Mục Liên Hạ bận viết luận văn tốt nghiệp hết nửa học kỳ, rốt cuộc xác định bản thảo vào năm ngoái.
Cùng lúc cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tống An Hoài cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù nói là đi, Mục Liên Hạ đã đáp ứng là sẽ ra nước ngoài, nhưng nếu Mục Liên Hạ vẫn còn đang nhớ thương mấy chuyện này, Tống An Hoài cảm thấy mình vẫn không đi được.
Kết quả sau khi Tống An Hoài định xong hết vé máy bay hành trình, kế hoạch vĩnh viễn không nhanh bằng biến hóa.
Tư Tư đã bảy tuổi, mấy hôm trước mới qua sinh nhật tròn bảy tuổi.
Mà từ khi lên tiểu học, bé đã tự bắt đầu từng chút yêu cầu bản thân phải độc lập.
Tư Tư tính cách khá yếu đuối, quen ỷ lại người lớn. Nhưng bây giờ bé kiên cường lên, bắt đầu muốn tự đi học về nhà, với người cậu ngốc mà nói thì là tan nát cõi lòng không thể nói rõ.
Mục Liên Hạ ngược lại thì hiểu, trẻ con đến thời gian nhất định sẽ thích người khác coi bé như người lớn, Tư Tư cũng không ngoại lệ, dù sao trừ điều này bé vẫn là một bảo bảo ngoan.
Nói qua đoạn đường từ nhà Tống An Hoài rất tốt, gần trường mầm non của Tư Tư năm đó, cũng không xa trường tiểu học bây giờ của bé, ngoại trừ đường xá ở cổng trường khá lớn, thì vẫn khá an toàn. Về phần đường cái ở cổng trường đó, chú An bảo vệ cửa rất vui vẻ đưa trẻ con qua.
Tống An Hoài sau khi bị Tư Tư từ chối đưa đón thì suy sút rất lâu, kết quả phát hiện Lộ Lộ cũng không cần ba bé nên thoải mái không ít. Hắn bắt đầu yên lặng theo sau hai bạn nhỏ tay trong tay về nhà, theo hơn nửa tháng mới thoáng yên tâm. Thật ra trẻ con về chung không ít, huống chi ngoại trừ hai cậu bé này, phần lớn phụ huynh khác đều sẽ đến, đều là người quen biết, cũng sẽ không tiếc rẻ chút trông coi ấy.
Sau khi yên tâm thời gian lâu, Tống An Hoài đôi khi không bận có thời gian rãnh sẽ đi đón Tư Tư.
Về phần Mục Liên Hạ, cậu và Tống An Hoài không khác nhau mấy, thời gian đưa đón Tư Tư ngược lại còn ít hơn Tống An Hoài không ít. Dù sao luôn đều do Tống An Hoài đi đón bé, nếu có chuyện hay là gì đều sẽ nói cho Mục Liên Hạ, mà Mục Liên Hạ lúc rãnh cũng sẽ nói với Tống An Hoài một tiếng, sau đó đi đón Tư Tư.
Học kỳ này cứ thế mà qua.
Khi Mục Liên Hạ đang sửa bản thảo thì Tư Tư đã sắp thi cuối kỳ.
Tuy hai người lớn trong nhà đều là nhân vật như học bá, nhưng nói thật bạn nhỏ Tư Tư cũng không thích học tập gì cả. Dù cho bé ở trường ở lớp cũng có ngoan ngoãn nghe giảng đấy, đáng tiếc là với kiến thức dễ hiểu như lớp một thì thành tích của Tư Tư vẫn là bình thường trong bình thường.
May mà hai “ba ba ngốc” này đều không phải người quá mức để ý mấy chuyện này, lớp một cũng không cần sốt ruột mà đúng không?
Sáng hôm thi cuối kỳ Mục Liên Hạ dậy thật sớm cấp Tư Tư bao bánh bao mà bé nói muốn ăn hai hôm trước, sau khi ăn xong lau miệng, Tư Tư lại lần nữa từ chối kế hoạch đưa người của Tống An Hoài, lưng đeo cặp nhỏ liền đi thi.
Môn thi lớp một chỉ có văn và toán, khi bé đi thì Tống An Hoài và Mục Liên Hạ liền dặn bé thi xong về nhà sớm chút, giữa trưa mở tiệc lớn. Mục Liên Hạ làm không ít món Tư Tư thích ăn, Tống An Hoài giúp đỡ.
Kết quả, đợi sắp mười hai giờ, Tư Tư vẫn chưa về nhà.
Tám giờ rưỡi đến trường, một môn thi một tiếng, nghỉ giữa giờ hai mươi phút. Kì thi kết thúc trước mười một giờ, từ trường về nhà nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút. Bọn Mục Liên Hạ cho Tư Tư một ít thời gian để đi chơi, nhưng mười hai giờ rồi, sao cũng nên về rồi chứ!
Hai người ngồi không yên, khi thức ăn vẫn còn tỏa hơi nóng, đã mặc áo lông ra cửa.
Theo con đường mà Tư Tư thường đi bộ tới trường, vừa đi vừa gọi cho nhà Lộ Lộ: “Lộ Lộ nửa tiếng sau đã về nhà? Vâng không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi Tư Tư có đi với bé không thôi. Tách ra ở trước cổng tiểu khu à? Được rồi tôi đã biết cám ơn.”
Tống An Hoài cau mày, vẻ mặt không giấu được nôn nóng.
Nếu Lộ Lộ đã nói tách ra với Tư Tư ở cổng tiểu khu, vậy Tư Tư càng không nên không về nhà? Xảy ra chuyện gì rồi?!
Dù là Tống An Hoài hay là Mục Liên Hạ bây giờ cũng đều thấy có chút lo lắng. Lập tức đi tới trạm bảo vệ ở cổng tiểu khu.
Tống An Hoài có thể yên tâm cũng là do có bảo vệ cổng.
Quản lý ở đây khá chặt, xe thì cần phải có thẻ thông hành, người cũng phải làm thẻ, trừ khi là gia đình quen biết lâu, không thì người lạ không có thẻ còn cần CMND để đăng ký. Tư Tư bình thường tới đây mới tự mình đi, bảo vệ cổng cũng biết Tư Tư, cho nên Tống An Hoài có thể yên tâm được một chút. Hơn nữa nhà ở tòa lầu ba gần như vậy, bình thường chỉ đi đường có mấy phút thôi.
Hỏi thăm bảo vệ cổng, Tư Tư đúng là có về, còn vui vẻ vào cổng tiểu khu, chào hỏi với bảo vệ. Mà tất cả, đều xảy ra vào nửa tiếng sau.
Tống An Hoài nhìn chằm chằm camera theo dõi, cả người đều đứng thẳng bất động ở đấy.
Mục Liên Hạ cắn răng, lấy di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lấy tính cách hiểu chuyện của Tư Tư thì sẽ không không về nhà lâu như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lập hồ sơ mất tích bình thường thì cần hai mươi bốn tiếng, nhưng với trẻ con thì không cần. Huống chi còn có chút quen biết cá nhân với bên đó, tới giúp đỡ tìm trẻ con vẫn không thành vấn đề. Nếu sợ bóng sợ gió thì tốt rồi, nhưng nếu không phải… Nếu Tư Tư thật sự xảy ra chuyện… Làm sao đây!
Mục Liên Hạ vừa buông điện thoại xuống, Tống An Hoài tựa như đột nhiên phản ứng lại. Hắn hít sâu một hơi, cũng bắt đầu gọi điện thoại. Bây giờ hắn phải tìm người, sau đó tìm hết cả tiểu khu.
Tiểu khu này tổng cộng có ba cổng. Một cổng ở sườn đông cũng chính là cửa chính này; một cổng ở sườn bắc là cửa sắt chỉ có thể cho người đi qua, cũng quẹt thẻ vào; cổng cuối cùng thì ở chỗ gara dưới lòng đất, chỗ đó cho ra không cho vào, có thể vào đều là xe có chứng nhận cho phép thông hành, sau đó ra từ cửa đó.
Ba cổng đều có camera, Tống An Hoài xem camera một lần lại một lần, nắm tay nắm chặt muốn chảy cả máu.
Mục Liên Hạ cũng sốt ruột, nhưng tốt hơn Tống An Hoài một chút, vẫn còn lý trí. Cậu đứng cạnh Tống An Hoài nhìn camera theo dõi không có gì dao động đó, cũng đang lo lắng.
Tống An Hoài chậm rãi quay đầu nhìn Mục Liên Hạ, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện sự yếu ớt: “Liên Hạ… Anh làm mất Tư Tư rồi làm sao đây?”
Mục Liên Hạ đau xót cả mũi, thiếu chút nữa khóc.
Cảnh sát cũng có bảo Tống An Hoài nghĩ lại xem có đắc tội ai không, nếu không, thì cũng có thể là bắt cóc vơ vét tài sản, bây giờ chỉ có thể vừa tìm vừa đợi điện thoại. Nếu là bắt cóc vơ vét tài sản, sự an toàn của Tư Tư vẫn có thể được chút cam đoan. Nếu không phải… qua khung giờ vàng, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Mắt Tống An Hoài trải rộng tơ máu, tựa như nghe hiểu, lại tựa như không. Hắn mặt không thay đổi không nói được lời nào, qua lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó bắt đầu gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Chỉ là, hai mươi bốn giờ trôi qua, Tư Tư vẫn không thấy bóng dáng, cũng không có ai liên hệ họ.
Tống An Hoài ôm Mục Liên Hạ, rốt cuộc khóc rống.
Ba ngày tiếp theo hai người họ không có ai ngủ được một giấc, mọi người có thể liên hệ được đều đặc biệt tới giúp đỡ tìm người. Ngay cả Tống Vũ Tước cũng đỏ mắt ôm tờ rơi chuẩn bị đi phát thông báo tìm người. Giấy thông báo tìm Tư Tư nơi nơi đều có, ngay cả ngoài thành cũng có chút.
Tống An Hoài dẫn người gần như gõ cửa từng nhà, nhất là ba tòa lâu đằng trước. Tất cả tinh thần đều đặt trên việc tìm Tư Tư, chuyện gì khác cũng không để ý, hắn sắp điên rồi.
Tiểu khu này lớn, phần lớn chủ nhà khi biết tin đều sẵn lòng phối hợp, nhưng vẫn có mấy chỗ gõ cửa không mở hay là gì gì. Chỉ bây giờ mấy ngày trôi qua, ai cũng không biết Tư Tư ở đâu, vẫn còn trong tiểu khu bị kiểm tra khá nghiêm này, hay là đã bị đưa tới nơi nào khác.
Mục Liên Hạ và Tống An Hoài cũng có chút sợ hãi, nhờ niềm tin “tìm không thấy thì sẽ không kịp” mới chống đỡ được không ngã xuống. Nhưng đã sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Cũng vào sau đó, đã có bước ngoặt.
Tống An Hoài và Mục Liên Hạ hai hôm nay đều không dám rời tay khỏi di động, nhất định phải có pin, còn để ở nơi có thể chạm tới, chỉ sợ bỏ qua một chút tin tức.
Hôm nay khi trời sắp tối, Mục Liên Hạ đưa bình nước cho Tống An Hoài.
Sau đó, di động của Tống An Hoài reng.
Động tác của hắn có chút cứng ngắc chậm chạp, càng có chút như luống cuống tay chân khó khăn nhận điện thoại.
Bên dãy số lạ ấy lại truyền đến chất giọng quen thuộc.
Giọng Tư Tư nghe vào tai vẫn còn tốt, chỉ là đang cẩn thận đè xuống: “Alo? Cậu à?”