Khi Mục Liên Hạ đi làm thì đã bắt đầu đầu tuần.
Tống An Hoài nói được thì làm được, không biết nói với trường như thế nào, khi nghỉ trưa thì đưa cho Mục Liên Hạ chìa khóa nhà hắn và giấy xin phép nghỉ có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Trường mầm non của Tư Tư là một trong trường mầm non đứng đầu Song Hòe, cách tiểu khu cũng không quá xa, nếu đi bộ thì cũng chỉ hai mươi phút. Thời gian đưa đón của trường mầm non là vào sáu giờ rưỡi, Mục Liên Hạ năm giờ rưỡi chấm dứt huấn luyện quân sự nếu không có gì bất ngờ thì có thể đến trước.
Tống An Hoài dáng vẻ như rất bận rộn, hơn nữa có vẻ bận rộn cũng khẳng định không chỉ là chuyện của mẹ Tư Tư. Giữa trưa khi hắn đến đưa đồ liền mặc đồ màu đen, trong tay còn cầm túi văn kiện.
Mục Liên Hạ không hỏi giá tiền lương cụ thể, dù sao Tống An Hoài sẽ không mệt cậu, bọn họ cả hợp đồng cũng không có ký. Như Tống An Hoài nói, hắn trong mơ hồ cảm thấy tin tưởng Mục Liên Hạ, vậy Mục Liên Hạ sao lại không tin tưởng Tống An Hoài chứ?
Thông báo với cô giáo của Tư Tư trước. Huấn luyện quân sự tuần thứ hai tuy rằng vẫn rất mệt nhưng cậu cũng đã có chút thích ứng. Sau khi nói chuyện này với đám bạn cùng phòng thì Mục Liên Hạ liền đeo balo trực tiếp đi đón Tư Tư.
Khi Mục Liên Hạ đến trường mầm non thì còn năm phút nữa liền đến sáu giờ rưỡi. Dựa theo chỉ dẫn đến phòng học của Tư Tư nhìn, phát hiện Tư Tư lúc này đang nằm trên bàn nghiêm túc viết viết vẽ vẽ. Mục Liên Hạ nói với cô giáo xong, liền cẩn thận đi qua, thanh âm nhẹ nhàng đến không thể nhẹ hơn được: “Tư Tư, anh đến đón em về đây.”
Tư Tư ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mắt trái bị cọ vẽ một đường màu hồng nhạt.
Nhìn thấy Mục Liên Hạ, bé nở nụ cười: “Anh Mục.”
“Ngoan, ” Mục Liên Hạ cũng cười, vươn tay lau đi giúp bé, còn theo thói quen tính giơ tay xoa đầu bé, tiếp đó tầm mắt bị giấy trắng trên bàn hấp dẫn.
Tờ giấy trắng A4, ngòi bút bên trên thuộc về trẻ con non nớt, nhưng có thể nhìn ra là đang vẽ gì.
Mặt đất màu xanh, mà trên mặt cỏ màu xanh có ba người đang đứng, một người phụ nữ mặc váy hồng, còn lại thì là hai người nam, một lớn một nhỏ, lớn thì mặc quần áo đen, bé thì mặc áo ngán tay màu trắng và quần bò màu xanh đậm —— giống như Tư Tư hôm nay —— còn có bầu trời màu xanh và một căn nhà, màu sắc sáng tươi, kết cấu đầy đặn.
Chỉ là Mục Liên Hạ không rõ người đàn ông trong tranh là ba của Tư Tư, hay là cậu.
Cậu không hỏi, mà là cười khích lệ Tư Tư, sau đó giúp Tư Tư mặc quần áo dọn dẹp đồ, cũng cho bức tranh kia vào trong túi của Tư Tư, nắm tay bé rời khỏi trường mầm non.
Trên đường, Mục Liên Hạ ngáp một cái: “Tư Tư, anh có chút mệt, em muốn ăn gì thì chúng ta nói trước được không?”
Tư Tư vẫn luôn ngoan ngoãn: “Em muốn ăn sườn chua ngọt, được chứ ạ?”
“Ừm… được.” Mục Liên Hạ đáp ứng.
Tư Tư rất vui vẻ, tay không được dắt vung đến vung đi: “Em còn muốn trứng trưng cà chua được không ạ?”
“Được.” Mục Liên Hạ luôn có kiên nhẫn không rõ với Tư Tư.
“Hai món ăn có đủ cho mình ăn không, ” Tư Tư nhìn Mục Liên Hạ tự rối rắm, “Em còn muốn ăn khoai tây.”
Mục Liên Hạ xoa bóp tay bé: “Chúng ta ăn ba món, Tư Tư muốn ăn gì hôm nay đều có thể ăn.”
Nói xong cậu liền chuẩn bị đi siêu thị. Chợ lúc này có thể không mua được đồ mình muốn, vẫn là siêu thị thì tương đối tiện.
Cách cổng tiểu khu không xa là một cái siêu thị diện tích không nhỏ. Nơi này dù là Tư Tư hay là Mục Liên Hạ ở qua một tháng đều không xa lạ, hai người không đi dạo siêu thị mà là trực tiếp đi chọn đồ muốn mua. Khi chuẩn bị tính tiền, Tư Tư hưng phấn. Giọng bé lớn không ít, la to với bên kia: “Lộ Lộ!”
Bé kêu xong, từ kệ hàng bên kia liền lộ ra một cái đầu nhỏ.
Tư Tư khá hưng phấn, ngửa đầu nhìn Mục Liên Hạ: “Anh Mục, đó là bạn em, bạn ấy nhảy dây rất giỏi.”
“Em có muốn qua chào hỏi bạn ấy hay không?” Mục Liên Hạ đoán được suy nghĩ của bé.
Mắt Tư Tư sáng lấp lánh: “Có thể ạ?”
Nhìn thấy Mục Liên Hạ gật đầu, bé trực tiếp kéo Mục Liên Hạ qua. Mà cậu bé tên “Lộ Lộ” không lớn hơn Tư Tư bao nhiêu, mày rậm mắt to rất có tinh thần. Nhìn thấy Tư Tư Lộ Lộ cũng rất vui vẻ, hai bạn nhỏ tay trong tay đi với nhau.
Theo sau Tư Tư là Mục Liên Hạ, mà Lộ Lộ chắc chắn cũng không phải một mình đi siêu thị. Phụ huynh của Lộ Lộ là người phụ nữ mang thai.
Tư Tư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ huynh của Lộ Lộ, dùng âm lương tự cho là rất nhỏ nhưng ai cũng có thể nghe rõ mà hỏi Lộ Lộ: “Lộ Lộ cô ấy là mẹ cậu hả?”
“Không phải, ” Lộ Lộ lắc đầu, “Đó là cô của tớ! Đây là ba cậu hả?”
Tư Tư cũng lắc đầu: “Tớ không có ba, anh ấy là anh Mục.”
Mục Liên Hạ lần đầu tiên nghe thấy Tư Tư nói tới ba ba, lại nói mình không có ba ba. Cậu cảm thấy càng thêm thương cho Tư Tư, trên mặt lại cười với người phụ nữ mang thai đang dịu dàng đẩy xe. Đối phương cũng cười.
Vừa lúc đuổi ở không quá xảo thời điểm, đội ngũ tính tiền ở phía trước xếp dài một loạt. Mục Liên Hạ vừa lúc đứng chung một trước một sau với người phụ nữ mang thai.
Hai bạn nhỏ ở phía trước líu ríu không biết đang trao đổi cái gì, hai người lớn cũng đi cùng nhau. Hai người lớn có vẻ đều là tính cách ôn hòa dễ chịu, nói chuyện phiếm câu được câu không.
Trên mặt người phụ nữ mang thai tràn đầy tình mẫu tử. Cô vuốt ve cái bụng phồng lên của mình, cười hạnh phúc: “Ngày sinh dự tính sắp đến, tôi hi vọng là một cô công chúa.”
Mục Liên Hạ gật đầu phụ họa: “Nếu là một cô công chúa thì nhất định sẽ rất hạnh phúc, dù sao cũng có hoàng tử vượt mọi chông gai vì bé không phải sao?” Cười nhìn Lộ Lộ.
Người phụ nữ mang thai hiểu ý, trêu ghẹo Lộ Lộ: “Lộ Lộ, nếu cô sinh em gái cho con, con có bảo vệ em không? Có người bắt nạt em thì có bảo vệ không?”
Bé con đầy mặt nghiêm túc xắn tay áo vỗ vỗ tay, cái tay nhỏ chống eo: “Con nhìn ai dám bắt nạt em gái con! Tư Tư cậu cũng sẽ giúp tớ đúng không! Đánh bại tất cả người xấu! Bảo vệ em gái!”
Tư Tư hoàn toàn chưa phản ứng lại, nhưng đánh bại người xấu ngược lại là biết. Cậu cũng cùng Lộ Lộ làm ra bộ dáng lòng đầy căm phẫn, vung nắm đấm nhỏ: “Đánh bại!”
Mục Liên Hạ rốt cuộc nhịn không được, cùng người phụ nữ mang thai cười đến ba hoa chích chòe.
Sau đó, cậu nghe thấy một thanh âm đã chôn sâu trong ký ức.
—— “Vợ ơi —— “
Thanh âm từ xa lại gần, cho đến khi dừng ở trước mặt họ.
Mục Liên Hạ cúi mặt, nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm vào làn da non mịn trong lòng bàn tay.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, đời này lần đầu tiên gặp Ngụy Nham, sẽ ở trong này, còn nhìn thấy vợ của hắn.
Ha ha, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phi công phu (*). Mục Liên Hạ cũng không hề nghĩ đến, người phụ nữ tính tình ôn hòa này, là vợ của tên nhân tra Ngụy Nham.
(*) Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công
Cậu cũng không biết mình khi đó phí bao nhiêu nghị lực, mới không vào lúc nhìn thấy cái vẻ mặt đạo mạo của Ngụy Nham thì không vung nắm đấm qua, ngược lại có thể nhịn xuống, mỉm cười đáp lại, lạnh nhạt tạm biệt.
Chỉ có nắm đấm siết chặt mới có thể nói rõ là cậu không bình tĩnh.
Có vài người luôn tham lam không biết đủ. Rõ ràng có được thứ mà người khác muốn không chiếm được, lại không biết quý trọng. Đã có vợ con, vì sao còn muốn đi làm chuyện… hại người khác như vậy.
Điều này khiến cậu… làm sao mà cam tâm!
Nhớ tới suy nghĩ của cậu ngày đó khi cậu vừa biết Ngụy Nham có vợ, Mục Liên Hạ thiếu chút nữa không nhịn được mà thân thể rung rung.
Cứ việc cậu tận lực áp chế bản thân, nhưng cảm xúc dao động trên người vẫn không áp chế được.
Tư Tư có lẽ đã cảm giác được gì đấy, dù chính bé cũng không rõ ràng. Bé có chút lo lắng nhìn Mục Liên Hạ, kéo góc áo Mục Liên Hạ. Mà Mục Liên Hạ thì khẽ lắc đầu cười với bé: “Tư Tư ngoan, anh không sao.”
***
Mục Liên Hạ dỗ Tư Tư tiến vào giấc mơ đẹp. Mà khi Tư Tư ngủ thì đã sắp chín giờ.
Làm một đứa bé năm tuổi, Tư Tư là một cậu bé rất im lặng rất bớt lo. Bé không khóc không quậy, hiểu chuyện nghe lời, tuy rằng tính tình có chút chậm nhưng hoàn toàn không vướng bận.
Mục Liên Hạ nhìn Tư Tư tiến vào giấc ngủ, bỗng nhiên nhớ lời mà Tư Tư nói với cậu và bạn nhỏ Lộ Lộ, cảm thấy trong lòng vô cùng chua chát.
Mục Liên Hạ luôn là người cảm tính, không thì cũng sẽ không sau khi bị lừa còn sẽ bị lừa lần nữa mà không chút nghi ngờ. Cậu cho rằng sau khi mình trải qua cái chết sẽ trở nên lạnh lùng, nhưng sự thật chứng minh thì cậu trở nên sáng sủa, nhưng vẫn mềm lòng như trước, vẫn bị tình cảm khống chế như trước.
Tắt đèn đầu giường của Tư Tư thuận tiện đóng cửa theo, khi rời phòng Tư Tư thì đã hơn chín giờ. Bây giờ mà về trường khẳng định là không được, huống chi lúc này xe buýt đã sớm ngừng chạy.
Mục Liên Hạ cảm thấy mình cũng đủ liều mạng, rõ ràng sáng hôm sau phải huấn luyện quân sự, vậy mà vẫn còn lòng để ngủ ở chỗ Tống An Hoài.
Cho nên khi cậu ở trên sô pha chờ Tống An Hoài trở về, ngủ.
Chờ khi Tống An Hoài mang theo mỏi mệt về nhà, nhìn thấy người cuộn mình trên sô pha, và đĩa cơm trứng gà cà chua sườn lợn vẫn còn độ ấm trên bàn.
Trong nháy mắt, biểu tình có chút lạnh của hắn nhu hòa lại.
Đầu tiên là mở cửa phòng Tư Tư nhìn thoáng qua Tư Tư, sau đó về phòng lấy chăn đắp cho Mục Liên Hạ.
Hắn nhìn thiếu niên mới bước vào hàng ngũ thanh niên ở trên sô pha dùng động tác biểu hiện không yên, trong ánh mắt là nhu hòa nói không nên lời.
Hắn ăn bát cơm để lại cho hắn, cảm thấy ấm áp trực tiếp ấm đến trong lòng.
Mục Liên Hạ bởi vì huấn luyện quân sự mà mệt nhọc, cả Tống An Hoài ôm cậu mà cũng không có phản ứng. Tống An Hoài ôm lấy người thanh niên gầy kia, thật cẩn thận đặt lên giường trong phòng sách.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai cậu.
Ngủ ngon.