút bỏ vẻ liều lĩnh, khoác lên người một bộ vest công sở. Nhưng sự hung hãn và tàn bạo trong ánh mắt thì không thể xóa nhòa.

 

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hai bên mua và bán gặp mặt. Họ thiếu sự hiểu biết về nhau, càng không nói đến lòng tin, tất cả đều đang giữ sự cảnh giác cao độ.

 

"Ôi, Chủ tịch Tưởng, đã lâu không gặp. Xin lỗi đã đến muộn, ngài không phải chờ lâu chứ?" May mà Lâm Tâm Di tinh ý lại khéo léo. Từ xa, cô đã nhiệt tình chào hỏi: "Trên đường hơi kẹt xe, thật sự xin lỗi."

 

Tưởng Thịnh đón nhận sự khéo léo của Lâm Tâm Di, lập tức thay đổi thái độ. Ánh mắt ông lướt qua người Bắc Phi bên cạnh cô, rồi lịch sự gật đầu, sau đó quay sang Lâm Tâm Di, cười nói: "Đã lâu không gặp, cô Lâm. Cô càng ngày càng xinh đẹp rồi."

 

Lâm Tâm Di nở một nụ cười rạng rỡ: "Đâu có đâu có. Chủ tịch Tưởng, để tôi giới thiệu cho ngài..."

 

Những nhân vật lớn đứng cùng nhau, chào hỏi xã giao, nói chuyện cười đùa vui vẻ. Trong khi đó, các thuộc hạ của họ bắt đầu làm việc chính.

 

Biên Đình cho người mang máy cắt đến, tùy tiện chọn một khối đá thô từ đống đá chất thành núi, cắt ngay tại chỗ. Đàn em của người Bắc Phi thấy vậy lập tức cảnh giác vây lại, sợ cậu giở trò.

 

Tiếng máy cắt đá thu hút sự chú ý của những người khác. Hai anh em Bắc Phi nhìn Lâm Tâm Di, trong mắt lộ rõ vẻ hung hãn, như thể giây tiếp theo sẽ rút súng ra bắn nát đầu Biên Đình. Lâm Tâm Di không hề thay đổi sắc mặt, vẫn tươi cười xã giao với Tưởng Thịnh. Cô vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hai người, ra hiệu họ hãy bình tĩnh.

 

Một lúc sau, khối đá thô được cắt ra, tiếng máy cắt cũng ngừng lại. Tiếng nói cười có phần gượng gạo cũng dần lắng xuống. Dưới sự chú ý của mọi người, Biên Đình đi tới bên cạnh khối đá, gạt lớp bụi và vụn đá trên bề mặt, để lộ ra nòng súng đen ngòm ở bên trong.

 

Thì ra, một phần lớn trong lô đá thô vừa cập cảng gần đây, đã được khoét rỗng bên trong, nhét đầy súng đạn, sau đó dùng đá lấp lại, che giấu những vết cắt, rồi lại phục hồi hình dáng ban đầu của một khối đá thô. Chúng được trà trộn vào hàng vạn tấn đá, ngang nhiên được vận chuyển công khai.

 

Vẻ mặt u ám của hai anh em Bắc Phi cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười. Người anh thì thầm vài câu vào tai Lâm Tâm Di. Lâm Tâm Di cười lắng nghe, rồi quay đầu nhìn Tưởng Thịnh, nửa tán dương nửa chân thành khen ngợi: "Chủ tịch Tưởng, tôi thật sự ghen tị với ngài, vì ngài có được nhân tài như cậu Biên đây."

 

"Đương nhiên rồi." Tưởng Thịnh cũng rất hài lòng với năng lực của Biên Đình, đắc ý nói: "Sau này tôi già rồi, Tập đoàn Tứ Hải sẽ phải trông cậy vào cậu ấy."

 

Người em trai Bắc Phi có bản tính cẩn thận. Hắn giữ anh trai lại, dặn đàn em cắt ngẫu nhiên thử vài khối trong lô đá. Kết quả, không có ngoại lệ nào, những thứ bên trong đều khiến họ rất hài lòng. Biên Đình làm việc không thể chê vào đâu được, nên những bước tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần bốc hàng lên tàu, lô vũ khí này có thể thuận lợi vận chuyển đi, không cần họ phải tốn nhiều công sức nữa.

 

Hai anh em Bắc Phi rất vui vẻ. Họ lập tức cho người mang những chiếc thùng đã chuẩn bị sẵn từ trên xe xuống, mở ra trước mặt tất cả mọi người.

 

Trong thùng chứa đầy tiền đô la Mỹ. Khác với những tờ giấy lộn mà Tưởng Thiên Tứ đã bán, số tiền hai anh em này mang đến là tiền thật, tổng cộng có năm thùng lớn.

 

Thấy nhiều tiền như vậy, Tưởng Thịnh bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng đã nở hoa. Cuộc gặp mặt này có thể coi là "khách và chủ cùng vui vẻ". Bên bán làm việc sạch sẽ chu đáo, bên mua trả tiền hào phóng. Bầu không khí giữa họ hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Khoảng thời gian tiếp theo, Biên Đình chỉ huy cấp dưới bốc hàng lên tàu, còn Đinh Gia Văn phụ trách kiểm tiền, sau đó cùng cấp dưới khiêng mấy thùng tiền mặt lên xe. Tưởng Thịnh, Lâm Tâm Di và những người khác đứng một bên, vừa xem những người bận rộn làm việc, vừa nói chuyện cười đùa, trong lời nói đều ngầm bày tỏ ý muốn hợp tác lần sau.

 

Biên Đình đứng ở chỗ hút gió, khoanh tay trước ngực, nhìn những khối đá được cần cẩu treo lên cao. Bạo Sâm đi tới từ phía sau. Khi đi ngang qua, cậu ta vô tình nhưng cũng không quá nhẹ, chạm vào vai Biên Đình.

 

Ý của Bạo Sâm, Biên Đình hiểu. Cậu ta đang nói cảnh sát đã vào vị trí, chỉ đợi Biên Đình ra tín hiệu hành động.

 

Nhưng thời cơ chưa chín muồi, cần phải chờ thêm một chút nữa.

 

Lực lượng mà Tưởng Thịnh và hai anh em Bắc Phi mang đến đêm nay ít nhất cũng hơn hai mươi người. Những người này đều là kẻ liều mạng, hơn nữa còn được trang bị vũ khí. Nếu cảnh sát xuất hiện bắt giữ ngay bây giờ, rủi ro quá cao, độ khó cũng lớn.

 

Theo kế hoạch mà Chu Thiên Ý và Biên Đình đã bàn bạc, cảnh sát sẽ hành động sau khi họ hoàn thành giao dịch và chia nhau rời đi. Lợi dụng lúc họ mất cảnh giác, cảnh sát sẽ chặn họ ở các lối ra khác nhau của bãi đá. Lúc đó, người, hàng và tang vật đều ở hiện trường, không ai có thể chối cãi.

 

Đêm nay, Tưởng Thịnh, Lâm Tâm Di hay hai anh em Bắc Phi, không ai có thể rời khỏi bãi đá này.

 

Cho đến thời điểm hiện tại, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Chỉ cần trước khi rời đi, Biên Đình tìm một lý do như "kiểm tra ngẫu nhiên trên đường" để thu lại vũ khí của họ, cậu có thể thông báo cho cảnh sát hành động.

 

Thế nhưng, đúng lúc này, thuộc hạ được cử đi canh gác, bỗng cuống cuồng chạy vào: "Không hay rồi, có... có người..."

 

Lời của gã còn chưa dứt, một chiếc xe thương vụ màu đen đã lao vào tầm mắt mọi người. Chiếc xe xuất hiện như thể từ trên trời rơi xuống, nhanh như bay, lao thẳng về phía khoảng đất trống ở trung tâm.

 

Bạo Sâm thấy vậy liền định xông lên xem xét tình hình. Biên Đình kịp thời ấn vào vai cậu ta, ra hiệu hãy bình tĩnh chờ xem. Tưởng Thịnh và Lâm Tâm Di cùng mấy người nữa lùi về phía sau đám đông. Đinh Gia Văn dẫn người đứng phía trước, tay thò vào túi áo vest, sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào.

 

Không khí căng thẳng tột độ. Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chiếc xe lao đến gần rồi dừng lại đột ngột.

 

Một bóng người cao ráo bước xuống xe. Khi nhìn rõ người đó là ai, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ duy nhất sắc mặt Biên Đình biến đổi dữ dội.

 

"Anh..." Biên Đình không tự chủ được bước lên một bước, cố gắng chặn anh lại.

 

Cận Dĩ Ninh tại sao lại ở đây?

 

Thế nhưng, Cận Dĩ Ninh như thể hoàn toàn không nhìn thấy cậu, đi ngang qua bên cạnh Biên Đình mà không liếc mắt, đi thẳng tới trước mặt Tưởng Thịnh: "Bên ngoài có cảnh sát mai phục. Mọi người lên xe ngay lập tức, đi theo tôi!"

 

Lời Cận Dĩ Ninh nói ra khiến cả bãi đá kinh ngạc. Biên Đình cảm thấy có chuyện chẳng lành, lập tức thông qua tai nghe giấu kín, thông báo cho Chu Thiên Ý đừng manh động, tuyệt đối không được xuất hiện vào lúc này. Nhưng đã quá muộn rồi.

 

Lời Cận Dĩ Ninh nói, Chu Thiên Ý nghe thấy rõ mồn một. Cô nhấn ga, lớn tiếng nói với người trong tai nghe: "Tình hình thay đổi! Tổ A, tổ B, tổ C, lập tức bao vây mục tiêu!"

 

Cô - không, không chỉ có cô, mà còn có Quý Quân, Tần Miện... tất cả những người đã đấu tranh với Tập đoàn Tứ Hải cả đời. Sau nhiều năm nỗ lực, cuối cùng họ cũng có được cơ hội này.

 

Dù đêm nay có xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cũng phải tự tay bắt bằng được Tưởng Thịnh!

 

Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp bầu trời, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy chiếu sáng cả một vùng. Tưởng Thịnh và những người khác còn chưa kịp lên xe, đã bị những chiếc xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện bao vây kín mít.

 

Một tiếng quát lớn vang lên từ loa phát thanh: "Cảnh sát đây! Tất cả không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xuống!"

 

Trong vài giây ngắn ngủi, không khí yên tĩnh như chết, nhưng tình trạng này không kéo dài quá lâu.

 

Bên phía Tưởng Thịnh toàn là những kẻ hung hãn liều mạng sống, còn hai anh em Bắc Phi thì từng mang theo vài mạng người. Không ai bị cảnh sát từ trên trời rơi xuống dọa cho sợ hãi. Gần như tất cả đều rút súng ra ngay lập tức, đối đầu với cảnh sát.

 

"Chết tiệt, sao lại có cảnh sát!" Có người gằn giọng nhổ nước bọt xuống đất, giận dữ nói: "Đừng nói là có kẻ nào làm lộ tin đấy nhé!"

 

Tiếng phụ họa vang lên: "Đừng để tao biết là ai làm, nếu không tao sẽ lấy mạng thằng đó!"

 

"Sợ gì chứ, liều mạng với bọn cảnh sát chết tiệt này, xông ra!"...

 

Chu Thiên Ý nhanh chóng đi đến hiện trường, cô nhảy xuống xe, đứng ở tuyến đầu, nhận lấy loa từ tay đồng nghiệp: "Các người đã bị bao vây, đừng chống cự vô ích nữa, bỏ vũ khí xuống, giơ tay chịu trói..."

 

Lời cô còn chưa dứt, tiếng súng đã vang lên. Một viên đạn bay ra khỏi nòng súng, găm trúng một cảnh sát đứng bên cạnh cô.

 

Người nổ súng là người anh trong hai anh em Bắc Phi. Miệng hắn ta chửi một tràng những từ tục tĩu bắt đầu bằng chữ F, rồi lại giơ súng lên, nhắm vào đội ngũ cảnh sát.

 

Lần này, nòng súng của hắn ta nhắm thẳng vào Chu Thiên Ý.

 

Không ngờ những kẻ này lại to gan đến thế, dám nổ súng bắn chết cảnh sát! Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Không còn chỗ cho sự đàm phán nữa. Tiếng lên đạn liên tiếp vang lên. Hai bên đối đầu đều đã giơ súng lên.

 

Hiện trường lập tức căng thẳng như dây đàn, chỉ cần một tia lửa, một cuộc chiến khốc liệt sẽ bùng nổ.

 

Cận Dĩ Ninh đứng giữa đám đông, mắt nhìn chằm chằm vào nòng súng của hai anh em Bắc Phi.

 

Anh biết rõ, một cuộc đấu súng ở nơi như thế này, hậu quả sẽ khôn lường.

 

Cách đây không lâu, anh giả bệnh trên thuyền, thành công lừa được mấy tên thanh niên bắt cóc mình, thuận lợi quay về bến tàu. Anh lại phải tốn chút công sức để lần lượt chế ngự mấy tên đó, cuối cùng phi như bay đến đây.

 

Anh đã càng lúc càng gần với mục tiêu của mình. Anh không thể để Tưởng Thịnh bị bắt vào lúc này, cũng không thể để Tập đoàn Tứ Hải sụp đổ.

 

Nhưng vẫn đến muộn rồi.

 

Mặc dù dễ lừa nhưng mấy tên bắt cóc kia lại kín miệng, bất kể Cận Dĩ Ninh hỏi thế nào, bọn chúng cũng không chịu nói ra kẻ đứng sau là ai. Anh không muốn tùy tiện nghi ngờ bất cứ ai, nhưng câu trả lời này đã quá rõ ràng rồi.

 

Câu trả lời mà Cận Dĩ Ninh cố ý phớt lờ, giờ phút này đã được phơi bày mà không có bất cứ rào cản nào. Cùng lúc đó, một v*t c*ng ghì lên lưng anh một cách tàn nhẫn, triệt để đánh tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng anh.

 

"Đừng động đậy."

 

Giọng của Biên Đình cũng không hề mang theo chút tình cảm nào, vang lên ngay phía sau anh.

 

Biên Đình không cho Cận Dĩ Ninh bất cứ cơ hội nào để phản ứng. Nòng súng cậu chĩa lên trên, ghì vào sau gáy anh. Cánh tay từ phía sau quàng lên, kẹp chặt lấy cổ họng anh.

 

Loạt động tác này của cậu nhanh chóng và dứt khoát đến mức, thay vì nói là để không cho Cận Dĩ Ninh phản kháng, thì đúng hơn là để trốn tránh điều gì đó.

 

Cảm giác ngạt thở dữ dội, buộc Cận Dĩ Ninh phải loạng choạng lùi lại một bước, ngay sau đó anh bị người ta ép vào một lồng ngực nóng bỏng, giọng Biên Đình vang lên ngay sau tai.

 

Lần này, cậu với tất cả mọi người có mặt tại đó: "Tất cả bỏ súng xuống, nếu không anh ta sẽ mất mạng."
Bình Luận (0)
Comment