by cao_duyen123
Share
Quán BBQ đêm khuya rất đông khách.
Dương Tư để xe lại Kiều Loan, ba người đi bộ lại đây, Nguyễn Đào bị bắt đi ở giữa hai người, giống như một thiếu gia nhà giàu mang theo hai bảo vệ.
Trong lòng Nguyễn Đào rất là sầu, kì thật là hai kim chủ mang theo một món đồ chơi mới đúng, ai cũng không thể chọc vào.
Dương Tư trêu cợt cậu: "Hàn tổng của chúng ta chỉ có năm phút, cậu có vừa lòng hay không?"
Nguyễn Đào không hé răng, lại lần nữa muốn chuyển chỗ, muốn chuyển đến bên người Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không phải là người tốt, đặt tay trên vai cậu không cho trốn, còn cùng nhau đùa giỡn cậu: "Sao hử? Em có vừa lòng hay không?"
Trong lòng Nguyễn Đào thật khổ, khẽ mắng thầm Dương Tư mấy câu mới thở dài: "Không phải năm phút."
Dương Tư "Hả?" một tiếng nói: "Không phải năm phút?"
"Vâng, là năm tiếng."
"...Năm tiếng? Cậu có thể bớt thổi phồng lại chút được không hả?"
Là do kim chủ tự mình nói - - lần sau chúng ta cũng làm một buổi trưa thử xem? - - một buổi trưa không phải là có khoảng năm tiếng đồng hồ hay sao?
Hàn Mạc cười không ngừng, Dương Tư cảm giác mình giống như bị trêu cợt vậy, cũng cười mắng nói: "Hàn Mạc, cậu có bệnh đúng không, là loại bệnh chướng ngại gì gì đấy."
Hàn Mạc mắng anh ta "cút đi", thế là ba người cùng lăn đến quán ăn khuya.
Gió lạnh phất phơ ướt át lạnh lẽo hòa cùng với mùi thơm nức của đồ nướng.
Ngay từ đầu Dương Tư có chút không dám uống rượu vì phải lái xe, nhưng sau đó lại thấy Hàn Mạc quả thật là coi món đồ chơi da mềm thịt mịn này thành bảo bối rồi, ăn gì cũng phải hỏi một câu, hai cái đầu chụm cùng một chỗ, không giống như là đang xem menu, ngược lại giống như đang chọn nhẫn cưới, Dương Tư nhìn đến vui vẻ.
Anh cầm lấy di động vừa nói thầm "tới ăn cơm chó" vừa gọi điện thoại, cuộc gọi được kết nối, anh hỏi: "Hiểu Hiểu, đang ở đâu vậy?"
Chờ anh cúp máy, Hàn Mạc mới ngẩng đầu nhìn: "Gọi ai?"
"Người lái thay." Dương Tư nhìn lại Nguyễn Đào cười nói: "Cũng là một người đẹp, không phân cao thấp với nhóc nhà cậu đâu."
Không bao lâu, Hiểu Hiểu tới.
Một cậu trai vóc người mảnh khảnh, ăn mặc quần áo thanh xuân hoạt bát, cầm một cái bọc nhỏ, lúc chạy tới còn chưa có ngồi xuống đã biết là một người hay lảm nhảm: "Còn chưa gọi đồ ăn sao? Tốt quá, em đến kịp lúc! Anh em vừa nhận được bằng lái xe, anh cứ yên tâm để em lái đi, nhưng mà em nói trước, cái siêu xe mấy trăm vạn kia của anh nếu có bị gì thì em cũng sẽ không - -"
Chữ "quản" còn chưa nói xong đã bị cái miệng đang há to nuốt lại, Đàm Hiểu Ứng vô cùng kinh ngạc nhìn Nguyễn Đào, vẻ mặt hai người rất giống nhau, không thể phân biệt được là ai hoảng sợ nhiều hơn.
Dương Tư vỗ đùi, kêu đúng người rồi, tựa hồ sẽ có trò hay để xem đây!
Nhưng thật ra Hàn Mạc lại không có phản ứng gì, hỏi: "Em biết người này sao?"
Nguyễn Đào thật không muốn, vô cùng không muốn đáp lời cậu ta.
Bất đắc dĩ Đàm Hiểu Ứng đã vọt tới trước mặt, bắt được cánh tay của cậu đã lập tức túm lấy, không nói hai lời đã siêu cấp dùng sức ôm một cái.
Dương Tư quả thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Tiếng ầm ĩ bên tai cũng không nghe thấy, Nguyễn Đào ngơ ngác bị ôm vài cái, lại đột nhiên bị buông ra, Đàm Hiểu Ứng lẩm bẩm: "Kì lạ."
Nguyễn Đào theo ánh mắt của cậu ta nhìn xuống phía dưới ngực mình, tức khắc da đầu tê rần.
Đàm Hiểu Ứng thắc mắc: "Tôi giống như..." Nói xong lập tức vươn tay chộp tới trước ngực Nguyễn Đào, bắt được một thứ mềm mại mà đàn ông bình thường tuyệt đối không có được.
Trước sau cũng chỉ vài giây, Hàn Mạc còn chưa kịp cản.
Hắn đứng lên một phen nắm lấy cổ tay Đàm Hiểu Ứng, vặn một cái, cảnh cáo nói: "Sao lại không có phép tắc như vậy?"
Đàm Hiểu Ứng đau muốn chết, nửa người cong lại, liên tục kêu to "đau đau đau", cậu ta tìm Dương Tư cứu mạng. Dương Tư xách sau cổ cậu ta, đè ngồi lại trên ghế dựa, cũng rất là ghét bỏ: "Em có cái tật xấu gì thế này?"
Khuôn mặt Nguyễn Đào tái nhợt, có chút phát run. Hàn Mạc ôm lấy cậu hỏi: "Về nhà nhé?"
Đàm Hiểu Ứng gào: "Đừng!"
Dương Tư muốn đập cái ót cậu ta một cái: "Tay không gãy sẽ không dễ chịu có đúng hay không?"
Phục vụ mang đồ ăn và bia tới.
Nguyễn Đào cưỡng ép mình hoàn hồn, cậu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, hít sâu, trước ánh mắt nóng bỏng của Đàm Hiểu Ứng mở miệng nói: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp! Đã rất nhiều năm rồi! Lúc cấp hai cậu tạm nghỉ học, sau đó thì tôi cũng chưa từng gặp lại cậu nữa, không nghĩ tới..." Đàm Hiểu Ứng xoa bóp cổ tay của mình, lại cẩn thận nhìn về phía Hàn Mạc, trong lòng tức khắc đã có phỏng đoán: "Không nghĩ tới lại gặp được cậu ở đây."
Dương Tư tò mò: "Bạn cùng lớp sao?"
Đàm Hiểu Ứng "ừm" một tiếng: "Là bạn ngồi cùng bàn của em, mối tình đầu của em, số lần em tỏ tình không tới 200 thì cũng khoảng 180, nhưng lại không có lần nào thành công."
Cậu ta nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Nguyễn Đào, cảm thán: "Thì ra cậu không chấp nhận tôi là bởi vì... cậu với tôi giống nhau."
Hàn Mạc hừ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy, khom người cầm hai chai bia, lại hỏi người bên cạnh: "Em uống không?"
Nguyễn Đào gật đầu: "Cho em một chai."
Đàm Hiểu Ứng rất thức thời, sau khi chạm cốc cũng không nhắc lại chuyện bóp ngực lúc nãy nữa, hai tổng tài thì có đề tài của tổng tài, bọn họ ngày xưa học cùng một trường, ngồi ôn lại chuyện ngày xưa, chủ đề cũng thường trùng khớp với nhau, lập tức đã nói từ Nam tới Bắc.
Chỉ có Nguyễn Đào ít nói, đồ ăn trước mặt không có bao nhiêu nhưng vỏ bia đã tới ba chai.
Hàn Mạc không cho cậu uống nữa, hắn sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu: "Có phải uống say rồi hay không?"
Nguyễn Đào hút hút cái mũi, còn chưa đáp Hàn Mạc liền vẫy tay gọi món trứng gà xào nấm, hắn dùng mệnh lệnh của kim chủ nói: "Ăn một chút đã."
Nguyễn Đào không dùng đũa được, đành cầm cái muỗng nhựa nhỏ đưa vào trong miệng, ăn đến trên môi bóng loáng, tâm trạng cậu không tốt, quai hàm phồng lên như hamster, muốn nuốt đồ ăn và cả ý định muốn khóc xuống chung một lần.
Đàm Hiểu Ứng bây giờ cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào, chọc chọc Dương Tư: "Anh, đã 11 giờ rồi, lần sau lại ăn tiếp nhé? Nếu không lát nữa em mệt lái xe sẽ nguy hiểm."
Hàn Mạc phát hiện người này rất biết làm việc, hắn đứng dậy đi tính tiền, Nguyễn Đào cũng muốn đi theo, vừa mới chống bàn đứng lên đã lảo đảo, trong miệng còn nói mơ hồ: "Đợi em..."
Hàn Mạc đè cậu lại xuống ghế dựa: "Ngoan ngoãn đợi."
Nguyễn Đào thấy hắn đi xa, tâm trạng muốn khóc không nhịn được nữa, nhỏ giọng kêu "đừng đi đừng đi" làm cho hai người ngồi đối diện đều sửng sốt, Dương Tư hỏi: "Sao sau khi em tới thì cậu ấy lại khổ sở như vậy?"
Đàm Hiểu Ứng thở dài đè thấp giọng nói: "Chắc là cậu ấy nhớ tới những kí ức không vui."
Trên đường quay về, Nguyễn Đào phát huy bản lĩnh đã được che giấu - - dính người.
Dương Tư chê cười nói: "Cậu thật sự đã mua món đồ chơi sao? Cậu đây là mua tổ tông mới đúng!"
Hàn Mạc đỡ cái người đang không ngừng rầm rì lên lưng, lúc này cậu mới ngoan, hắn cũng lười để ý đến Dương Tư, nhanh chóng đi xa kéo dãn khoảng cách.
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Đàm Hiểu Ứng cũng biến mất: "Anh! Mua món đồ chơi là ý gì? Sao Đào Đào lại có ngực chứ? Em sợ đến ngây người!"
Dương Tư hỏi lại: "Kí ức không vui nào?"
"Ừm... Lúc cấp hai một nhà ba người của cậu ấy gặp tai nạn xe cộ, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời. Hơn nữa nhìn tình cảnh bây giờ của cậu ấy, chắc chắn là không muốn gặp lại người quen đâu."
Hai người đằng sau thì thầm nói chuyện, hai người phía trước cũng không yên lặng.
"Ngài thả, thả em xuống!"
"Thả em xuống thì em sẽ quậy."
"Em... Em sẽ bị... nhốt... Em không muốn... Phòng tối..."
Hàn Mạc nghe không hiểu, hắn buông cậu xuống, đổi thành ôm công chúa, lúc này có thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ say đến đỏ bừng của cậu.
Hàn Mạc hỏi: "Phòng tối nào?"
Nguyễn Đào vò nhăn vạt áo sơ mi trước ngực hắn: "Em sai rồi... Cầu xin ngài thương xót, tiên sinh..."
"Xin thương xót?" Hàn Mạc không thể hiểu được: "Nếu không nói rõ ràng thì tôi sẽ hành hung, em nên tự cầu phúc đi."
Trong mắt Nguyễn Đào tràn đầy nước mắt: "Tiên sinh... Em, em sẽ nghe lời... Ngài đừng đi... Đừng khiếu nại em..."
À, bây giờ dường như đã hiểu được.
Hàn Mạc cười rộ lên, uy hiếp nói: "Còn phải xem biểu hiện của em."
Đáng tiếc biểu hiện Nguyễn Đào lại không ra sao.
Cậu gối lên hõm vai Hàn Mạc, thoải mái hai phút đã lâng lâng không biết trời cao đất dày, la lối khóc lóc: "Em hỏi ngài!"
Hàn Mạc khom người hôn lên giữa mày cậu: "Nhìn cái bộ dạng của em kìa."
"Bạch, bạch tuộc viên... Ngài ăn, ăn cùng ai?"
"Em đoán xem?"
Nguyễn Đào ợ một cái, lại ôm cổ Hàn Mạc: "Em... Em lừa ngài... Ngài có biết không?"
Hàn Mạc rất có hứng thú: "Lừa tôi cái gì?"
Nguyễn Đào lại lẩm bẩm: "Dù sao, dù sao cũng không phải... cùng em..."
Cái đối thoại xen kẽ gì thế này?
Đến phía dưới nhà, cánh tay Hàn Mạc đã tê rần hỏi: "Em có thể tự mình đi hay không?"
Nguyễn Đào lại lấy ra bản lĩnh thứ hai - - làm nũng chơi xấu.
Cậu ôm chặt cổ Hàn Mạc không chịu buông tay, chôn mặt lên vai hắn giả làm đà điểu.
Hàn Mạc tự giễu, thật sự đã bị Dương Tư nói trúng rồi, đây không phải tổ tông thì là gì?
"Lừa tôi cái gì? Khuyên em thành thật khai ra đi."
Nguyễn Đào lén lút như là tự dặn dò mình: "Phải, phải nhớ... Ưm... Xóa ảnh, xóa ảnh..."
Thang máy chậm rãi đi lên đêm đã khuya, không còn người nào, Hàn Mạc đè cậu trong góc hôn không cho thở dốc.
Nguyễn Đào đẩy hắn, lại đẩy không được, tiếp theo lại cắn hắn.
Hàn Mạc rút lưỡi về, nhấp lưỡi thưởng thức bộ dạng thở hổn hển dễ bị bắt nạt của Nguyễn Đào.
Hắn lấy điện thoại của cậu vào album ảnh, thấy một hàng bạch tuộc viên phô mai vô tội xếp sau chén tào phớ quả điều.
Vạch trần một đứa nhóc nói dối không cần tốn nhiều sức.
Hàn Mạc vô cùng sung sướng, cửa thang máy mở ra, hắn lập tức túm người vào trong nhà.
Cửa khóa, Nguyễn Đào bị đè trên tủ chỗ huyền quan thừa nhận hôn môi giống như đang nuốt sống cậu, cậu ô ô giãy giụa, lại bị cầm tay đè đến một chỗ vừa cứng vừa nóng, cách quần vẫn có thể cảm nhận được độ ấm.
Nguyễn Đào mềm từ trong ra ngoài.
Hàn Mạc dọc theo cánh môi sưng đỏ của cậu hôn đến bên tai, cắn lên tai cậu một cái, nói nhỏ: "Bé cưng."
Bị xoa tay, bị bóp ngực, bị ngậm lấy vành tai.
Bia làm cho tình dục phóng đại vô số lần, Nguyễn Đào rớt nước mắt, cậu ngửa đầu tìm môi Hàn Mạc, lẩm bẩm thổ lộ: "Tiên sinh... Em muốn ngài..."
Cậu nói ra vài lời dâm đãng: "Chỗ nào cũng muốn..."
Cuối cùng, hôn lên khóe môi Hàn Mạc: "Bây giờ rất rất muốn."
- --
Editor: Cái chương gì mà dài kì cục =)))