Mục Liên Hạ nhìn Tống An Hoài trong nháy mắt đỏ hốc mắt.
Cảm xúc của hắn vốn đã dịu đi, nhưng trong phút chốc nghe thấy tiếng Tư Tư thì thiếu chút nữa lại khóc, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: “Tư Tư… Tư Tư con ở đâu? Con không sao chứ?”
Mở loa di động, từ trong âm thanh khuếch đại truyền ra giọng nói nho nhỏ của Tư Tư, có loại cảm giác dè dặt: “Cậu ơi cậu làm sao vậy?”
Tống An Hoài lăn hầu kết một chút, đè giọng: “Cậu không sao, Tư Tư con đi đâu? Giờ con đang ở đâu? Điện thoại này là của ai?”
“Con, con cũng không biết, ” Tư Tư hơi mờ mịt, “Con thi xong thì về nhà cùng Lộ Lộ, sau đó đi tới dưới lầu thì không biết gì nữa cả.”
Tống An Hoài siết chặt nắm tay: “Vậy giờ thì sao?”
“Ưm… buổi tối con đã tỉnh rồi, sau đó có một người kỳ lạ nói với con chú ấy là ba con.” Tư Tư nói.
Tống An Hoài lập tức ngây ngẩn cả người.
“Cậu ơi cậu nói chú đó là ai, từ lâu mẹ đã nói với con là ba đã qua đời rồi.” Tư Tư thở dài, “Bây giờ con cũng không biết mình ở đâu, chú đó không cho con ra ngoài, con khó khăn lắm mới có thể gọi điện thoại cho cậu. Di động là do chú đó để lại.”
Tư Tư bây giờ đã hiểu ý nghĩa của cái chết, hồi nhỏ bé từng nghĩ tới nhân vật cha qua, mà Tống An Nhu nói với bé là cha đã rời khỏi mình đi đến một nơi rất xa, khi đó Tư Tư chưa biết, chồng nhân vật cha lên người cậu, nhưng giờ đây bé đã hiểu. Bé biết sau khi mẹ rời đi cậu có nói với bé là mẹ đã đi tới một nơi rất xa, như vậy người gọi là cha đó, có lẽ cũng không khác bao nhiêu.
Nhưng di động này nếu là do người tự xưng là cha của Tư Tư để lại, chắc chắn biết Tư Tư sẽ liên hệ với Tống An Hoài, cũng nói rõ hắn muốn liên hệ với bên Tống An Hoài.
Tư Tư làm dáng ông cụ non lại thở dài: “Ai, cậu đừng gấp, con cảm thấy qua một khoảng thời gian nữa họ sẽ có thể thả con ra. Chắc chắn là nhận lầm người, có lẽ chú đó đã mất con nên đang tìm người khắp nơi.”
Tống An Hoài run môi, mở miệng lại không nói ra gì, Mục Liên Hạ tiếp nhận nói: “Vậy Tư Tư con không sao chứ? Họ có bắt nạt con không?”
“Chú Mục! Con nhớ chú muốn chết! Đồ họ làm ăn không ngon gì hết!” Tư Tư nghe thấy giọng Mục Liên Hạ thì thoáng có chút hăng hái, nghe vào tai chắc mấy hôm nay sống tốt hơn mọi người nghĩ.
Mục Liên Hạ thoáng thả lòng, nhưng trước khi cậu mở miệng nói chuyện, thì cú điện thoại làm người vui mừng này ngưng bặt. Tống An Hoài lập tức gọi lại, cũng không thể kết nối được nữa.
Hắn suy sụp ném mình lên sô pha, tay phải lay tóc một chút, sau đó dùng mu bàn tay bưng kín mắt: “Liên Hạ… Làm sao đây?”
Mục Liên Hạ ngồi cạnh hắn: “Anh nói xem, đúng là ba của Tư Tư?”
Tống An Hoài cười lạnh một tiếng: “Ba? Hắn ta cũng xứng?! Tư Tư không có ba.”
Mục Liên Hạ biết suy nghĩ của Tống An Hoài, không nói tiếp nữa, ngược lại thì đổi cách nói: “Vậy… chuyện của chị, anh không biết chút nào à?”
Tống An Hoài không động tay, vẫn để trước mắt, giấu đi nét mặt của mình: “Gần như là không biết gì cả, nhưng có lẽ là người nước ngoài, hơn nữa… hẳn là có liên quan tới Ý. Lúc trước chị không thích tiếng nước ngoài, nhưng sau đó lại tự học tiếng Ý, còn nói rất tốt nữa.”
“Vậy…” Mục Liên Hạ còn đang châm chước phải mở miệng thế nào, Tống An Hoài đột nhiên đứng lên: “Chúng ta đi cục cảnh sát, số điện thoại này chắc chắn là có manh mối!”
Mục Liên Hạ đi theo sau hắn, gật gật đầu.
***
Tin tức của số điện thoại còn đang được điều tra, Tống An Hoài và Mục Liên Hạ ngược lại thì lần lượt gọi cho dãy số này, gần như cách ba phút là gọi, di động đã nóng tới muốn nổ. Lúc này chẳng còn ai để ý phần mềm có thể gọi điện tự động gì nữa, tất cả đều dựa vào bản thân.
Nhưng kết quả điều tra cuối cùng là số điện thoại này không được đăng ký, Tống An Hoài lại suy sụp, chỉ có thể liền mạng gọi cho dãy số này.
Lúc này đã là rạng sáng, mọi người ở đây cả đêm. Khoảng gần mười hai giờ, dãy số đó rốt cuộc không còn là “Số máy ngày gọi đã tắt máy” nữa, mà là truyền tới tiếng tút tút kết nối thành công.
Giờ đây mỗi một giây đều tựa như quả bom đếm ngược. Có lẽ reng hơn mười giây, di động cũng có người nhận, là một giọng nam hơi trầm: “Hello?”
Hô hấp Tống An Hoài bị kiềm hãm: “Anh là ai?”
“A, tôi nhớ rõ cậu, ” Giọng đó không còn là tiếng Anh nữa, mà là dùng chất giọng tiếng Trung thoáng có chút kỳ lạ để nói chuyện không liên quan, “Cậu là em trai của An, tôi từng thấy ảnh của cậu qua.”
“Anh là ai…” Tống An Hoài siết chặt nắm tay, “Tư Tư ở đâu?”
“Tư Tư?” Người đó hơi nghi ngờ lặp lại lần nữa, sau đó làm như bừng tỉnh hiểu ra, “A, tôi nhớ rõ, cậu nói tới con trai tôi? Nó không phải tên này. Cám ơn mấy người đã chăm sóc nhiều năm nay, tôi sẽ dẫn nó về nước nhanh thôi.”
Tống An Hoài nhắm chặt mắt: “Thì ra là anh.”
Cảm xúc của giọng nam đó cảm xúc vẫn rất bằng phẳng: “Thì ra cậu biết tôi.”
“Chị luôn luôn đợi anh, ” Tống An Hoài nắm chặt nắm tay, gân xanh nhảy lên, “Anh đi nhiều năm như vậy rồi cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng vừa xuất hiện đã muốn dắt Tư Tư đi. Anh coi chị ấy là gì chứ!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Qua lúc lâu, giọng nói đó mới tiếp tục vang lên: “… Là tôi có lỗi với em ấy. Tôi không nghĩ là sẽ như vậy, em ấy nói không thể về nước với tôi, mà sau khi tôi về nước… thì không có cách nào ra nữa, ngay cả liên hệ với em ấy cũng không được. Sau này có chút ngoài ý muốn… chờ tôi giải quyết xong thì tôi đã lập tức quay về tìm em ấy. Chỉ là không nghĩ tới em ấy đã qua đời.”
Tống An Hoài cười lạnh một tiếng: “Tám năm, đã tám năm. Anh không biết thân thể chị không khỏe à? Chị vốn còn có thể kiên trì một khoảng thời gian, đều là vì anh. Anh biến mất, vì sao lại không biến mất luôn đi! Vì sao khi mọi người đang sống tốt như vậy thì vẫn muốn xuất hiện lại nữa chứ! Anh không thể im lặng biến ra xa chút à!”
Cảm xúc của hắn về sau đã mất khống chế, lời nói cuối cùng gần như là gào thét, khi nói lời đó cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở to của hắn.
Mục Liên Hạ hiểu ý của Tống An Hoài. Cậu biết người đối diện microphone là ai. Đó là người cha mà Tư Tư chưa bao giờ gặp.
Người mà Tống An Hoài ghét nhất đời này là ai, thì chắc chắn là người không biết tên này.
Tống An Hoài được anh chị nuôi lớn, hơn nữa quan hệ với chị rất tốt. Thân thể của Tống An Nhu không quá khỏe, gần như luôn bị ốm đau hành hạ. Khi Tống An Hoài còn choai choai không chú ý tới biến hóa thân thể của chị, lúc phát hiện thì Tư Tư đã nói được, mà đầu sỏ tạo nên tất cả thì hắn chẳng biết chút tin tức nào cả. Tống An Nhu vẫn không cho hắn đi điều tra việc này, với Tư Tư, cô nói đây là món quà ông trời ban cho cô, để thiên sứ nhỏ này đến làm bạn với dòng đời kế tiếp của cô.
Tư Tư sắp tám tuổi, Tống An Nhu cũng đã qua đời ba năm. Khi Tống An Hoài ép mình quên đi người này, người này lại xuất hiện. Huống chi vừa xuất hiện thì đã muốn dắt Tư Tư đi, đứa bé được Tống An Nhu để lại, đứa bé được Tống An Hoài chú tâm xem như con trai.
Dù trạng thái bây giờ bị vây trong bị động, Tống An Hoài cũng không thể khống chế được lửa giận của mình.
Hắn luôn là một người bình tĩnh, nhưng chạm vào vết thương che dấu lâu như vậy, mặc cho ai cũng không thể bình tĩnh tiếp nữa.
Bên cảnh sát cũng không nói đừng chọc giận trộm cướp gì nữa, bởi vì cảm thấy chuyện này thật đúng là không đơn giản như bắt cóc hay gì khác.
Mục Liên Hạ nâng tay đặt lên vai Tống An Hoài, vỗ nhè nhẹ.
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Một lát sau, giọng đó cười khẽ một tiếng: “Cậu cho rằng… cậu biết nhiều lắm à? Tôi ở bên em ấy lâu như vậy, cũng không gặp cậu qua mấy lần.”
Tống An Hoài im lặng.
“Vậy đi, mười giờ sáng mai, gặp ở nhà An. Khi tôi về có đi qua chỗ đó, khóa cửa nên tôi không vào, vậy thì vừa lúc.”
Hắn nói xong, cúp điện thoại.