Những ngày về sau, Khương Vân vứt bỏ hết tạp niệm, một lòng một dạ tu luyện, để cho cảnh giới không tăng lên quá nhanh, phần lớn thời gian hắn đều tu luyện thuật pháp.
Trừ cái đó ra, hắn còn thỉnh thoảng vào Tàng Thư các, nâng cao tri thức tu luyện cho mình.
Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng đến bái phỏng Đông Phương Bác, tìm một hai vấn đề thỉnh giáo một chút.
Làm cho hắn ngoài ý muốn đó là, tên đệ tử ngoại môn Hứa Thành Sơn kia không hề có đến tìm hắn báo thù, mà bên phía Lục Tiếu Du kia cũng không có chuyện gì xảy ra, Lục Tiếu Du còn tới Tàng phong mấy lần hỏi thăm Khương Vân.
Quan hệ của Lục Tiếu Du và Khương Vân cũng càng thêm thân thiết, nàng thì coi hắn như huynh trưởng vậy, còn hắn coi nàng như thân muội muội.
Cuộc sống như vậy làm Khương Vân rất hài lòng.
Một ngày này, Khương Vân không có tu luyện, mà trong tay xuất hiện thạch đầu màu đen kia.
Thời gian dài như vậy, Khương Vân cũng đã đi Tàng Thư các tìm hiểu rất nhiều, cũng đã nói bóng nói gió hỏi Đông Phương Bác nhưng vẫn không có kết quả.
"Qua hôm nay, có thể tìm hiểu ngươi thêm lần nữa."
Khương Vân đã đến Vấn Đạo tông nửa năm, cũng đã đến thời gian phục trắc, chính là ngày hôm nay, nếu xông qua thì sẽ tông môn ban thưởng cho một ít vật phẩm tu luyện.
Mặc dù chỉ là một ít đan dược bất nhập lưu nhưng có thể có ít ẩn chứa đạo ý.
Nếu vận khí tốt, có thể lần nữa để thạch đầu này hóa thủy.
"Đương đương đương"
Bỗng nhiên lúc có thanh âm vang lên, đó là ba đạo tiếng chuông, truyền khắp Vấn Đạo tông.
Khương Vân trong mắt bỗng nhiên sáng lên nói: "Cuối cùng đã tới sao!"
Khương Vân biết rõ đây là tiếng chuông triệu tập đệ tử, có nghĩa là phục trắc đã bắt đầu.
Phục trắc này không giống như lúc chiêu thu đệ tử, xông qua tam quan mà trực tiếp khảo hạch tu vi, đệ tử sau khi nhập môn nữa năm ít nhất phải tăng lên một cảnh giới thì mới có thể tiếp tục được ở trong tông. Nếu tăng lên càng nhiều thì càng tốt.
Mặc dù ngươi lúc nhập môn là thân phận gì, nếu phục trắc không qua thì trực tiếp giáng xuống một cấp bậc, nếu tạp dịch đệ tử không qua đó chính là bị đuổi ra khỏi tông.
Mục đích của phục trắc đó là đốc thúc các đệ tử tu luyện, và ba cửa lúc chiêu thu cũng có thể có sai lầm, phục trắc sẽ có thể cho bọn họ thêm một cơ hội nữa.
Phục trắc xong, còn tiến hành tiểu bỉ, luận bàn giữa các đệ tử xuất sắc để tăng thêm kĩ năng chiến đấu cho bọn chúng.
Có người có thiên phú tu luyện siêu quần nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại thiếu, khi giao thủ cùng người khác đó chính là có lực mà không biết dùng, có khi lại còn mất mạng dưới tay đối thủ cảnh giới thấp hơn mình.
Dù sao, một tông môn muốn phát triển mạnh, đều không thiếu tranh đấu, giống như Khương Vạn Lý đã từng nói, thế giới này, mạnh được yếu thua.
Bởi vậy, tông môn mới có thể không cấm đệ tử luận bàn, thậm chí hàng năm tất cả đỉnh núi đều sẽ an bài một trận tiểu bỉ, mà mỗi lần ba năm, cả tông môn lại có một trận thi đấu.
Tóm lại, phục trắc đối với đệ tử mới nhập mới nhập môn là cực kì quan trọng, có thể ngươi tại ba cửa ải nhập môn không thể hiện được gì, nhưng lúc phục trắc ngươi thể hiện ra tài năng của mình thì có thể được đề bạt lên cao hơn.
Nghe nói năm đó có một tên đệ tử ngoại môn trong phục trắc tăng lên bốn tiểu cảnh giới, trong tiểu bỉ luận bàn thể hiện được tài năng, được trực tiếp nhảy lên làm đệ tử nội môn, càng là bái nhập làm đệ tử Phong chủ Kiếm Đạo phong, từ đó cá vượt long môn, nhất phi trùng hiên. Hắn tên là Phương Vũ Hiên.
Khương Vân cất thạch đầu vào đan điền, mở cửa đi ra, Đông Phương Bác xuất hiện trước mặt hắn, cười hỏi: "Khương sư đệ, khẩn trương sao?"
Khương Vân mỉm cười nói: "Không khẩn trương."
Mặc dù mới vào tông nửa năm, nhưng có Đông Phương Bác tri thức uyên bác chỉ điểm, lại có Nhị sư tỷ am hiểu thuật pháp chỉ điểm, lại đọc không ít sách trong Tàng Thư các, bây giờ hắn cũng không còn là một tên nhất khiếu bất thông về tu luyện như trước nữa.
Đông Phương Bác cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhớ lúc trước Khương Vân chỉ dùng nửa canh giờ từ một tên phàm nhân nhảy đến Thông Mạch cảnh tam trọng, lại còn một chỉ đả thương lão hổ, để cho hắn dù tri thức uyên bác cũng được mở rộng tầm mắt, bây giờ hắn lại vô pháp nhìn thấu tu vi Khương Vân, vậy nên cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
"Đúng rồi, tiểu thuật pháp ngươi cần, Nhị sư tỷ đưa cho ngươi đây."
"Giao cho ta?"
Trước đây không lâu, Khương Vân có cầu Nhị sư tỷ một cái tiểu thuật pháp che giấu tu vi, chính là khi phục trắc giữ lại một chút thực lực.
Mặc dù mọi người đều muốn dương danh trong phục trắc, nhưng Khương Vân hắn lại khác, hắn tình nguyện đi theo Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ tu luyện chứ không muốn trở thành đệ tử ngũ phong.
Lại thêm tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh, lan truyền ra ngoài chưa chắc là một chuyện tốt, có khi còn dẫn tới phiền toái, vậy nên hắn đối với phục trắc chỉ cần thông qua là được.
Đông Phương Bác vỗ vỗ bả vai Khương Vân nói: "Vậy thì tốt, ta có chút sự tình, phải đi ra ngoài, nhanh thì một hai ngày, lâu thì nửa tháng mới quay trở về, hôm nay phục trắc không thể bồi ngươi đi."
Đông Phương Bác vung tay áo lên, dưới chân hắn xuất hiện bát ngát lá cây màu xanh lục, trong nháy mắt biến thành một hứa trường.
Quang mang lóe lên, chở Đông Phương Bác xông vào bầu trời, một lát sau đã biến mất không thấy tăm tích.
Mặc dù quen Đông Phương Bác được nửa năm, nhưng hắn cũng không có hỏi qua tu vi của Đông Phương Bác, cũng chưa thấy Đông Phương Bác thi triển thuật pháp bao giờ.
Hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bất quá hắn cũng không quá mức chấn kinh, hắn nghĩ Đông Phương Bác cùng Nhị sư tỷ tu vi chí ít cũng là Phúc Địa cảnh, vậy nên ngự khí phi hành cũng là điều bình thường.
Nhìn chăm chú thân ảnh Đông Phương Bác ngày càng xa, Khương Vân trong lòng suy đoán một chuyện khác, hắn rất nhạy cảm phát hiện ra trong đáy mắt Đông Phương Bác ẩn giấu một tia ngưng trọng.
"Đại sư huynh gặp phiền toái gì sao?"
Hắn hoài nghi nhưng Đại sư huynh không chủ động nói, hắn cũng không tiện hỏi, huống chi sự tình Đại sư huynh giải quyết còn khó khăn thì hắn đâu có thể giúp đỡ được gì.
Bất quá, Khương Vân vẫn không cảm thấy yên lòng, liền tiến về phía thác nước tìm kiếm Nhị sư tỷ báo cáo, nhưng hắn lại phát hiện Nhị sư tỷ cũng biến mất.
Cái này khiến hắn ý thức được Tàng phong chắc chắn gặp phiền phức gì đó, mà có thể làm cho Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ đều biến mất, có lẽ có quan hệ đến Chủ phong Tàng phong hoặc Tam sư huynh.
Hai người nay, đến nay còn chưa xuất hiện qua.
Đứng dưới thác nước trầm tư một lát, hắn quyết định xoay người rời đi.
Mặc kệ Đại sư huynh gặp chuyện gì, mình cũng không giúp được, không bằng trước hết thông qua phục trắc trước đã, chờ bọn họ trở về rồi hỏi, nếu cần mình xuất lực thì hắn sẽ giúp đỡ.