Một câu nói duy nhất đã xé toạc một vết nứt trên chiến trường đang giằng co. Đám đông tản ra hai bên, tất cả ánh mắt tại hiện trường đều hướng về phía cậu.
Một tay Biên Đình giơ súng, một tay khống chế Cận Dĩ Ninh. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua gương mặt mọi người: "Chủ tịch Tưởng, cô Lâm, hãy bảo người của mình bỏ súng xuống."
Thái độ của cậu thật tàn nhẫn và lạnh lùng, nhưng vì sao cơ thể lại không ngừng run rẩy.
Chỉ riêng việc bắt Cận Dĩ Ninh làm con tin chưa đủ để Biên Đình đưa ra yêu cầu như vậy. Cậu còn có một con át chủ bài khác.
Ngay khi sự chú ý của mọi người bị Chu Thiên Ý thu hút, Bạo Sâm đã bí mật hành động. Vẻ mặt ngốc nghếch của cậu ta đã biến mất. Lưng thẳng tắp, tư thế cầm súng vừa chuẩn xác vừa đẹp. Khẩu súng trong tay cậu ta đang chĩa thẳng vào lưng của người em trai Bắc Phi.
Thấy em trai mình bị chĩa súng, người anh tức giận muốn lao lên liều mạng nhưng bị Lâm Tâm Di cản lại.
Chỉ trong chớp mắt, tình hình trở nên xấu đi nhanh chóng. Không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này. Cả hiện trường lập tức nổ ra cuộc bàn tán.
"Anh Biên, không lẽ là anh đã báo cảnh sát?"
"Mày có biết mày đang chĩa súng vào ai không? Thằng bất nhân bất nghĩa!"
"Bạo Sâm, mày làm gì đấy! Nhanh lên, bỏ súng xuống!"...
"A Đình..." Trong số tất cả mọi người, Tưởng Thịnh là người sốc nhất. Ông trợn tròn mắt, loạng choạng bước về phía trước, ngay cả cây gậy chống trong tay cũng không cần nữa: "Cậu đang làm gì vậy?"
Biên Đình siết chặt cổ Cận Dĩ Ninh nhìn Tưởng Thịnh, vẻ mặt không chút gợn sóng: "Chủ tịch Tưởng, cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này. Các người không có cơ hội thắng đâu. Đừng hy sinh vô ích nữa."
"A Đình..." Tưởng Thịnh dừng bước, vẫn không muốn tin vào sự thật trước mắt: "Là cậu sao? Tất cả những chuyện này, đều là do cậu làm?"
Biên Đình nhìn thẳng vào mắt Tưởng Thịnh, thừa nhận một cách thẳng thắn: "Phải, là tôi."
Đôi mắt đục ngầu, nhợt nhạt của Tưởng Thịnh vẫn tràn ngập sự ngỡ ngàng, nhưng ông đã lờ mờ nhận ra một vài manh mối. Có lẽ Biên Đình không chỉ đơn giản là cung cấp tin tức cho cảnh sát. Phi vụ buôn bán vũ khí này, có thể ngay từ đầu, đã là cái bẫy do Biên Đình giăng ra.
Thậm chí sự suy tàn của Tập đoàn Tứ Hải trong những năm qua cũng có liên quan đến Biên Đình.
"A Đình, tại sao..." Bị người thân tín phản bội, một người sắt đá như Tưởng Thịnh lúc này cũng nghẹn ngào: "Bao năm qua tôi đối xử với cậu không tệ. Tôi đã quyết định, sau khi chuyện này kết thúc, sẽ mua cho cậu một căn biệt thự ở vịnh Bích Thủy. Tương lai Tập đoàn Tứ Hải cũng sẽ giao lại cho cậu..."
"Chủ tịch Tưởng, ngài vẫn chưa hiểu sao?" Biên Đình cười nhạt lắc đầu: "Những thứ đó, không phải là thứ tôi cần."
"Vậy cậu muốn gì? Cậu nói đi, cậu muốn gì?" Tưởng Thịnh đột nhiên trở nên kích động. Ông đột ngột nâng cao giọng, mặt đỏ bừng: "Cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Tại sao cậu lại..."
Biên Đình ngắt lời ông. Trong mắt cậu cuối cùng cũng để lộ ra chút cảm xúc: "Tôi muốn Tần Miện sống lại! Tôi muốn tất cả những người đã chết dưới tay ông đều sống lại!"
Nói xong, cậu lập tức lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi Tưởng Thịnh: "Ông có thể cho tôi không?"
"Tần Miện..." Tưởng Thịnh lặp đi lặp lại cái tên này. Làm sao ông có thể quên người cảnh sát họ Tần này chứ, chính y đã hại chết con gái ông mà.
"Cậu luôn là người của cảnh sát sao?" Ông không khỏi lùi lại một bước, không thể tin được. Ông không muốn tin rằng mình đã tin lầm một con chó của cảnh sát: "Bao nhiêu năm qua, cậu đều lừa dối tôi, đều lừa dối Dĩ Ninh sao? Là cậu và tên cảnh sát họ Tần kia, đã hại chết Quân Quân của tôi?"
Biên Đình im lặng. Tâm tình của cậu đối với chuyện này rất phức tạp. Cậu không muốn thừa nhận mình là người của cảnh sát, cũng không muốn thừa nhận bấy lâu nay mình chỉ toàn lừa dối. Và cậu càng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương Tưởng Sở Quân.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu không thể phủ nhận.
Khi cái chết của cô năm xưa được nhắc đến, Tập đoàn Tứ Hải lại bùng lên một lần nữa. Thuộc hạ của Tưởng Thịnh cuối cùng cũng bùng nổ, chĩa súng về phía Biên Đình: "Mẹ nó, để tao g**t ch*t thằng phản bội này!"
Tiếng súng lại vang lên nhưng người nổ súng lại là Biên Đình. Cú bắn này của cậu trượt mục tiêu. Nó không xuyên qua cổ họng Cận Dĩ Ninh ngay lập tức, mà viên đạn chỉ lướt qua, tạo thành một lỗ trên khối đá cẩm thạch trắng.
"Lần sau sẽ là thật đấy." Biên Đình nâng họng súng lên. Lần này, cậu ghì nó vào thái dương Cận Dĩ Ninh. Nếu bóp cò, sẽ không có khả năng trượt nữa: "Không muốn Cận Dĩ Ninh chết, thì bỏ súng xuống."
Mấy người vừa rồi còn hô hào muốn giết người, đều bị Biên Đình dọa lùi lại. Lời đe dọa của cậu đã phát huy tác dụng. Không ai ngờ cậu thật sự dám ra tay với Cận Dĩ Ninh, nên không dám hành động liều lĩnh nữa.
Bầu không khí tại hiện trường lại một lần nữa bị siết chặt đến cực điểm. Nhưng đúng lúc này, Cận Dĩ Ninh- người vẫn luôn giữ im lặng, đột nhiên "phụt" một tiếng, bật cười.
Từ nãy đến giờ, Cận Dĩ Ninh cứ như một người ngoài cuộc. Dường như người bị chĩa súng không phải là anh. Biên Đình cũng cố tình phớt lờ sự tồn tại của anh, tập trung sự chú ý vào những người khác.
Nhưng tiếng cười bất ngờ này, buộc cậu phải đối mặt với thực tế.
Biên Đình bị tiếng cười của anh làm cho lòng rối như tơ vò, cậu bực bội dùng súng ghì vào cổ Cận Dĩ Ninh: "Yên lặng chút đi."
Động tác của cậu thô bạo, nhưng giọng nói lại rất nhẹ. Nhẹ như một chiếc lá rơi. Trong ngữ điệu không còn sự sắc bén và ngang tàng như khi đối mặt với những người khác, ngược lại còn lộ ra chút hoang mang, bối rối.
Nói là đe dọa, chi bằng nói là cầu xin. Rõ ràng người đang bị bóp nghẹt mạng sống là Cận Dĩ Ninh, nhưng dường như người sắp bị nghiền nát lại là cậu.
"Biên Đình, em biết không?" Cổ bị Biên Đình kẹp chặt, Cận Dĩ Ninh cảm thấy khó chịu. Anh khẽ ho một tiếng, từ từ thở ra một hơi, rồi mới nói: "Cho đến giây phút cuối cùng, tôi cũng không muốn nghi ngờ em."
Khi anh chạy đến đây, thấy Biên Đình còn nguyên vẹn không hề hấn gì, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tôi đã cho người đưa anh đi rồi." Ánh mắt Biên Đình xám xịt, giọng nói trầm xuống như chìm vào lòng đất: "Tối nay anh không nên đến đây."
"Vậy tối qua, em lừa tôi về núi Nguyên Minh, cũng là một phần trong kế hoạch này sao?" Cận Dĩ Ninh nhẹ nhàng hỏi. Trong ngữ điệu không hề có chút trách cứ nào: "Chỉ để khống chế tôi trước?"
Biên Đình thừa nhận: "Đúng vậy."
Cận Dĩ Ninh là một nhân vật khó đối phó. Nếu tối nay Tưởng Thịnh thiếu đi sự giúp đỡ của anh, hành động sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Chỉ là, Biên Đình cũng có chút ích kỷ.
Cậu đã chuẩn bị một chiếc thuyền ở cảng. Thông qua con thuyền này, có thể đưa Cận Dĩ Ninh ra nước ngoài một cách thần không biết quỷ không hay.
Cậu muốn cách ly Cận Dĩ Ninh hoàn toàn khỏi cơn bão tối nay. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, việc anh muốn ở lại nước ngoài hay trở về Thành phố Cảng đầu thú, đều do chính anh quyết định.
Nhưng trong tình huống này, cậu không được phép nói ra những điều đó.
"May mà tôi đã quay lại."
Cận Dĩ Ninh cười. Anh không có vẻ buồn bã hay đau lòng: "Nếu không tôi sẽ không bao giờ tin được có một ngày, em sẽ nổ súng bắn tôi, càng không tin được, bao nhiêu năm qua, em đều lừa dối và lợi dụng tôi."
Giọng Cận Dĩ Ninh vẫn dịu dàng, nhưng mỗi từ anh nói ra, đều như một con dao găm vào tim Biên Đình, nhát nào nhát nấy đều chảy máu. Cậu nén nỗi đau, lấy hết dũng khí muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ: "Xin lỗi."
"Tưởng Thịnh, đầu hàng đi. Cảnh sát đã nắm được bằng chứng phạm tội của Tập đoàn Tứ Hải. Nửa tiếng trước, công ty đã bị niêm phong." Không còn thời gian để lãng phí, Chu Thiên Ý một lần nữa giơ loa lên: "Ngay cả khi đêm nay ông may mắn thoát được, cũng không còn đường lui nữa. Hợp tác với cảnh sát còn có thể được hưởng khoan hồng."
Trước ngày hôm nay, Biên Đình đã giao tất cả bằng chứng mà cậu thu thập được trong hai năm qua cho Chu Thiên Ý. Chỉ dựa vào những tài liệu này để kết tội Tưởng Thịnh vẫn còn thiếu một chút, nhưng để niêm phong một Tập đoàn Tứ Hải thì đã quá đủ.
Thấy Tưởng Thịnh không phản ứng, Chu Thiên Ý đưa điện thoại vệ tinh lên gần loa. Từ bên trong, giọng Dương Vân nức nở vang lên: "A Thịnh, ông ở đâu A Thịnh? Mau quay về, đừng làm chuyện dại dột. Tôi chỉ cần ông bình an sống sót..."
"Phu nhân Tưởng cũng đã được chúng tôi mời đến cục cảnh sát rồi." Chu Thiên Ý gác máy: "Bà ấy đang đợi ông quay về."
Gió biển thổi ào ạt. Cơ thể Tưởng Thịnh run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững. A Lạc nhanh chóng bước tới, đỡ lấy ông.
Cuộc điện thoại của vợ đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp ông. Ông hiểu rằng, chống cự cũng vô ích. Thế lực của Tứ Hải đã đi xuống, không thể cứu vãn.
Nếu hôm nay ông may mắn trốn thoát, ông sẽ không bao giờ có thể gặp lại vợ mình nữa.
"Vợ tôi vô tội, bà ấy không biết gì cả." Tưởng Thịnh vẫy tay, ra hiệu cho mọi người bỏ súng xuống: "Bà ấy không được khỏe, đừng dọa bà ấy."
"Chủ tịch Tưởng! Vẫn chưa phải lúc bỏ cuộc!" A Lạc không đồng tình, lo lắng nói: "Chúng ta dù có phải hy sinh cả mạng sống, cũng sẽ đưa ngài thoát ra an toàn!"
Nói rồi, A Lạc ngẩng đầu nhìn Biên Đình. Ánh mắt y lạnh lùng và xa lạ hơn bao giờ hết, hận không thể lột da xé thịt cậu ngay tại chỗ.
Niềm tin của A Lạc đã sụp đổ vào đêm nay. Hai năm qua, Biên Đình luôn là người mà y kính trọng nhất. Y luôn coi Biên Đình là tấm gương, hy vọng một ngày nào đó mình có thể giống như anh Biên, tạo dựng được sự nghiệp trong Tứ Hải.
Thế nhưng giờ đây lại nói với y, tất cả đều là giả. Biên Đình đã phản bội tất cả mọi người.
"Bỏ đi." Tưởng Thịnh gạt tay A Lạc ra. Lưng ông còng xuống, vẻ già nua vốn bị lãng quên, giờ đây hiện rõ trên toàn thân.
Thời của Tập đoàn Tứ Hải, thực sự đã qua rồi.
Tất cả cảnh tượng này đều được ông Diêu nhìn thấy từ trên tòa tháp cao. Ban đầu, ông ta chỉ có tâm lý đến xem kịch vui, chỉ là nửa sau của vở kịch đêm nay, có chút khác so với tưởng tượng của ông ta.
"Tưởng Thịnh không còn dùng được nữa rồi, xử lý đi." Ông Diêu tháo tai nghe, nhìn ra mặt biển đen kịt. Ông thở dài, nói đầy tiếc nuối: "Con người mà, không nên quá nặng tình."
Vì tình nghĩa nhiều năm, ông Diêu không muốn lấy mạng Tưởng Thịnh chỉ vì một lần phản bội. Nếu Tưởng Thịnh quyết định liều chết, có ông ta hỗ trợ từ bên ngoài thì vẫn có cơ hội thắng lớn.
Ông ta cũng không quan tâm Tưởng Thịnh có lọt vào tay cảnh sát hay không, bởi vì ngay cả khi ông bị bắt đêm nay, trước khi đến cục cảnh sát, Diêu Nhược Long đã có thể lên máy bay rời khỏi Thành phố Cảng, đảm bảo không ai tìm được ông ta.
Nhưng Tưởng Thịnh lại chọn bỏ cuộc, điều này khiến ông ta rất thất vọng.
Trang Lâm đã đợi cả đêm, cuối cùng cũng chờ được khoảnh khắc này. Cậu ta hưng phấn vác khẩu súng ngắm lên vai.
Nhưng mục tiêu hàng đầu của cậu ta không phải là Tưởng Thịnh. Cậu ta điều chỉnh lại góc độ, nhắm vào một người khác.
"Trước đó, hãy để cháu trả thù riêng đã."
Trang Lâm nói xong, cậu ta nhìn Biên Đình trong ống ngắm rồi bóp cò.