Đang xem cảnh đêm, trong lúc vô tình hắn đụng phải thẻ chứng minh công tác trong túi, Vân Hồng lấy ra nhìn.
Ngắn ngủn trong 24 giờ, nhân sinh của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, dù trong mộng hắn cũng không dám nghĩ được như thế này.
Nghĩ đến đây, Vân Hồng vô thức cúi đầu nhìn xuống:
Dưới chân hắn có một vị giám hộ quan đang nằm xấp.
Khi lên trực thăng, phi công vẫn còn lúng túng:
Tại sao hôm nay tên này lại biến về hình thú?
Nhìn gần hơn, có thể thấy được một thân da lông tuyệt vời đến cực điểm, tựa như sa tanh, ngay cả đầu ngọn lông cũng phát quang lấp lánh.
Lúc này, nó lặng lẽ khép mình giống như một tấm chăn sang trọng khổng lồ, chỉ là hơi nhấp nhô theo nhịp thở.
Thật muốn giấu mặt đi.
Vân Hồng nhẫn rồi lại nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà lén lút vươn tay ra như một tên trộm.
Gần hơn, gần hơn!
Nhưng mà, trước khi ngón đầu ngón tay của hắn chạm vào nó, bạch lang nhanh chóng quay đầu lại, một người một lang mặt đối mặt với nhau.
Vân Hồng: ".....!"
Xấu hổ quá đi.
Cũng may đối phương cũng không có truy cứu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: " Ngươi có thể nội thị người khác sao? "
Vân Hồng vội vàng giơ cao hai tay tỏ vẻ vô tội: " Người tu hành ta cũng chỉ mới xem qua một lần! "
Vì vậy ta sẽ không dò xét ngươi đâu!
An Cách lười biếng liếc hắn một cái: " Nghĩ đẹp thật.
"
Vân Hồng: "??? "
Lông xù trên đầu nó lắc lư, thoải mái nói: " Ngươi xem bao nhiêu cũng có thể.
"
Tại sao ngươi lại có thể xem thường mọi người như vậy?
Ta xem?
Được thôi!
Thấy nó không giống như đang đùa, Vân Hồng do dự một lúc, sau đó thực sựu tập trung tinh thần nội thị nó.
Sau đó hắn liền kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Không chỉ không phát hiện khí nội vận hành bên trong, thậm chí cũng không cảm giác được yêu khí tồn tại
Giống như nằm úp sấp trước mặt hắn thực sự cũng chỉ là một đầu bạch lang bình thường.
Vẻ mặt ngạc nhiên của nhân loại này khiến An Cách rất hài lòng, " Đại yêu trưởng thành đều có các riêng để che dấu hơi thở và yêu khí, chỉ cần muốn, che dấu tung tích cũng không thành vấn đề."
Vân Hồng nghĩ đến trước đây ở Tử Vân Động, chỉ có mình hắn nhìn thấy nó.
Hắn bỗng nhiên lại có cảm giác nghĩ đến mà sợ.
Nếu ngày đó con giao long kia cũng giống An Cách giấu hơi thở mà vào, có lẽ mình cũng không có cơ hội để phản ứng.
Mặt khác, An Cách thoải mái đánh giá Vân Hồng, " Ngươi có thể tích trữ linh lực vậy chắc chắn cũng có đan điền khí hải.
"
Tuy là câu nghi vấn nhưng nó mang tính chất khẳng định.
Vân Hồng sửng sốt, " Ngươi biết cái gì đúng không? "
Về chuyện đan điền khí hải hắn chưa nói cho ai biết, cũng chưa giảng giải qua.
An Cách không vội trả lời.
Qua một hồi lâu, mới thấy nó buồn bã lên tiếng: " Đã rất lâu, rất lâu rồi, ta từng gặp qua một nhân loại có phương thức tu hành tương tự như ngươi."
Đó thật sự là một thời gian rất lâu trước đây.
Kế tiếp cũng không ai nói chuyện nữa.
Vân Hồng đeo chiếc bịt tai vào, bắt đầu sửa sang lại bọc đồ.
Trước khi rời đi Vọng Nhạn Thai phía trước, hắn đã đi mua một số loài thảo dược thích hợp gieo trồng vào mùa đông.
Những viên đan dược mà các tu sĩ ăn đều được chế tác từ linh được, nói đơn giản chính là thảo dược lớn lên bằng cách hấp thụ linh khí, giống với sự việc trải qua của cây hồng trước đây, Vân Hồng cũng cơ bản
nắm giữ được phương pháp quán trú linh lực vào thực vật, cho nên hắn muốn tự mình trồng thử xem.
Nếu được, về sau cũng không cần sầu về việc không có cơm ăn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn hắn có thể sống rất lâu, chẳng có gì đáng sợ hơn việc sống lâu mà nghèo, thà rằng...
Đến được Bạch Thạch thôn, trời đã tối, điều kiện thời tiết rất tốt, phi công đã từng tới đây nên rất dễ dàng đã tìm được chỗ thích hợp để hạ cánh.
Vân Hồng vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một mớ hỗn độn, nhưng ngay sau khi hạ cánh hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy mọi thứ như cái gì cũng chưa phát sinh qua:
Mặt đất lộn xộn đã được lấp đầy, cây cối vốn đổ rạp giờ lại thẳng tắp, ngay cả bức tường đá cũng được khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Nếu không phải vật liệu cùng đá còn mới, Vân Hồng sẽ hoài nghi 24 giờ qua bất quá cũng chỉ là giấc mộng.
Thân ái, khả năng giải quyết hậu quả này....!Là quen tay hay việc đúng không?
Hắn làm mấy dộng tác duỗi tay đơn giản, cử động tứ chi cứng nhắc của mình, và theo thói quen mở điện thoại di động lên, phát hiện có người gửi lời mời kết bạn cho mình, hắn cũng không nghĩ nhiều thuận tay ấn
xác nhận.
Kết quả, đối diện liền ném ra một câu, " Đồng nam tử, lại cùng nhau a? "
Tuy nói có người giám hộ, nhưng chỉ cần người được giám hộ chịu thì không ai có thể sen vào khi gạo đã nấu thành cơm đâu, hehe.
Vân Hồng: "....!"
Là con hồ ly kia!
Hắn đen mặt chặn đối phương.
Này đều là những đồng nghiệp loạn thất bát tao gì đây!
Ngươi có thể đừng đem nhân phẩm như quần áo mà cởi ra được không?
Ngày hôm nay rất phong phú rồi, bây giờ đã mười giờ hơn.
Có chút đói bụng.
Vân Hồng xoa xoa bụng, " Ta đi làm chút đồ ăn, ngươi có ăn không? "
Còn vấn đề chỗ ở...
Dù sao cũng là giám hộ quan đến bảo vệ mình, là đại gia, nên phải hảo hảo hầu hạ.
" Ngươi có yêu cầu về chỗ ở không? " Hắn không quá xác định hỏi, " Nếu không ngươi một mình một phòng? "
Hắn cũng không nuôi qua lang bao giờ a! Có phải hay không cần làm một cái bồn cơm hoặc thứ gì khác?
Sau đó, hắn nhìn thấy được sát khí và sự nhạo báng từ khuôn mặt đầy lông của nó.
Giọng nói của nó đặc biệt lạnh lẽo trong đêm đông, giống như tiếng róc rách của nước chảy qua đá, trầm thấp và trong trẻo, " Ngươi có biết tro bụi rơi trên mộ những người hỏi câu này đã dày đến mức nào không? "
Nhân loại nhìn từ trên cao xuống thật sự đã quá lâu, luôn cảm thấy loài khác cần được chăm sóc.
Bạch lang vòng quanh hắn, dựa vào đặc biệt gần, cọ sát vào hắn.
Vào đêm đông lạnh lẽo này, Vân Hồng có thể nghe được tiếng loạt xoạt của lông cọ vào vải vóc, như thể nó trực tiếp vang lên trong tâm trí, khiến tim hắn run lên.
Đuôi sói cứng cáp khẽ lướt qua đùi của hắn,con ngươi màu xanh lam của nó nhìn qua, giống như hai viên học phát sáng, " Có lẽ là như thế này.
"
Vân Hồng: "....!"
Đây là uy hiếp đi?
Làm xong những chuyện này tâm trạng bạch lang hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.
Nó lắc tai, thản nhiên đi vào bên trong, " Ngươi nghỉ ngơi ở đâu? "
Nhận mệnh đi mở cửa cho sói, một câu nói bỗng nảy ra trong đầu Vân Hồng:
Dẫn sói vào nhà.
Phòng ở trên núi, không có sưởi qua liền lạnh thấu xương.
Vân Hồng đi trước đốt lửa để đầu giường để sưởi ấm.
Nhiệt khí vững vàng lên một chút, ngọn lửa loé lên thiêu đốt củi khô ba ba rung động, Vân Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tu hành, hắn không giống như trước sợ nóng sợ lạnh.
Nhưng có lẽ do kỉ niệm đã khắc sâu vào trong xương cốt, đêm đông lạnh giá người người đều đốt lửa để sưởi.
Bạch lang cách khá xa.
Ngay cả khi nó đã thành tinh thì nó vẫn không thích lửa.
Dù đã phải vật lộn cả ngày trời nhưng Vân Hồng không hề thấy mệt mỏi.
Chỉ là ở nhà không còn nhiều nguyên liệu, tính ra đã định là hôm nay đi mua, không nghĩ tới kế hoạch lại biến hoá.
Hắn lục tung lên và chỉ tìm thấy một ít hành, tỏi, một vài quả trứng, hai bắp cải và một trát mì sợi.
Thế là đủ rồi.
Vân Hồng quay đầu lại hỏi Vân Hồng, " Ngươi thật sự không ăn? "
Bạch lang lười biếng nói, " Thức ăn của con người không có sức hấp dẫn với yêu tộc.
"
Càng tốt.
Ta đây sẽ không quản ngươi.
Hành băm nhỏ cho vào chảo phi thơm, đợi khi có mùi thơm đặc biệt của dầu hành lá thấm vào trong không khí ấm và khô thì cho một ít bắp cải thái nhỏ, thêm hai giọt xì dầu để tạo màu và mùi thơm, cho nước vào, đun sôi, và sau đó cho mì vào.
Khi nước sôi, đập một quả trứng khác vào.
Đừng khuấy, đợi trứng từ từ chuyển sang màu trắng và đặt trong nước nóng là trứng luộc rất đẹp.
Một món hủ tiếu đơn giản, thơm ngon.
Vân Hồng nghĩ vậy, nhưng sau khi thực sự ăn nó vào miệng, hắn mới nhận ra rằng hoàn toàn không giống như vậy:
Tạp chất trong rau có vẻ quá nhiều, không đủ ngọt;
Sợi mì cũng có mùi lạ, nước lèo có vẻ ngon hơn chút.
Sao lại thế này?.