Danh Môn Kiều Thê

Chương 7

Tự dưng có cái đuôi theo sau khiến Lạc Bảo Chương không làm gì được, nàng không thể dứt khoát không cho Lạc Bảo Anh đi cùng, dù sao cũng là hai tỷ muội, chẳng lẽ không thể đi nhà xí cùng nhau?
 
Nàng cười nói: “Vậy đi thôi.”
 
Lạc Bảo Chương đi phía trước, vòng eo mềm mại uyển chuyển, mỗi bước đi là một lần lay động khác xa những gì nữ phu tử đã dạy, Lạc Bảo Anh tự xưng là phong tư xuất chúng nhưng nhìn thấy Lạc Bảo Chương như vậy vẫn phải hổ thẹn vì không bằng, đây không phải phong tư mà là phong tao (1).

 
(1) Phong tao: lẳng lơ.
 
Chắc chắn nàng học theo Kim di nương, chẳng trách Viên thị không thích nàng nhất trong số mấy nữ nhi, tiểu thư khuê các không thể chấp nhận hành động này nhưng nam nhân sẽ khác.
 
Mặc dù cả hai đời Lạc Bảo Anh đều là cô nương chưa lập gia đình nhưng những gì cần biết nàng đều biết, nàng có hai cô cô, một người là đương kim Hoàng Hậu vững vàng chế trụ lục cung, nếu không biết tính toán sao có thể làm được như vậy? Một người khác gả đến Lưu gia, mặc dù Lưu lão gia phong lưu phóng khoáng, thê thiếp thành đàn nhưng tất cả đều không qua được tay nhị cô cô của nàng.
 
Đương nhiên Lạc Bảo Anh không học được hết bản lĩnh của hai vị cô cô nhưng nàng vẫn đủ năng lực nhận biết, biểu hiện của Lạc Bảo Chương chính là muốn lọt vào mắt nam nhân .
 
Hai người đi tới nhà xí thấy sạch sẽ, Lạc Bảo Anh nói: “Mời Đại tỷ đi trước.”
 
Lạc Bảo Chương nói: “Không phải muội gấp sao, cứ đi đi.”
 
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm dù sao cũng tới nơi rồi, đi trước đi sau không quan trọng nên nhẹ giọng dặn dò Tử Phù, bảo nàng chờ ở bên ngoài, nếu thấy Lạc Bảo Chương có hành động gì thì ngay lập tức tới báo.
 

Sau khi nói rõ cho Tử Phù nàng mới rời đi.
 
Nhưng vào bên trong vẫn có chút bất an, đang đắn đo suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng Tử Phù vang lên sau cách cửa sơn đỏ, nàng nhanh chóng chạy ra nhưng không thấy Lạc Bảo Chương đâu, vội quát: “Nàng ta đi đâu rồi?”
 
Tử Phù chỉ về một phía, thấp giọng nói: “Chắc là đến hồ nước.”
 

Không ngờ nàng ta dám có tâm tư như vậy, làm việc mờ ám khuất tất, đúng là đồ da mặt dày, Lạc Bảo Anh nhanh chóng đuổi theo Lạc Bảo Chương, nàng gọi một tiếng tỷ tỷ sau đó chạy đến, một chân giẫm lên góc váy nàng ta.
 
Lạc Bảo Chương không để ý tới nàng, vẫn cố đi về phía trước, trong miệng nói: “Tam muội, muội chưa tới Giang gia bao giờ nên không biết ở đây có một hồ nước, trong đó nuôi rất nhiều loại cá xinh đẹp.” Lạc Bảo Chương tỏ vẻ tự 
nhiên gống như đang giới thiệu về cảnh sắc Giang gia, làm rõ việc nàng tới đây không phải vì bốn vị công tử, nàng không phát hiện góc váy của mình bị người ta giẫm lên nên vẫn đi về phía trước, âm thanh xé rách vải vóc “xoạt xoạt” vang lên.
 
Nàng trợn to hai mắt.
 
Để hấp dẫn mọi người nên hôm nay nàng cố ý ăn mặc tỉ mỉ xinh đẹp nhưng không ngờ lại bị phá hỏng, mà đầu sỏ gây tội là Lạc Bảo Anh vẫn ngây ngô mở miệng: “Đại tỷ, sao tỷ tới đây? Vừa rồi muội chỉ vào nhà xí một lúc đã không thấy tỷ đâu, cứ nghĩ tỷ bị lạc đường!”
 
Thanh âm trong trẻo vang lên khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, thì ra Lạc Bảo Chương muốn lợi dụng Lạc Bảo Anh để tùy cơ hành sự, nhưng Lạc Bảo Anh không biết gì nên cứ nghĩ nàng bị lạc đường, không phải nàng đã tới Giang gia vài lần rồi hay sao? Lần này tự ý đi chỗ khác, ý đồ quá rõ ràng nên nàng miễn cưỡng cười nói: “Lạc đường gì chứ, chỉ là ta đứng đợi muội thấy buồn chán quá nên mới đi quanh quẩn một chút thôi.”
 
Nhớ tới làn váy có một vết rách lớn khiến trong lòng Lạc Bảo Chương đau xót, nàng không phải đích nữ nên không thể so sánh với Lạc Bảo Châu được Viên thị cưng chiều, thậm chí cũng không bằng người có thân ca ca luôn yêu thương là Lạc Bảo Anh, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, bằng không lấy thân phận thứ nữ của nàng sao có thể gả cho người trong sạch? Nếu không phải vợ kế thì cũng chỉ có thể về làm dâu nhà nghèo.
 
Cũng may số mệnh nàng vẫn tốt nên có phụ thân tài giỏi, cuộc sống trải qua dễ dàng, nhưng nếu không có những thứ này? Vì thế đã gặp được người tốt thì phải tranh thủ giành lấy.
 
Lạc Bảo Anh nhìn thấy Lạc Bảo Chương lộ vẻ thương tiếc, vội nói: “Muội không cẩn thận dẫm lên váy tỷ, muội sẽ đến chỗ tổ mẫu và mẫu thân nhận sai, lấy tiền tiêu vặt bồi thường cho tỷ.”
 
Như vậy sẽ càng bôi đen nàng nên Lạc Bảo Chương chỉ có thể tỏ ra rộng lượng: “Được rồi, cũng không phải do muội cố ý.”
 
Lạc Bảo Anh thấy tỷ tỷ miễn cưỡng như vậy nên trong lòng vui mừng rạo rực, ai bảo nàng ta không biết tự mình hiểu mình, cho dù là La Thiên Trì hay Hoa Trăn thì lấy thân phận của Lạc Bảo Chương cũng đều không xứng, chưa nói đến việc nàng còn định đi câu dẫn người ta, điều này mà lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới các cô nương Lạc gia. 
 
Chuyện này khiến trong lòng Lạc Bảo Anh khó chịu. Tính ra không chỉ có Lạc Bảo Chương mà ngay cả nàng cũng không xứng.
 
Với thân phận hiện tại của nàng, tương lai có thể gả đến nhà nào đây?
 
Lạc Bảo Anh càng nghĩ càng buồn, đầu gục xuống thất thểu đi về.
 
Nhìn thấy nàng, Lạc Bảo Châu nói: “Tam tỷ, tỷ làm sao vậy, mặt giống như bị táo bón?”

 
Có những lúc Lạc Bảo Châu ăn nhiều sẽ bị như vậy, ngồi trên bô nửa ngày mà không đi được, lâu tới mức sắc mặt rũ rượi xám xịt giống hệt Lạc Bảo Anh.
 
Đúng là tiểu hài tử, Lạc Bảo Anh bị chọc cười, bóp má nàng nói: “Ngày nào ta cũng ăn trái cây chỗ tổ mẫu nên không có chuyện gì!”
 
Tròng mắt Lạc Bảo Châu chuyển động, nhớ lời mẫu thân dặn nàng phải thường xuyên đến chỗ tổ mẫu nhưng nàng không thích xem đánh bài lá, thì ra Tam tỷ cũng không thích trò này, chỉ là đến để ăn trái cây, nghĩ như vậy cũng tốt nên nàng kéo tay áo Lạc Bảo Anh: “Lần sau tỷ nhớ dẫn muội đi cùng.”
 
“Được.” Lạc Bảo Anh đồng ý, ngẩng đầu thấy Viên thị vẫn đang nói chuyện cùng Giang phu nhân, Giang Lệ Uyển ngồi cạnh họ, cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi Lạc Bảo Đường, “Nhị tỷ, sao Nhị cô nương lại đến đấy?”
 
Lạc Bảo Đường nói: “Là Giang phu nhân gọi tới.”
 
Giang Lệ San ngồi bên cạnh cười thần bí.
 
Vừa rồi Lạc Bảo Châu đi tìm mẫu thân làm nũng nên nghe được vài câu: “Giang phu nhân khen ngợi Đại ca, nói thành tích của Đại ca rất tốt, tương lai có thể vượt qua phụ thân.”
 
“Đại ca được án thủ.” Lạc Bảo Đường bổ sung.
 
Đó là danh hiệu đứng đầu trong lần thi thử ở thư viện.
 
Lạc Bảo Anh hiểu rõ sự tình nhưng không nói ra, lại hỏi thăm xem ở Hồ Châu có cửa hàng quần áo hay huân hương nào tốt, đều là đề tài các cô nương yêu thích nên mọi người thảo luận hết sức sôi nổi.
 
Buổi thưởng hoa kéo dài tới tận giờ Thân mới kết thúc.
 
Rời khỏi Giang gia, Lạc Nguyên Chiêu nói với Viên thị muốn đưa Lạc Bảo Anh ra ngoài chơi, hai người là thân huynh muội nên Viên thị không ngăn cản, ngay lập tức đồng ý.
 
Lạc Bảo Châu cũng muốn đi theo nhưng Viên thị nói: “Nóng tới mức này rồi, về nhà tắm rửa sạch sẽ đã, để lần sau rồi đi, ngoan nào.”

 
Lạc Bảo Châu nghe mẫu thân nói vậy nên càng thấy nóng vì thế không náo loạn đòi đi nữa.
 
Hai huynh muội tạm biệt mọi người, đi dọc đường lớn, tới đầu phố, Lạc Nguyên Chiêu bảo tùy tùng là Văn Hổ đưa tiền, nói với Lạc Bảo Anh: “Hôm nay muội thích cái gì thì mua cái đó, bình thường ta không tiêu tốn nhiều, giấy bút mực nước đã có người lo liệu, nhưng mấy cô nương như muội phải thường xuyên mua trang sức váy áo, có lẽ tiền tiêu vặt không đủ dùng.”
 
Thấy ca ca hào phóng như vậy nên Lạc Bảo Anh ngượng ngùng cười nói: “Muội chỉ cần ba kiện vải với hai hộp huân hương là đủ rồi.”
 
“Không muốn mua son phấn ư?”
 
“Muội còn nhỏ mà, chưa dùng đến đâu.”
 
“Không cần phải tiết kiệm tiền cho ta.”
 
“Sau này ca ca còn phải cưới vợ, chẳng lẽ không định để dành tiền?” Lạc Bảo Anh vừa trêu ghẹo vừa dò hỏi.
 
“Đừng nói bậy, nam nhi chí tại bốn phương, sao ta có thể thành thân sớm như vậy.” Nhắc đến chuyện chung thân đại sự khiến mặt Lạc Nguyên Chiêu hơi ửng đỏ, hắn ho nhẹ một tiếng, “Đến Ngọc Thúy Hiên đi, ta mua trâm cài cho muội.”
 
Dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc mặt Lạc Nguyên Chiêu nhàn nhạt ửng đỏ khiến ngũ quan càng thêm sắc nét, thân là nam nhi nhưng lại sinh ra vài phần tú sắc khả xan, Lạc Bảo Anh thầm nghĩ nếu ca ca tới kinh thành chắc chắn sẽ được không ít cô nương ái mộ, chỉ tiếc là gia thế không đủ mạnh, bằng không so sánh với Vệ Lang cũng không thua kém chút nào.
 
Thấy nàng ngây ra, Lạc Nguyên Chiêu kéo tay nàng: “Ta vẫn mua nổi cây trâm!”
 
Nàng cười rộ lên đi theo, đi được nửa đường bỗng nhớ tới La Thiên Trì nên dò hỏi: “Hai công tử Hầu phủ có tốt không?”
 
Mới vừa tạo quan hệ, thấy tính tình cả hai đều thoải mái sáng sủa nên Lạc Nguyên Chiêu không do dự đáp: “Đều không tồi.”
 
“La công tử có vẻ không phấn chấn lắm.”
 
“Nghe nói tỷ tỷ hắn mới qua đời nên Hoa công tử dẫn hắn tới đây giải sầu.” Mẫu thân Lạc Nguyên Chiêu đã qua đời nên hắn hiểu được cảm giác này, nhưng hắn không muốn nói chuyện này với muội muội, dù sao cũng là chuyện quá khứ, hà tất gì phải khiến nàng đau buồn, con người luôn cần hướng về phía trước.
 
Mẫu thân trên trời có linh thiêng thấy bọn họ mạnh khỏe vui vẻ cũng được yên lòng.
 
Hắn không nói nữa khiến Lạc Bảo Anh có vài phần mất mát, nàng muốn biết chuyện về đệ đệ nhưng không thể cưỡng cầu ca ca nói, bằng không sẽ có chút kỳ quái, dù sao đó cũng là người xa lạ.

 
Cố gắng thu lại ý nghĩ trong đầu, nàng đi theo Lạc Nguyên Chiêu tới Ngọc Thúy Hiên.
 
Nơi này là cửa hàng châu ngọc lớn nhất Hồ Châu, thấy nhi tử của Tri phủ đại nhân tới, tiểu nhị vội vàng vào bẩm báo, chưởng quầy tự mình ra tiếp đón.
 
“Chưởng quầy hãy lấy vài thứ phù hợp để muội muội ta lựa chọn.” Lạc Nguyên Chiêu nói.
 
Thì ra đó là nữ nhi của Tri phủ, chưởng quầy không nhận ra là vị tiểu thư nào nhưng hắn có thể làm ăn lớn như vậy thì tai mắt cũng tinh thông nhanh nhẹn, đoán chừng đây chính là đích trưởng nữ mới từ Thương Châu trở về, vì thế ngay lập tức sai tiểu nhị bưng ra vài món trang sức làm từ vàng, từ ngọc lại còn có cả phỉ thúy.
 
Kiểu dáng mới mẻ độc đáo nhưng không thể so với Phỉ Thúy Lâu ở kinh thành, Lạc Bảo Anh nhìn tới nhìn lui, nhất thời không biết chọn loại nào.
 
Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn, là Hoa Trăn tới: “Thật trùng hợp, Đại công tử cũng dẫn muội muội tới mua trang sức sao?”
 
Lạc Bảo Anh quay đầu nhìn lại, không chỉ có Hoa Trăn mà còn cả La Thiên Trì, phía sau là Giang Lệ Uyển đang ngượng ngùng nhìn ca ca nàng!
 
Thật là trùng hợp nha? Nàng rất nghi ngờ cuộc gặp gỡ này nhưng có thể nhìn thấy đệ đệ thì vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
 
Chân mày Lạc Nguyên Chiêu nhướn lên, bỏ qua ánh mắt của Giang Lệ Uyển, cười nói với Hoa Trăn: “Từ sáng đã hứa sẽ dẫn muội muội đi mua vài thứ.”
 
“Ta cũng vậy, hiếm có dịp tới Hồ Châu nên muốn tặng biểu muội vài thứ, chỉ tiếc là tiểu biểu muội không chịu đi.” Hắn nói với Giang Lệ Uyển, “Không phải muốn tiêu tiền của ta sao, mau chọn đi?”
 
Giang Lệ Uyển không ngờ hắn tùy tiện như vậy, cái gì cũng nói, tức giận muốn trừng mắt lườm hắn nhưng Lạc Nguyên Chiêu đang ở đây nên nàng phải thời thời khắc khắc duy trì bộ dáng thục nữ, vì thế rời gót nhẹ nhàng bước lên.
 
Lạc Bảo Anh đứng tránh ra, cười nói: “Đúng lúc ta chưa biết chọn cái nào, xem chung đi.”
 
Nàng chống tay lên mặt, dáng vẻ lười biếng, một tay khác tùy ý chọn trang sức, châu ngọc sáng rọi khiến ngón tay nàng như trong suốt.
 
La Thiên Trì đứng nhìn từ xa, trong lòng chấn động, ngoại trừ thân ảnh nhỏ bé kia thì nhất cử nhất động của nàng giống tỷ tỷ như đúc.
 
Sao có thể như vậy?

 

Bình Luận (0)
Comment