Danh Môn Kiều Thê

Chương 8

La Thiên Trì nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, Hoa Trăn đứng bên cạnh thấy thế không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt mở thật lớn, thầm nghĩ chuyện của tỷ tỷ La Thiên Trì khiến hắn chịu đả kích quá nặng .
 
Cô nương kia mới vài tuổi mà hắn có thể xem trọng?
 
May là La Thiên Trì vẫn còn lý trí nên lập tức thu hồi ánh mắt, trên đời này có hàng nghìn hàng vạn người nên có điểm giống nhau cũng là dễ hiểu, mà tỷ tỷ hắn đã không còn trên thế gian này nữa, chuyện này không bao giờ thay đổi được.

 
Trong lòng nảy sinh nỗi niềm đau đớn, hắn ưỡn thẳng sống lưng, khoanh tay đi ra ngoài.
 
Lạc Bảo Anh ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy bóng dáng hắn.
 
Giang Lệ Uyển cầm lấy một cây trâm bằng vàng khảm hoa rực rỡ, cười nói với Lạc Bảo Anh: “Ta thấy cái này rất hợp với muội, đẹp nhưng không già dặn, màu sắc cũng hợp với váy áo hôm nay.”
 
Cây trâm gắn một viên bảo thạch màu hồng, đây là thứ đắt tiền nhất trong tiệm.
 
Quả nhiên là cô nương thế gia nên rất biết chọn đồ nhưng Lạc Bảo Anh tiếc tiền thay ca ca, nàng sống ở Lạc gia đã lâu nên biết hoàn cảnh nhà mình không khá giả gì, mùa hè không có băng, mùa đông không có than, nếu mang cây trâm quý giá như vậy sẽ khiến người khác hoảng sợ, nàng cầm một cây trâm ngọc màu trắng pha hồng thiết kế đơn giản, cười nói: “Ta thích cái này hơn.”
 
Rõ ràng không phải là ngọc tốt nhưng tiểu cô nương chín tuổi đang lúc hoạt bát đáng yêu nên không cần trang phục hoa lệ, bộ dáng nàng xinh đẹp động lòng nên  mang cái gì cũng được.
 
Giang Lệ Uyển lại nói: “Hai loại này không giống nhau, để ta tặng muội cây trâm này.” Nàng hơi mỉm cười, “Chúng ta rất hợp nhau nên cứ xem đây là lễ vật ta cho muội.”
 

Quá mức hào phóng rồi, hai bên không quen biết nhiều mà tự nhiên lại ân cần quan tâm thì chắc chắn có chuyện mờ ám, ánh mắt Lạc Bảo Anh dừng trên người Giang Lệ Uyển, nàng ấy vừa xinh đẹp lại vừa có gia thế tốt, xét trên hai phương diện này quả thật rất phù hợp với ca ca, nhưng sao nàng có thể vì một cây trâm mà bán đứng ca ca nên nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Ca ca, Nhị cô nương muốn tặng trâm cho muội.”
 
Mặt Giang Lệ Uyển đỏ lên.
 
Tính tình Hoa Trăn thô lỗ, nhướng mày nói: “Ai da, định lấy tiền của ta muốn làm gì thì làm à? Chi bằng cứ để ta tặng đồ cho Lạc Tam cô nương.”
 
Lạc Nguyên Chiêu vội nói: “Vô công bất thụ lộc, nếu muội muội nhận đồ của hai người thì về nhà sẽ bị phụ mẫu răn dạy.” Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi Lạc Bảo Anh, “Muội chọn xong rồi chứ, lấy cây trâm ngọc này phải không?”
 

“Đúng, lấy cái này.”
 
Lạc Nguyên Chiêu lập tức trả tiền.
 
Hắn cự tuyệt khiến Giang Lệ Uyển tràn đầy mất mát.
 
Sau khi mua được trâm Lạc Nguyên Chiêu liền dẫn muội muội từ biệt mọi người, La Thiên Trì đứng một mình bên ngoài, dáng vẻ cô đơn, cả hầu phủ to như vậy chỉ có một mình hắn ở, thật quá đáng thương. Nàng nhẹ giọng nói: “Bên ngoài ánh nắng gay gắt, La công tử vào nhà đi.”
 
La Thiên Trì bị giật mình nên quay đầu nhìn nàng.
 
Cô nương trước mặt tuy xinh đẹp nhưng bộ dáng khác xa tỷ tỷ, đúng là mình đã nghĩ ngợi quá nhiều!
 
Lạc Bảo Anh muốn nói thêm mấy câu với đệ đệ nên khẽ cười nói: “Hồ Châu khác kinh thành đúng không? Kinh thành có nóng như này không?”
 
“Kinh thành nhiều gió nên không oi bức như này.” Ngữ khí La Thiên Trì nhàn nhạt tỏ ra không hứng thú với vấn đề này.
 
Trong chốc lát ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, đúng lúc Lạc Nguyên Chiêu muốn dẫn nàng tới cửa hàng khác để mua huân hương, nàng đành phải gật đầu chào hắn, dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không thể dừng lại.
 
Nàng lấy lý do gì đây?
 
Bước chân vội vàng trên đường phố, nắng gay gắt chiếu vào mặt nóng rát, nàng ngẩng đầu nhìn trời, duỗi tay che trước trán, đầu hơi nghiêng về bên trái sau đó cúi gằm xuống đi nhanh về phía trước.
 
Làn váy hai tầng khẽ lay động theo từng bước chân.
 
La Thiên Trì nhìn đến xuất thần, nhớ trước đây tỷ tỷ cũng sợ nhất là bị phơi nắng, ngày mùa hè mà ra khỏi nhà sẽ đều mang theo ô hoặc mũ có rèm che, nếu không có hai thứ này thì nàng phải dùng tay che chắn để giữ gìn làn da.
 
Ai cũng có thể làm động tác như vậy, nhưng giống hệt như này thì mấy ai làm được?
 
Nhưng sao nàng có thể là tỷ tỷ của mình?

 
Hắn nói thầm với Hoa Trăn: “Đầu óc ta trở nên mê muội rồi!”
 
Hắn không thể chấp nhận chuyện tỷ tỷ đã qua đời, mấy ngày không ăn không uống đến mức ngất xỉu, thế nhưng khi tỉnh lại cơn ác mộng đó vẫn không biến mất.
 
Người chết đèn tắt, quả thật thân tỷ tỷ của hắn đã chết!
 
Từ đó về sau không có ngày nào hắn được vui vẻ, lúc nào cũng chìm trong buồn thương đau khổ, cho dù hai cô cô ra sức khuyên bảo nhưng hắn vẫn không thoát ra được, tình cảm của hắn đối với La Trân giống như tình mẫu tử, mỗi khi hắn nhớ tới phụ mẫu không còn thì vẫn thấy thật may mắn vì có tỷ tỷ bên cạnh, đến lúc tổ phụ qua đời hắn vẫn thấy may vì còn tỷ tỷ.
 
Nhưng bây giờ tỷ tỷ cũng rời bỏ hắn.
 
Chẳng lẽ hắn thật sự là thiên sát cô tinh?
 
Thiếu niên mười ba tuổi đã trở thành Hầu gia, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt non nớt chưa trưởng thành mà đã phải chịu quá nhiều đả kích, Hoàng Hậu sợ cháu trai không chịu đựng được nên đồng ý để Hoa Trăn đưa hắn tới Hồ Châu giải sầu.
 
Hoa Trăn thấy La Thiên Trì sa sút tinh thần nên rất sốt ruột, vỗ bả vai hắn nói: “Mê muội gì chứ? Hai cô cô ngươi còn chịu đựng được thì sao ngươi lại không thể? Ngươi là huyết mạch duy nhất của La gia, ngươi mau chóng tỉnh táo lại đi.”
 
La Thiên Trì thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta thấy Lạc Tam cô nương…”
 
“Ngươi thật sự thích nàng?” Hoa Trăn cắn răng nói, “Được rồi, mặc dù nàng còn nhỏ nhưng nếu ngươi đã coi trọng thì ta sẽ tìm cách giúp. Đến lúc ngươi cưới thê tử rồi thì sẽ suy nghĩ thoáng hơn.”
 
Nói gì vậy? La Thiên Trì đấm ngực hắn: “Ngươi nói bậy gì thế, ta là loại người đó sao?” Mặt hắn đỏ bừng, nhìn trúng tiểu cô nương gì chứ, nàng mới có vài tuổi thôi đó! Hắn sợ người khác nghe được nên dẫn Hoa Trăn tới một ngõ nhỏ, thì thầm nói: “Ta thấy nàng ấy có chút giống tỷ tỷ, ngươi nói xem, có phải là đầu thai chuyển thế mà người ta hay nhắc tới không?”
 
“Chuyển thế?” Hoa Trăn nhíu mày nói, “Nếu chuyển thế thì nàng phải mới sinh ra chứ, trong sách Phật viết thế còn gì?” Hắn xua tay, “Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chắc chắn không có khả năng này, là do ngươi ngày đêm thương nhớ nên nhìn ai cũng thấy giống La tỷ tỷ.”
 
Nhưng trước giờ hắn có thấy ai giống đâu, La Thiên Trì không biết giải thích thế nào nhưng trong lòng vẫn hơi tin tưởng suy nghĩ của mình, hắn không nói thêm gì nữa, rầu rĩ không vui rời đi.
 
-------

 
Lạc Nguyên Chiêu dẫn Lạc Bảo Anh đi mua hai kiện vải sau đó mang luôn tới cửa hàng may y phục, còn mua ba hộp huân hương, hai huynh muội tiêu hết hai mươi lượng bạc mới trở về phủ.
 
Lúc này đã là chạng vạng tối, Lạc Vân đang ngồi ở nhà chính uống trà lạnh, Viên thị ngồi bên cạnh hắn nói chuyện: “Thì ra Giang phu nhân muốn kết thân với nhà ta.”
 
Lạc Vân ngẩn người không tỏ vẻ vui mừng, hai hàng mày chau lại: “Nàng đồng ý rồi?”
 
“Lão gia chưa biết chuyện nên thiếp thân không dám tự mình làm chủ, chỉ đáp vài câu qua loa lấy lệ thôi, dù sao Nguyên Chiêu vẫn còn nhỏ, nam nhi không cần để ý tuổi tác giống các cô nương.” Viên thị xem sắc mặt Lạc Vân, trong lòng có chút kỳ quái, gia thế Giang gia không thể xem thường, cho dù không phải kết thân với đích trưởng nữ thì vẫn là Lạc gia trèo cao, nhưng dường như Lạc Vân không muốn cửa hôn sự này.
 
May mà lúc đó không tự ý quyết định, nàng thử dò xét: “Giang Nhị cô nương không tồi.”
 
Giang Lệ Uyển không tỏ vẻ Đại tiểu thư, rất ôn hòa khiêm tốn.
 
Lạc Vân nhàn nhạt nói: “Hai năm nữa Nguyên Chiêu sẽ tham gia kỳ thi hương, đính hôn sớm quá không tốt, gần gũi nữ sắc sẽ lỡ dở học hành, đợi thi xong rồi bàn tiếp.”
 
Đó là đích trưởng tử nên hôn sự phải xem xét cẩn thận, đánh giá cái này cái kia, tuy Giang phu nhân xuất thân từ Lâm Xuyên hầu phủ nhưng Giang lão gia lại đi theo Lâm Phương nhất phái làm việc bảo thủ, không thích liều lĩnh, khiến cho Đại Yến không phát triển được, Lạc Vân không tán đồng cách làm này, mà hiện nay đương kim Thái Tử cũng có ý định cải cách không đi theo lối cũ.
 
Nhưng những chuyện này hắn sẽ không nói với nữ nhân, trong tâm trí Lạc Vân hầu hết nữ nhân đều nông cạn, họ không có đủ kiến thức để hiểu biết mấy vấn đề này.
 
Viên thị rót thêm trà cho hắn: “Hôm nay Bảo Anh không cẩn thận giẫm hỏng váy Bảo Chương, hai tỷ muội không gây chuyện ầm ĩ nhưng ta thấy vẫn nên đền cho Bảo Chương bộ khác.”
 
Việc nhỏ như vậy nói với hắn làm gì? Lạc Vân thấy kỳ quái, nghĩ một lúc lại hỏi: “Sao lại giẫm hỏng?”
 
Viên thị liền kể rõ ràng mọi chuyện.
 
Làm đương gia chủ mẫu nên nàng luôn nắm rõ tình hình của các cô nương, không phải Lạc Bảo Anh không nói thì nàng sẽ không hay biết gì, Lạc Vân vừa nghe, sắc mặt biến đổi thâm trầm, đặt mạnh chén trà lên bàn: “Phạt nó chép một trăm lần nữ giới, cũng không cần tới chỗ nữ phu tử nghe giảng nữa.”
 
Viên thị thở dài: “Không phải thiếp cố tình nói ra, may mà có Bảo Anh, nếu không…”
 
Nếu thật sự Lạc Bảo Chương tới đó thì không biết Lạc gia sẽ phải giấu mặt vào đâu? Kỳ thật Viên thị không quá để tâm chuyện Lạc Bảo Chương muốn tìm chốn tốt, chỉ cần nàng không gây ảnh hưởng tới người khác là được, nhưng lần này tiếp xúc với họ chính là hai thiếu niên hầu phủ, trong đó còn có một người là Hầu gia, xem ra tham vọng của Lạc Bảo Chương rất lớn!
 
Chuyện này khiến Viên thị vô cùng bực mình nhưng nàng phải nói với Lạc Vân để hắn biết Kim di nương đã nuôi dưỡng nữ nhi tốt như nào.
 
Quả nhiên Lạc Vân rất tức giận.

 
Hai chuyện xấu cộng lại, xem ra lần này Kim di nương muốn xoay người còn khó hơn lên trời.
 
-------
 
Lạc Bảo Anh đang tắm rửa bỗng hắt xì hai cái, có người nhắc tới nàng sao, thật kỳ quái, Tử Phù thấy thế vội vàng đem áo khoác lên người nàng.
 
Tháng bảy không còn nóng như tháng sáu, vào buổi tối trời hơi se lạnh.
 
Lạc Bảo Anh nằm trên tháp mỹ nhân (1) đọc thoại bản, đọc một lúc liền đưa cho Lam Linh: “Ngươi đọc cho ta nghe.”
 
(1) Tháp mỹ nhân: giường nhỏ, hẹp dài thường đặt trong phòng phụ nữ thời xưa.

Lam Linh không nhận, xấu hổ nói: “Nô tỳ chỉ biết vài chữ.”
 
Đúng là gia thế khác biệt, lúc nàng ở hầu phủ, nha hoàn bên người không có người nào không biết chữ vì thế dẫn ra ngoài mới không bị mất mặt, nhưng không thể trách Lam Linh được, ai bảo gia chủ không dạy cho nàng ấy, nàng đáp một tiếng: “Từ nay lúc đi nghe giảng cùng ta không được ngủ gật nữa.”
 
Tử Phù cong môi cười.
 
Lam Linh đỏ mặt, vắt hết óc nói: “Nô tỳ ghi nhớ lời cô nương dạy bảo, nhất định sẽ không làm cô nương thất vọng.”
 
Thấy nàng nơm nớp lo sợ, Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Ngươi yên tâm, cho dù không biết chữ cũng sẽ không bị phạt giống Song Hỷ đâu.”
 
Lam Linh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thưa “Vâng.”
 
Đưa thoại bản cho Tử Phù, nàng ấy ngồi trên ghế con cạnh giường cất giọng đọc lanh lảnh.
 
Người trên giường nhắm mắt, bàn tay che khuất khuôn mặt, yên tĩnh nghe, tuy mới chín tuổi nhưng đã hiện ra dáng vẻ tao nhã khó nói thành lời. Người đứng ngoài cửa sổ chuyển tầm mắt đến chân nàng, chỉ thấy nàng không đi tất, chân trắng như tuyết bụ bẫm giống củ sen, nghe đến đoạn kích thích còn không nhịn được phải đung đưa chân ngắn, lắc qua lắc lại, móng chân sơn màu đỏ nổi bật giữa bóng đêm.
 
Đột nhiên hắn giật mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay người đi.
 
Chịu đựng không được bao lâu hắn lại lặng yên không tiếng động trở về chỗ cũ, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh.

 

Bình Luận (0)
Comment