"Phốc"
Luyện tập hơn một ngày, trên ngón tay trỏ của Khương Vân bốc lên một đóa hỏa hoa to bằng móng tay, tản ra nhiệt độ yếu ớt.
Nhìn xem đóa hỏa hoa chập chờn bất định lúc này cũng có thể tắt này, khuôn mặt Khương Vân lộ vẻ hưng phấn, rồi một lúc lâu sau lại chuyển thành vẻ mặt không hiểu.
Khương Vân nhíu lông mày, nhìn chằm chằm đóa hỏa hoa, lầu bầu nói: "Dựa theo trên sách nói, Thông Mạch cảnh tam trọng, linh khí trong thể nội liền có thể sinh ra hỏa cầu lớn chừng bàn tay, mà ta đã Thông Mạch cảnh ngũ trọng, đã có thể ngoại phóng linh khí, hỏa cầu ít cũng phải lớn bằng quả dưa hấu, nhưng vì sao ta chỉ có thể tạo ra một đóa hỏa hao nhỏ như vậy?"
"Quá trình hay phương pháp đều đúng, vậy có vấn đề ở chỗ nào?"
Khương Vân nhìn đóa hỏa hoa, không ngừng suy tư.
Cũng vào lúc này, Đông Phương Bác bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhị sư muội, muội không chỉ điểm cho hắn một chút sao?"
"Ta đã nói qua, nếu hắn tu luyện có thể lọt vào mắt ta, ta sẽ chỉ điểm hắn một hai, nhưng bây giờ còn không được. Huống chi tu luyện do mình, nếu chút vấn đề này cũng cần người khác giúp đỡ, vậy thì hắn sau này cũng không có tiền đồ gì to lớn."
Đông Phương Bác cười khan một tiếng nói: "Cũng đúng, không biết Khương sư đệ mất bao lâu mới có thể phát hiện vấn đề?"
Nhị sư muội trầm mặc một lát mới lần nữa mở miệng nói: "Lúc trước trong chúng ta, Tam sư đệ nhanh nhất, mất thời gian ba ngày, chúng ta rửa mắt mà đợi, xem hắn cần phải bao lâu đi!"
Một ngày trôi qua, trong phòng Khương Vân liền vang lên một tiếng hoan hô: "Ta đã hiểu."
Một ngày một đêm không ngủ cùng lặp đi lặp lại nghiên cứu, trong hai mắt Khương Vân giờ đã tràn đầy huyết sắc, sắc mặt cũng vô cùng yếu ớt, nhưng trên gương mặt lại lộ vẻ tươi cười, nhìn xem đóa hỏa diễm to bằng quả trứng gà trong lòng bàn tay.
"Linh khí" Khương Vân thở dài một hơi nói: "Linh khí ngoại phóng có thể làm cho linh khí tăng lớn, nhưng khi ngoại phóng thì phần lớn đều bị lãng phí hết, cho nên lúc trước ta chỉ có thể tạo ra một đóa tiểu hỏa hoa."
"Nói cách khác, muốn thi triển thuật pháp tốt, nhất định phải học cách khống chế linh khí, tốt nhất là không để cho lãng phí một chút nào!"
"Chỉ là muốn khống chế linh khí tốt hơn thì phải làm như thế nào?"
Khương Vân lần nữa rơi vào trầm tư, thanh âm của Đông Phương Bác lại lần nữa vang lên: "Một ngày liền phát hiện ra được, đứa nhỏ này chẳng những tu luyện thần tốc mà ngộ tính cũng kinh người a!"
"Không phải" Nhị sư muội khẽ nói:
"Ngộ tính của hắn như thế nào còn khó mà nói, nhưng hắn có thể nhanh như vậy phát hiện vấn đề có lẽ là do quan sát, ta rất hiếu kì, trước hắn chỉ là một phàm nhân thì làm sao có thể có lực quan sát bực này?"
"Ta cũng rất tò mò." Đông Phương Bác gật đầu nói: "Bất quá sư phụ cũng từng nói qua, không nên dò xét một người nhiều quá, nếu hắn không chủ động nói ra thì chúng ta cũng không nên hỏi."
Nhị sư muội thản nhiên nói: "Có lẽ hắn có thể trở thành Tứ sư đệ của chúng ta."
Đông Phương Bác không nói gì, chỉ nhìn phương hướng chỗ Khương Vân, trên mặt lộ vẻ mong chờ.
Một lúc sau, Khương Vân bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng, nhặt một đống hòn đá to cỡ nắm tay.
Nữa ngày sau, Khương Vân cũng không trở vào phòng, mà liền ngồi xuống, đặt đống đá xuống một bên, bên còn lại đặt một cái bát, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào hòn đá, một đạo linh khí bắn ra từ ngón tay, xông vào bên trong cục đá.
Linh khí lập tức tứ tán đem đống đá này văng linh tinh.
Một màn này lập tức đưa tới sự chú ý của Đông Phương Bác và Nhị sư muội.
"Hắn đang làm gì?"
"Hắn muốn dùng linh khí đem cục đá nhặt để vào bát."
Nhị sư muội cười thành tiếng, nói: "Haha, chưa học đi đã muốn chạy, mặc dù biện pháp này có thể tăng lên khống chế với linh khí nhưng vẫn là thiếu một bước."
Trải qua vô số lần thử nghiệm, cũng vẫn vô pháp nhặt cục đá lên, thể nội cũng tiêu hao hết sạch linh khí, Khương Vân lại rơi vào trầm tư.
Lần này, hắn rất nhanh liền sáng mắt lên nói: "Không đúng, trước hết muốn nhặt cục đá lên thì phải huyễn hóa linh khí thành hình dáng ngón tay mới được."
Khương Vân tu luyện hồi linh khí, nhưng hắn cũng không tiếp tục nhặt cục đá lên nữa mà cố gắng biến cho linh khí thành hình dáng ngón tay.
Mọt lần thất bại, hai lần thất bại, mười lần thất bại.
Ba ngày sau, linh khí từ ngón tay Khương Vân bắn ra đã hình thành hình dáng hai ngón tay, có chút thô ráp, hắn chậm gãi gắp lên một cục đá, từ từ bỏ vào trong bát.
"Leng keng!"
Cục đá rơi vào trong bát, âm thanh này vang lên làm cho Khương Vân hưng phấn không thôi, lòng tin cũng tăng nhiều.
Cũng vào lúc này, thanh âm Đông Phương Bác lại vang lên: "Linh khí hóa hình, chẳng lẽ hắn đã bước vào Thông Mạch cảnh lục trọng rồi sao?"
Thông Mạch cảnh chín tiểu cảnh giới, mỗi tiểu cảnh giới đều có tiêu chuẩn, như ngũ trọng liền có thể ngoại phóng linh khí, lục trọng có thể linh khí hóa hình.
Kỳ thật lúc này Khương Vân vẫn chỉ là Thông Mạch cảnh ngũ trọng mà thôi, theo lý mà nói vô pháp làm linh khí hóa hình, nhưng kinh mạch của hắn thô to hơn bình thường rất nhiều, linh khí cũng vì thế mà nhiều hơn rất nhiều, lại thêm hắn có giác quan nhạy cảm, vậy nên mới có thể làm như này.
Nhị sư muội không nói gì, còn Khương Vân thì như điên dại, liên tục huyễn hóa linh khí thành vô số hình dạng, không ngừng đem từng cục đá bỏ vào trong bát.
Mười ngày sau, Khương Vân đã có thế tùy ý huyễn hóa linh khí thành đủ loại hình dáng, nửa tháng sau, những cục đá lớn này bị hắn thay bằng cục đá bé hơn to khoảng hột đào, một tháng sau, cục đá đã chỉ còn bé như hạt vừng.
"Xong rồi!"
Để một hòn đá cuối cùng vào trong bát, hai mắt Khương Vân sáng lên, hít sâu một hơi, hai tay giơ lên.
Một đoàn hỏa cầu khổng lồ cao bằng một người, theo hai tay hắn bắn ra, đập vào một ghế đá gần đấy.
"Đôm đốp." Tiếng nổ vang lên, ghế đá bị đoàn hỏa diễm bao phủ, thiêu đốt hơn một khắc về sau mới tắt.
Nhìn ghế đá đã cháy đen, Khương Vân lầu bầu nói: "Không được, vẫn có linh khí bị lãng phí, kinh mạch của ta thô to, linh khí nhiều hơn, đáng lẽ hỏa cầu phải lớn hơn mới đúng."
Ngay lúc Khương Vân đang định tu luyện tiếp, Đông Phương Bác xuất hiện, cười khổ nói: "Khương sư đệ, Tích Cốc đan ta có thể cho ngươi, nhưng thân thể ngươi ta không thể làm sạch giúp ngươi được, nghỉ ngơi một chút đi."
Nghe được Đông Phương Bác nói, Khương Vân khẽ giật mình, một tháng này hắn chìm đắm trong tu luyện, mệt thì nằm ra ngủ, tỉnh lại tiếp tục, mỗi khi đói lại ăn Tích Cốc đan ngay bên cạnh. Lúc đó hắn cũng không để ý nhưng giờ nghĩ lại, chính là do Đông Phương Bác lặng yên chuẩn bị cho mình.
"Đa tạ Đại sư huynh!"
Khương Vân lòng lại càng cảm kích, vội vàng đứng lên khom người thi lễ.
"Không cần khách khí, tu luyện trọng yếu nhưng cũng cần thích hợp, ngươi rất giống Nhị sư muội a! Nhanh đi tắm đi."
"Vâng"
Ngay khi Khương Vân đang rời đi, bên tai hắn lại vang lên thanh âm Nhị sư tỷ: "Đối với điều khiển linh khí, không có khả năng một sớm một chiều mà học hết được, ngày sau có gì không hiểu có thể tới tìm ta."
Khương Vân vội vàng hướng phương hướng âm thanh truyền tới khom người thi lễ nói: "Đa tạ Nhị sư tỷ!"
Đông Phương Bác đứng trên đỉnh núi, mỉm cười, dùng thanh âm chỉ có mình hắn nghe thấy nói: "Có thể vào mắt của Nhị sư muội, Khương lão đệ, tạo hóa của ngươi không nhỏ a!"