Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 17



" Là do cảnh giới của ngươi tăng lên " An Cách đột nhiên nói.Vân Hồng ngẩn ra.Hắn nhớ lại những tư liệu lật xem khi ở trên trực thăng trước đây, và hình như có một bài báo như vậy.Sau khi tu vi đạt đến một trình độ nhất định, đối với khát cầu với đồ ăn thông thường sẽ giảm bớt, thậm chí có thể hoàn toàn không ăn cơm, chỉ cần dựa vào thiên địa linh khí để sống.Đây chính là " Tích cốc " trong miệng người tu hành.Bất quá mấy trăm năm nay linh lực uể oải, ở nhân gian cũng lâu rồi không xuất hiện tu sĩ ở giai đoạn tích cốc.Vân Hồng chậm rãi thở ra, bỗng nhiên có chút hưng phấn.Theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, Vân Hồng đem mì ăn sạch, sau đó bắt đầu ngồi xuống minh tưởng.Việc này cũng có chỗ tốt, nhu cầu ngủ của hắn ngày càng ít đi.Tuy rằng thời gian ngồi thiền ngắn, nhưng hiệu quả hơn là ngủ bảy tám tiếng, tư duy cũng minh mẫn hơn.Trong quá trình thiền định, lưới tinh thần của hắn cũng được giải phóng, không cần mở mắt thì bốn phía xung quanh cũng " thu hết đáy mắt ".Hắn nhìn thấy bạch lang đứng lên, lặng lẽ đi ra cửa, biến thành hình thể lần đầu tiên gặp, bay đến phía sau núi nhanhh như một cơn gió.Ánh trăng bị mây đen che phủ, bầu trời tối đen như mực, nó tựa như u linh bay nhanh, mấy trăm thước bằng một cái nháy mắt.Tên mặt đất có tuyết đọng cũng không lưu lại nửa dấu chân.Không lâu sau, bạch lang đã đứng ở đỉnh núi cao.Gió thổi mây chuyển, ánh trăng lộ ra một góc, phản chiếu hình dáng cự lang khổng lồ bên dưới.Gió núi cuồng loạn lay động lông tơ, Bạch Lang chân dẫm lên đá nham thạch, ngẩng đầu lên trời, tiếng sói tru thành một đoàn yêu lực yên lặng.


Lấy nó làm trung tâm, tựa như gợn nước hướng bốn phía khuếch tán ra, đến đâu, chim muông thú vật lạnh run im lặng.Ngay cả những yêu thú đang di chuyển đằng xa cũng cảm nhận được, co rúm lại theo bản năng.Đây là địa bàn của ta!Vân Hồng cảm nhận được sự uy hiếp trong đó, không khỏi bật cười.Là một giám hộ quan, nó khá là có trách nhiệm đó.Hắn thu hồi tinh thần lực, tập trung vào việc hấp thu linh lực.Vân Hồng thu hồi tinh thần lực không lâu, bạch lang đã đi xuống núi.Bạch Thạch thôn địa linh nhân kiệt, không chỉ có nước suối trên núi, còn từng có hai mắt ôn tuyền.


Đáng tiếc diện tích đã giảm bớt rất nhiều, chỉ còn lại hai chiếc kích thước như chậu rửa mặt.Bạch lang khi xuống núi đi ngang qua đây, vô tình thấy bóng dáng mình phản chiếu qua nước suối.Bàn chân trước vừa nâng lên lại thả về chỗ cũ.Ngay sau đó, bạch lang khổng lồ lại biến thành thanh niên lạnh lùng cao lớn, và sau đó nhìn vào ảnh ngược của mình ở dưới nước:Thái dương bên phải mọc một vết hói.An Cách: ".....!"Quả nhiên hình dáng nhân loại càng rõ ràng hơn.Sáng sớm hôm sau, sau khi ngồi thiền tinh thần Vân Hồng trở lên thanh sảng hơn, liền nhảy xuống giường, ra sân múc một xô nước rửa mặt.Trên núi có sương mù cuộn quanh, phóng mắt nhìn chỉ có thể thấy một khoảng trắng xóa mênh mông, những lớp sương muối bám lên cây cỏ khô khéo, trông rất hoang vu.Hắn lung tung lau mặt, trên chán còn dính lại một vài giọt nước trong suốt, hắn hơi ngửa đầu lên, cực kì thong thả thở ra.Một luồng khí trắng trực tiếp xuyên qua sương mù buổi sáng dày đặc, giống như bạch long đang cuộn mình, tuy chỉ là khí nhưng khí thế rất kinh người.Một lúc lâu sau Vân Hồng khóa trụ cổ họng, nhìn thấy " Bạch long " không có sương cốt đang tản ra giữa không trung, lộ ra lụ cười khí phách của thiếu niên.Hơi thở này cực kì dài, nếu cầm đi tham gia bất kì cuộc thi nín thở nào, tất nhiên là sẽ đạt được thứ tự tốt.Một tạp trí quên tên nào đó đã từng viết rằng, " Có những người khác thường có hơi thở như cầu vồng, cách không trăm bước đả thương địch.

"Tuy bây giờ không bì kịp, nhưng đã có chút hình thức ban đầu.Vân Hồng vui vẻ gật đầu, coi như khẳng định chính mình, đi đến chào hỏi cây hồng, lúc này mới đến giữa sân đánh Thái Cực Quyền.Hắn đã luyện Thái Cực Quyền được vài năm, mùa lạnh lẽo triền miên, không biết bao nhiêu lần hắn bị bạn bè chê cười là cổ hủ, hiện giờ động tác cũng giống khuôn giống dạng.Dưới sự gia trì của linh lực, mỗi cái vung tay vung chân đều mang theo tiếng xé gió.Nếu bên ngoại luyện xương cốt, bên trong luyện linh khí, ngoại nội kết hợp bản thân sẽ toàn diện hơn.Tập xong một lần, mặt trời đã mọc, ánh nắng đỏ cam đã xuyên qua màn sương sớm.Trời hoàn toàn sáng sủa.Vân Hồng lúc này mới nhớ, mình không cảm thấy đói.Hắn đối với khát vọng đồ ăn, đúng là đã giảm dần.Vừa ngẩng đầu, An Cách từ sâu trong sương vụ đi tới, sương mù vây quanh nó, thoạt nhìn như tinh linh trên núi.Vân hồng tham lam thưởng thức một lát, " Một lát nữa ta muốn đến nhà ông nội Hứa, ngươi có theo không? "Ngươi nghĩ sao?Vân Hồng sờ sờ mũi, được thôi." Vậy ngươi ở nhà, ta đi đây! "Bạch lang tai giật giật, thay cho lời đáp.Nhân loại kia đi rồi, bạch lang mới ngẩng đầu lên, há miệng nhổ ra vài chiếc vẩy.Thứ này quá cứng rắn, khó có thể tiêu hóa trong thời gian ngắn.Nếu Vân Hồng còn ở đây, hắn chắc chắn sẽ thấy ngạc nhiên, những chiếc vảy này rất quen thuộc.Mùi hôi thối của con xà này khiến bạch lang khó chịu, nó há mồm phun ra một đạo yêu lực màu u lam.Vài chiếc vảy đó mau chóng bị đóng băng, sau đó biến thành bột mịn, cùng với dao động yêu lực vừa nãy hoàn toàn biến mất.Xà là loài động vật quần cư, con giao trước đây không tiến hoá hoàn toàn, cho nên vẫn có những đặc điểm giống loài nhất định.Sau khi nó bị giết, xà cái tạm thời lâm vào trạng thái điên cuồng, mấy ngày này sẽ có hành động.Hôm qua, chính bản thân toả ra uy áp, đối phương không biết thu liễm, ngược lại càng thêm kiêu ngạo, cách không khiêu chiến y.( Từ bây giờ hắn sẽ là chỉ Vân Hồng, còn y là chỉ An Cách.)Phòng ngừa chu đáo không bằng tiên hạ thủ vi cường.Trong từ điển của bạch lang y chưa bao giờ có từ " Chờ đợi ", vì vậy y đã tiến thẳng đến hang ổ của yêu xà, quét sạch cả xà mẹ lẫn xà con.**********Trước khi trên đường đến nhà ông nội Hoa, hắn đã gọi điện thoại cho Hoa Dương.Đối diện giây tiếp.Đêm qua, sở cảnh sát nhận được điện thoại của cấp trên và điều động nhân lực khẩn cấp, yêu cầu họ làm việc cùng đội địa phương, đến cả phi cơ và trực thăng đều đã được điều động.Hoa Dương đã làm việc ở biên phòng mấy năm, gặp rất nhiều tình huống nguy hiểm, nhìn thấy trận chiến này, anh còn tưởng là một trận chiến khốc nghiệt, nhưng không ngờ đến nó chỉ dùng cho việc phong toả tin tức và đối phó với hậu quả.Bởi vì ngọn núi sau Bạch Thạch thôn cũng nằm trong số đó, Hoa Dương lo lắng rằng Vân Hồng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lúc ấy tất cả di động đều được thống nhất thu đi.Sau đó anh trằn trọc đi hỏi thăm, lãnh đạo lại cho hắn cái ánh nhìn đầy ẩn ý.Tuy rằng anh vẫn còn rất nhiều nghi vấn, tỉ như Vân Hồng đã đi đâu trong ngày đó? Những khe rãnh bỉ bổ ra vượt sức của con người tại sao lại có? Nhưng anh không có hỏi, chỉ dặn dò Vân Hồng nghỉ ngơi tốt.Mặc kệ như thế nào, người không có vấn đề gì là tốt rồi.Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Vân Hồng mỉm cười.Dương ca thực sự không thay đổi.Hắn đi đứng nhanh nhẹn, không đến vài bước đã đi đến sườn núi.Khu vực này tương đối bằng phẳng, đại bộ phận dân làng đều sống ở đây.Nghe tiếng bước chân từ xa, Hắc Tử lao ra khỏi tổ, hướng cửa cổng kêu to hai tiếng.Ông nội Hoa từ bên trong nói lớn ra, " Ai đấy? "Trời quá lạnh, lại còn vừa mưa, đường núi trơn trượt khó đi, mọi người không có việc gì sễ không ra khỏi cửa, ở trên giường ôm lò sưởi vẫn hơn.Vân Hồng lên tiếng: " Ông ơi, là cháu.


"" Tiểu Hồng a, " đều là người quen, ông nội Hoa cũng không xuống đất, " Cháu đẩy cửa đi vào đi! "Vân Hồng đẩy cửa vào, nhìn thấy đầu tiên là Hắc Tử.Cái đuôi của Hắc Tử ngoe nguẩy, vừa mới tiến lên hai bước, nhưng nó lại nhìn thấy hư ảnh tuyết trắng đằng sau lưng hắn, hướng nó không tiếng động mà rít gào.Áp chế từ bổn nguyên đánh thẳng vào linh hồn nó, cấp bậc áp chế khiến lông đuôi nó đều nổ tung.Hắc Tử phát ra tiếng nức nở, nghĩ muốn tiến lên nhưng lại không dám, bản năng muốn nó cụp đuôi bỏ chạy.Nhưng tự tôn làm nó vững bước đứng tại chỗ.Ta là quân khuyển, không giống cẩu tử bình thường!Chiến sĩ chỉ có thể tiến về phía trước, không được lùi về sau.Nhưng mà.....!Thực doạ cẩu a!


Bình Luận (0)
Comment