Danh Sách Ước Nguyện

Chương 17

Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng thì Mục Liên Hạ liền hối hận.

Cậu tựa hồ có chút không nói rõ quan hệ giữa mình và Tống An Hoài. Nói là bạn bè, kỳ thật liên hệ giữa hai người phần lớn đều là Tư Tư, nhưng nếu nói không hẳn là bạn bè… Bọn họ kỳ thật cũng coi như là bạn bè. Tuy rằng cậu thấy mình rất hâm mộ Tống An Hoài chỉ gặp qua vài lần, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cậu luôn có cảm giác mình bây giờ mà mời Tống An Hoài —— đặc biệt mà nói, còn ở nhà Lý Thụy Phong —— ăn đồ ăn mình làm, thì không quá thích hợp.

Tống An Hoài có lẽ cũng không nghĩ là Mục Liên Hạ sẽ mời. Hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó ngoài Mục Liên Hạ dự kiến, gật gật đầu: “Phiền cậu rồi.”

Mục Liên Hạ thật sự không hề nghĩ là Tống An Hoài sẽ đáp ứng, dù sao mình nói thật thì cũng chỉ là khách sáo đôi chút. Nhưng thấy dáng vẻ Tống An Hoài bây giờ rõ là suy sút, Mục Liên Hạ cũng hiểu.

Nếu Tống An Hoài đã đồng ý, Mục Liên Hạ liền cũng chỉ có thể mang họ qua nhà Lý Thụy Phong. Nhưng Tư Tư thì không phiền não nhiều như vậy, tuy rằng bộ dáng cũng có chút đã khóc nhưng tâm tình tựa hồ đã tốt hơn. Bé nhếch miệng cười với Mục Liên Hạ, kéo góc áo Mục Liên Hạ liền cùng Mục Liên Hạ lên lầu, Tống An Hoài theo ở phía sau, bước chân có chút chậm.

Mục Liên Hạ nghĩ nghĩ, không hỏi gì, mà sau khi vào thang máy thì nắm tay Tư Tư vào tay mình.

Tuy rằng có chìa khóa nhà Lý Thụy Phong hơn nữa Lý Thụy Phong cũng không yêu cầu Mục Liên Hạ trả lại, nhưng Mục Liên Hạ vẫn rất ít khi sử dụng. Cậu lần này đến cũng là vì trả lại chìa khóa.

Lúc này có lẽ đã sắp đến 11 giờ, mà Lý Thụy Phong quả nhiên, đang chơi game.

Hắn lần này tốt xấu gì cũng không lại làm máy tính mình ngã nữa, mà là mặc áo ngủ đội đầu ổ gà ra mở cửa, sau đó khi phát hiện không chỉ có mình Mục Liên Hạ thì hú lên quái dị xông về phòng mình.

Mục Liên Hạ nhịn không được phì cười một tiếng, bảo hai cậu cháu Tống An Hoài qua chỗ sofa, ngựa quen đường cũ sau khi đặt đồ ở phòng bếp xong thì gõ gõ cửa phòng Lý Thụy Phong, rồi đi vào.

Khi cậu vào thì Lý Thụy Phong đang thay quần áo, sau khi Mục Liên Hạ đi vào thì nhịn không được thầm oán: “Tôi nói này, cậu sao mà không nói một tiếng là còn có người khác chứ!”

Sau đó hắn mới phản ứng lại: “… Đúng rồi, hắn là ai? Ừm, có phải còn có một bạn nhỏ nữa hay không? Tôi nhìn không rõ.”

Mục Liên Hạ thiếu chút nữa đã muốn khinh bỉ Lý Thụy Phong: “… Hắn là hàng xóm của anh được chưa? Ở ngay trên lầu anh đó. Tôi thấy anh ở đây cũng có một đoạn thời gian rồi đi… Một chút cũng không biết sao?”

Lý Thụy Phong than thở: “Thói đời bây giờ ai mà đi lo chứ… Tôi ngay cả người ta làm gì cũng không biết, chỉ là có chút trao đổi với chú bảo vệ cổng thôi. Ở đâu mà có thời gian trao đổi với hàng xóm, dù cho cậu có muốn trao đổi với hắn người ta cũng không nhất định là muốn để ý đến cậu.”

Hắn nói rất có đạo lý, Mục Liên Hạ vậy mà không có lời đáp lại.

Co rút khóe miệng, Mục Liên Hạ thấp giọng thở dài: “Tôi quen họ, vừa lúc gặp nên tôi liền bảo họ đến ăn chung.”

Lý Thụy Phong đã mặc xong quần áo, lười biếng duỗi eo: “Tùy cậu thôi, cậu là bếp trưởng mà… Mấy hôm nay huấn luyện quân sự mệt như vậy mà cậu còn có thời gian đến lo cho tôi, đúng là người tốt!”

Mục Liên Hạ không khống chế được xúc động trợn trắng mắt của mình, lườm hắn một cái rồi đến phòng khách.

Cậu đi chỗ Lý Thụy Phong để đồ ăn vặt cầm một hộp sữa chua đi ra, thuận tiện còn cầm theo một túi bánh bích quy đưa cho Tư Tư: “Tư Tư đừng gấp, anh rất nhanh sẽ làm cơm xong.”

Tư Tư vẫn ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh cậu, nhận đồ ăn vặt: “Dạ, cám ơn anh.”

Mà khi Mục Liên Hạ rửa thức ăn xong đi ra đeo tạp dề, thì Tư Tư đã quen với Lý Thụy Phong, Lý Thụy Phong chia ra thời gian chơi game của mình, ôm Tư Tư ngồi cạnh máy tính mở phim hoạt hình cho Tư Tư xem. Tư Tư quả nhiên vẫn còn là trẻ con, xem hết sức chăm chú, nội dung trong anime đều phản ánh trên biểu tình.

Mục Liên Hạ không khỏi cười vui vẻ, sau đó liền về phòng bếp.

Chẳng qua lần này chẳng những có cậu vào phòng bếp, Tống An Hoài cũng tiến vào.

Phòng bếp nhà Lý Thụy Phong không tính là lớn, Tống An Hoài người cao to vừa vào thì phòng bếp lập tức liền có cảm giác chật chội. Mà Tống An Hoài vào phòng bếp chỉ đứng ở nơi đó, nhìn mà không nói.

Cảm thấy có chút không được tự nhiên, Mục Liên Hạ mở miệng trước: “Có chuyện gì à?”

Tống An Hoài vẫn nhìn cậu như trước, Mục Liên Hạ dừng tay cũng nhìn lại Tống An Hoài, lại từ trên dáng vẻ cao lớn của đối phương mà nhìn ra một tia mờ mịt và yếu ớt.

“Anh… Không có gì chứ…” Mục Liên Hạ có chút cẩn thận mở miệng.

Tống An Hoài im lặng buông mắt: “Có gì cần giúp đỡ không?”

Hắn cứ có dáng vẻ muốn nói chuyện với cậu mà cứ luôn không nói ra. Mục Liên Hạ bỗng nhiên có cảm giác đau trứng. Cậu thở dài ở trong lòng, ngoài miệng lại xếp công việc cho đối phương: “Qua giúp tôi rửa rau?”

Tống An Hoài ngoan ngoãn đi tới chỗ máng nước bắt đầu rửa rau.

Thức ăn muốn rửa đều đặt ở trong bồn, tin tưởng IQ của Tống An Hoài sẽ không cần cậu nói thêm gì nữa.

Cũng chỉ qua mấy phút, khi Mục Liên Hạ đang thái rau, Tống An Hoài mở miệng: “Khi cậu đến trường có làm công không?”

Mục Liên Hạ dừng động tác.

Đủ loại trả lời lăn một vòng trong đầu, Mục Liên Hạ cuối cùng nói lời thật: “Tiền sinh hoạt phải dựa vào bản thân, có công việc thích hợp thì nói cho tôi đi.”

Tống An Hoài nghe vậy gật gật đầu, dáng vẻ đang suy nghĩ, không tiếp tục nói chuyện.

Trong lúc nhất thời phòng bếp lại im lặng, trừ tiếng dòng nước và tiếng dao phay tiếp xúc với đồ ăn trên thớt thì không còn thanh âm gì khác, có vẻ có chút xấu hổ.

Có lẽ là tự mình hiểu lấy, Tống An Hoài sau xử lý thức ăn xong thì nói một tiếng rời khỏi phòng bếp, để lại Mục Liên Hạ không nói gì mà bĩu môi. Cũng không biết Tống An Hoài đang làm gì. Mấy lần tiếp xúc đều hoàn toàn đảo điên cách nhìn ban đầu của Mục Liên Hạ với Tống An Hoài. Cái loại tinh anh lãnh đạm khi gặp lúc ban đầu đã nhạt đi trong trí nhớ. Bây giờ ấn tượng với hắn là… người cậu tốt thương Tư Tư, làm người quả thật thoáng có chút lãnh đạm, nhưng cũng không còn cảm giác cao ngạo lãnh đạm như ban đầu, chỉ là tính cách trời sinh mà thôi. Chẳng sợ chỉ là thoáng quen thuộc rồi sẽ phát hiện hắn cũng xem như là ôn hòa.

Thời gian không còn sớm, Mục Liên Hạ cũng chỉ đơn giản làm bốn món ăn, đậu Hà Lan sấy, bắp ngô hạt thông, đậu xào rau hẹ và nấm mèo xào thịt. Mấy người kể cả Tư Tư cũng không kiêng ăn, đều ăn rất thỏa mãn.

Trên bàn cơm không trao đổi gì nhiều, Lý Thụy Phong ngược lại thì có nói mấy câu, ví dụ như: “Liên Hạ làm ơn khi nào có thời gian thì lại qua cải thiện thức ăn cho anh đi… Chỗ của anh cậu cứ tùy tiện đến! Tiền thức ăn anh gánh!”

Cuộc sống đi vào quỹ đạo nên Mục Liên Hạ cũng càng thêm sáng sủa nhìn hắn cười như không cười: “Tự xưng như vậy có được không đó?”

Lý Thụy Phong nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tư Tư, ngậm miệng vội ho một tiếng không nói lời nào tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Tư Tư hiếm khi không đi tìm Mục Liên Hạ cùng Tống An Hoài, ngược lại đi dính anh trai mới quen muốn xem phim hoạt hình. Mục Liên Hạ cười cười, nhận mệnh đi dọn bàn. Mà Tống An Hoài cũng rất có mắt mà giúp đỡ dọn bàn.

Nhưng bởi vì tự mình biết mình, hắn chỉ là giúp bưng hay lau, cuối cùng vẫn là nhìn Mục Liên Hạ dọn. Hắn nhìn Mục Liên Hạ nửa ngày, khi Mục Liên Hạ sắp sợ hãi thì mới mở miệng: “Cậu… có thể đến chỗ tôi… làm việc không?”

Mục Liên Hạ ngẩng đầu, không phản ứng lại.

“Tôi muốn mời cậu chăm sóc Tư Tư, một tuần là được.” Tống An Hoài nhẹ giọng nói, “Tôi trả tiền lương cho cậu.”

Mục Liên Hạ tiếp tục thái rau.

“Mẹ Tư Tư qua đời, đoạn thời gian này tôi sẽ rất bận rộn, tìm người tạm thời thì tôi không quá yên tâm…” Thanh âm Tống An Hoài có chút khàn khàn, “Cậu có thể không?”

Quả nhiên là qua đời… Mục Liên Hạ có chút buồn bã nghĩ.

“Chúng ta nói thật thì cũng không phải quá quen thuộc đi…” Mục Liên Hạ buông dao phay, “Anh không tin bảo mẫu của môi giới gia chánh mà lại tin tôi?”

Tống An Hoài cười với cậu, không phải nụ cười có lệ và lễ phép, mà là cười nhẹ đến từ đáy lòng: “Số lần chúng ta gặp qua không nhiều, nhưng tôi nhìn người thì vẫn coi như có thể, huống chi tất cả những gì cậu làm đều nói rõ tôi hẳn nên tin tưởng cậu.”

Mục Liên Hạ cảm thấy mình bị nụ cười của hắn mê hoặc, vậy mà không tự chủ được lại gật đầu.

Ngay sau đó cậu liền phản ứng được mình không nên đáp ứng.

Mục Liên Hạ lập tức lắc đầu: “Tôi rất muốn giúp anh trông Tư Tư, nhưng đoạn thời gian này tôi còn đang huấn luyện quân sự nên…”

“Chỉ cần cậu đáp ứng, tôi cam đoan cậu sẽ không thành vấn đề.” Tống An Hoài nói lời này ngược lại là trảm đinh tiệt thiết.

Mục Liên Hạ nhíu nhíu mày: “Anh lấy gì mà cam đoan?”

“Khanh Hoàn xem như cũng nhân tính hóa, có lý do thì tự nhiên có thể châm chước, tôi đi nói giúp cậu, ” Tống An Hoài dáng vẻ rất có hiểu biết, “Kỳ thật cũng không cần làm gì. Tư Tư buổi sáng tôi sẽ đưa nó đến trường mầm non, giữa trưa thì trường mầm non cũng sẽ chăm bé. Cũng chỉ có buổi tối là phải đón nó về nấu cơm cho nó ở cùng với nó đến khi tôi trở về là được. Tôi trả lương cả ngày.”

Mục Liên Hạ có chút động lòng.

Mặc kệ nói như thế nào, có thể làm công việc thích hợp còn có thể lấy được tiền lương thì đúng là một lựa chọn rất khiến người ta động lòng, huống chi cậu còn thích Tư Tư.

Nhìn ra Mục Liên Hạ dao động, Tống An Hoài tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Thật ra ban đầu tôi đã nghĩ đến cậu, Tư Tư thật sự rất ít khi mà thích một người như vậy. Nhưng nghĩ tới cậu còn là sinh viên nên tôi không muốn phiền cậu. Chỉ là hôm nay gặp cậu… tôi mới muốn nói cho cậu một chút. Nếu có thể thì tốt nhất, nhưng nếu không được thì… Cũng không sao, tôi còn thời gian để đi tìm người khác.”

Mục Liên Hạ nhìn dáng vẻ chân thành của Tống An Hoài, bỗng nhiên cảm thấy mình mà không đáp ứng thì sẽ có chút tội lỗi.

Hơn nữa, cậu chợt nhận ra Tống An Hoài… có thể không giống như cậu tưởng.

Nghĩ đến dáng vẻ lần đầu gặp mặt, lại nghĩ bộ dáng của hắn ở trước mặt Tư Tư… Người này thật đúng là không lạnh lùng như hồi đầu cậu thấy.

“Nếu anh về trễ, ký túc xá đóng cửa…” Mục Liên Hạ đến cùng vẫn động lòng.

“Ở nhà tôi!” Tống An Hoài nói dứt khoát.
Bình Luận (0)
Comment